Chương 25
Khi nhìn thấy cảnh Hứa Thanh Vân đưa hộp quà đó cho Diệp Điền Tĩnh thì tâm trạng của tôi rất phúc tạp.
Sao lại là bà ta chứ?
Chẳng lẽ Hứa Thanh Vân và Diệp Huy Tùng đêu không chào đón tôi ư?
Thế nhưng trong ấn tượng của tôi Hứa Thanh Vân là một người dịu dàng hiền lành. Bà ta không phải là kẻ nịnh hót, cũng không có thành kiến gì với tôi. Hơn nữa Diệp Điền Tĩnh từng nói với tôi rằng dù chỉ gặp mặt một hai lần nhưng mẹ của cô ấy rất thích tôi.
Nhưng cho dù không hiểu tôi cũng thở phào một hơi.
Búp bê quỷ là do Hứa Thanh Vân đưa cho Diệp Điền Tĩnh thì hợp lý rồi. ít nhất có thể chứng minh là Diệp Điền Tĩnh cũng không có ác ý gì với tôi, cô ấy cũng chỉ là sợ tôi khó xử, cảm thấy mẹ mình làm như thế là có ý tốt.
Tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình vì muốn tìm xem có manh mối gì khác không.
Chỉ tiếc là bà ta vẫn luôn che dù đen, tôi khó mà nhìn thây vẻ mặt của bà ta được. Cũng không thể nào thông qua bóng trên đất để phán
đoán xem có phải Hứa Thanh Vân bị Hoàng tiên nhập vào giống ngày hôm trước không.
Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định chính là Hứa Thanh Vân có gì đó kỳ lạ. Người bình thường dù có muốn chống nắng thì buổi chiều cũng sẽ không che dù mới đúng.
Bởi vì lúc này đã là đêm khuya nên tôi cũng không tiện tới nhà họ Diệp để tìm hiểu. Việc quan trọng bây giờ là tương kế tựu kế, phải tìm ra ai giờ trò sau lưng tôi.
Tôi đì tới chỗ giường cầm búp bê lên. Có con quỷ này quấy rầy thì tôi cũng đừng hòng ngủ, phải giải quyết nó trước đã.
Thủ đoạn bình thường rất khó khống chế con quỷ này, trừ khỉ tôi giết nó. Nhưng nếu làm thế sẽ rút dây động rừng.
Cách tốt nhất để đối phó với đám quỷ nhỏ như thế này chính là tìm một hung linh mạnh thật mạnh để đè ép nó. Khiến cho nó sợ hãi rồi thì có thể thu phục nó.
Mà đúng lúc tôỉ đang giữ con rắn khổng lồ muốn hóa rồng trên núi Kinh Long kia.
Lúc đầu tôi chuẩn bị ngày mai sẽ đưa con rắn này đi hóa rồng. Nhưng chuyện đã tới nước này thì phải làm càng nhanh càng tốt.
Tôi lấy những pháp khí cần thiết sau đó mang theo búp bê tới núi Kinh Long.
Khi tôi đứng trên thềm đá trước Long Môn thì trái tím tôi như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Lần này còn căng thẳng hơn khuya ngày hôm qua nữa. Dù sao hôm nay tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của người trong quan tài kia. Đây cũng không phải truyền thuyết nữa mà là thật!
Đỉ tới Long Môn, tôi quỳ lạy chủ núi rồi sau đó đốt một cái đèn để dẫn đường, sau đó gọi rắn khổng lồ mở cửa cho tôi.
Long Môn được mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt kinh người.
Tôi bước vào, cẩn thận từng lỉ từng tí nhưng vừa bước một chân vào thì đèn dẫn đường trong tay tôi đã bị dập tắt.
Nửa đêm quỷ thổi đèn, chủ núi không chào đón tôi?
Tôi vội vàng bước ra ngoài rồi.
“Thưa ngài, Trần Hoàng Kim tôi lạỉ tới quấy rầy. Đây không phải là không kính trọng ngài mà là tới để thực hiện ước hẹn với rắn khổng lồ, không thể thất hứa được. Nếu như núi Kinh Long có thể xuất hiện thêm một con rồng cũng
là chuyện tốt. Hy vọng rằng ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội, để tôi đi vào trong đó giúp rắn hóa rồng. Nếu có chỗ nào làm ngài mích lòng thì mong ngài nhắc nhở.”
Tôi đứng trước cửa đá rồi nói một cách vô cùng chân thành. Sau khi tôi nói xong thì lại đốt đèn dẫn đường lên.
Tôi bước vào thêm một lần nữa, nhưng cũng giống như vừa rồi, vừa bước một chân vào thì gió đã thổi tắt đèn trong tay tôi.
Tòi giật mình, chẳng lẽ con rắn đó không nên hóa rồng ư? Hay là chủ núi không nỡ bỏ con rân giữ cửa này, không muốn tôi giúp nó hóa rồng?