Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 139




Năm 1922

Thật ra Quỷ Máu đã bỏ lỡ nhiều thứ. Mải mê theo đuổi giấc mơ y thuật, hắn dường như đã quên mất mình còn một tổ ấm. Sinh thần mười tuổi của Hoàng Diệp, hắn không có mặt. Không phải hắn không nhớ, chỉ là hắn vướng bận nhiều thứ nên không về được đúng ngày. Hắn hứa với con gái năm sau sẽ khác. Cô bật khóc, hét lên:

- Sinh nhật con cha còn quên, con tự hỏi cha có bao giờ nhớ tên con không?

Hắn chột dạ. Cái tên là do hắn đặt, lẽ nào hắn lại không nhớ? Cả người hắn rạo rực như lửa đốt. Nhìn người vợ bụng mang dạ chửa, nhìn đứa con gái ương bướng ngỗ ngược, hắn nhận ra tổ ấm này cần một người đàn ông là hắn. Hắn định đi thêm mười ngày nữa, rồi sẽ đặt dấu chấm hết cho cái mơ mộng hão huyền này của mình. Nào ngờ ngày trở về, xác vợ con hắn đã chìm trong bể máu. Đứa con nhỏ của hắn đã tắt thở khi còn đang trong bụng mẹ.





- Hoàng Diệp. - Mộng ảo xen lẫn thực tại, tên Quỷ Máu cứ chốc lại gọi tên đứa con gái - Là ta vô năng, không bảo vệ được con bé. Nó đã chết trong tay kẻ sát nhân ấy.

- Ngươi sai rồi. - Thanh Ca vội ngắt lời - Năm ấy Hoàng Diệp vẫn còn sống. Chính ta là người cứu nàng ấy!

Hắn ta quay ngoắt lại, hỏi:

- Không thể nào. Chính ta đã thấy xác của con bé bên cạnh mẹ nó, gương mặt bị cào đến nát bươm. Hoàng Diệp của ta đã chết rồi.

- Đó chỉ là cái xác của một đứa trẻ trong làng mà thôi. Ngày hôm ấy, ta đã giấu Hoàng Diệp ra sau xe cát. Kẻ sát nhân kia đi rồi, ta mới đưa nàng ấy ra khỏi. Ta nói như vậy rồi, lẽ nào ngươi lại không tin?

- Vậy là... con gái ta vẫn còn sống? - Đôi mắt hắn bừng sáng.

- Nàng ấy đã có chồng. Cả hai từng sống ở ven thị trấn Lam Thành. - Chàng tiếp lời - Nhưng vì là nhân chứng trong vụ thảm án năm ấy, Hoàng Diệp và tên hành khất nọ bị truy đuổi vô cùng gắt gao. Ngay trước khi giải ngươi về sơn trại thì Hoàng Diệp và phu quân đã có mặt ở đây rồi.



Cả người hắn run lẩy bẩy. Con gái đang ở rất gần với hắn. Hắn cảm tưởng mình có thể đạp tung song sắt, phá tan cửa hầm chỉ để được gặp mặt Hoàng Diệp một lần. Song niềm vui ghé đến chưa được bao lâu, tên Quỷ Máu đã phải đón nhận một tin dữ, rằng:

- Hoàng Diệp đã bị thích khách sát hại để bịt đầu mối. - Nàng rầu rĩ nói.

Tên Quỷ Máu đổ gục xuống sàn. Nụ cười chóng vánh của hắn vụt tắt sau cú sốc, để lại một nỗi buồn day dứt đang dần ăn mòn cả tâm trí. Hắn ôm đầu, túm lấy mớ tóc rối mà giật giật. Hắn tưởng, ông trời đã tha thứ cho lỗi lầm của hắn. Hắn tưởng, hắn sẽ tương phùng với con gái sau ngần ấy năm xa cách. Giờ thì hắn hiểu, ông trời đang trừng phạt hắn. Hoàng Diệp đối với hắn gần ngay trước mắt, xa tận chân trời. Cô mất rồi, và sự ra đi ấy khiến hắn đã khổ sở lại càng thêm tuyệt vọng.



Hắn khóc ngất. Tiếng nức nở của hắn đã chạm đến trái tim nàng. Nàng vội vàng đỡ hắn dậy, giọng thổn thức:

- Xin hãy nén đau thương.

- Để ta. - Hạc Hiên dang tay gạt nàng ra xa. Chàng quỳ gối đối diện với hắn, lãnh đạm - Ngươi không muốn biết ai hại con gái mình sao?

- Ta đã biết hết cả rồi! - Hắn bất lực kêu lên - Kẻ từng đồ sát cả làng Thiệu đã quay lại. Là hắn gϊếŧ con ta!

Chàng sửng sốt. Nói như vậy nghĩa là hắn thật sự chứng kiến vụ thảm án năm ấy, còn biết được chân dung của kẻ sát nhân. Chàng bóp chặt vai hắn, lắc mạnh:

- Nói đi. Ai là kẻ gϊếŧ người? Nói!

- Ha... - Hắn cười nhạt nhẽo - Ta không nhìn rõ mặt, nhưng ta nhớ cái sẹo bên mép trái của hắn. Nó giật mỗi khi hắn nhe hàm nanh sắc nhọn ấy cắm phập vào mặt lũ trai trẻ.
*

Năm 1910

Lão già lụ khụ đi dọc bờ sông. Trời mưa tầm tã, nước từ dưới lòng dâng cao đến tràn bờ, làm ướt cả đôi giày vải rách rưới. Tắm mưa không phải là chủ ý của lão. Lão chỉ định đến bờ hái dược liệu, không ngờ lại gặp phải mưa bão, mò mẫm mãi vẫn chưa về nhà được. Trong tay lão là bịch hoa Túc Thảo. Lão định nghiền nó ra thành bột bán cho dân làng. Cả làng lão, ai cũng trữ một lọ trong nhà.

Lão nghe dân làng kháo nhau rằng chiến tranh biên giới vừa kết thúc. Nước láng giềng tuy có vũ khí tối tân, nhưng lại không thắng nổi mưu kế của quân mình. Song chiến tranh bao giờ cũng để lại thương tổn. Chiến trường cách bờ sông này không xa. Lão còn lọ mọ ở sông cũng là để xem có binh sĩ nào bị thương trôi dạt về đây hay không.
Đi được một đoạn, lão bỗng ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu tươi. Cùng lúc, chân lão chạm phải thân thể của một nam nhân đang xuôi theo dòng nước. Ngó quanh cũng chẳng còn ai như hắn nữa, lão một mình kéo lê hắn về làng. Làng của lão có tên là Thiệu.

Lão ở đây từ khi làng chỉ mới có lác đác vài người. Người làng chẳng ai biết tên lão, chỉ quen miệng gọi hai chữ "đại thúc". Lão cũng chẳng phản đối, xem chừng cũng rất hài lòng với danh xưng này.

Hơn chục năm sau đó, lão có cưu mang một người kĩ nữ. Người này họ Mạc, đang có mang sắp chuyển dạ, lão chẳng nề hà mà đỡ đẻ ngay cho thị. Trộm vía, đứa trẻ sinh ra vô cùng khỏe mạnh. Nó được Mạc thị quấn quanh tã xanh, vừa hay đứa trẻ hàng xóm lại đang thổi sáo. Lão nghĩ ngay đến việc đặt tên cho đứa trẻ là Thanh Ca.
Thanh Ca lớn lên, vừa nhanh nhẹn, vừa thông minh, ngày ngày vòi vĩnh đại thúc dạy y thuật cho mình. Lão cười xòa, đáp:

- Bao giờ con đem về đây mười bông Túc Thảo, ta sẽ truyền nghề cho con.

Lão đùa vì chính lão cũng không nghĩ Thanh Ca có gan làm thật. Đợt ấy nàng biệt tích ba ngày ba đêm, cả làng dẫn nhau đi tìm. Đến khi về rồi mới biết nàng lặn lội xuống tận thị trấn để hái Túc Thảo. Từ đấy, lão chẳng dám ra điều kiện với nàng nữa mà nhận luôn làm học trò, ngày ngày cần mẫn dạy nàng y thuật. Nàng đầu óc tinh tế, dạy một biết mười, chẳng mấy chốc đã có thể thay đại thúc bốc thuốc.

Hôm ấy, như thường lệ, nàng đến căn chòi cũ đợi lão. Mặt trời lặn đã lâu mà chẳng thấy lão trở về, nàng đâm lo, tất tưởi chạy đi tìm. Lúc lão về thì đã chẳng thấy mặt mũi nàng đâu. Lão cực nhọc đặt vị nam nhân kia xuống giường, cởi hết y phục đã ướt nhẹp của hắn ra. Hắn là người của quân ta. Cái lệnh bài giắt ngay thắt lưng đã đủ khiến lão ngạc nhiên. Ở trên khắc chữ "Thành", nghĩa là Thành Quận Vương. Lão bàng hoàng nhìn kĩ dung mạo Sơn Lâm, giật mình nhận ra vết sẹo bên mép trái của hắn. Đây đích thị là Đại Hoàng tử trong truyền thuyết, kẻ mà có nằm mơ lão cũng không muốn dây đến.
Sơn Lâm nổi tiếng là hung bạo. Mười tám tuổi hắn đã xông pha trận mạc, không kẻ thù nào là toàn mạng dưới tay hắn. Từ lúc nhậm chức đến nay, hắn chưa từng để thua trận, lần nào cũng toàn thắng trở về. Cả biên cương này mang ơn hắn, lão mang ơn Sơn Lâm. Nhưng lão cũng rất dè chừng hắn. Lão thấy trong mắt hắn chỉ toàn tham vọng. Những khái niệm về nhân sinh, luân thường đều chưa từng hiện hữu trên gương mặt lãnh đạm của hắn.

Lão lẳng lặng nghiền thuốc. Vị nam nhân đang nằm bất tỉnh đằng kia làm lão bất an. Từ lúc cứu hắn ở bờ sông, lão đã có linh cảm chẳng lành. Nhưng lão cũng không muốn bỏ mặc hắn quằn quại đến chết. Những vết thương sâu hoắm đang từng khắc giày vò hắn. Có lẽ lão nên cho hắn một ít thuốc giảm đau.