Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 33: Tỷ muội






Trương Tử Hề về nhà đã là ngày thứ ba, trừ bỏ gặp qua phụ thân cùng với cái gọi là người nhà, ba ngày này cô đều ở tại Tây Thiên Viện nơi mà mẹ cô từng trụ lúc sinh tiền, ngay cả ăn cơm đều là một mình ăn, người mà cô muốn gặp nhất sớm đã mất rồi.

Sau khi trở lại Trương gia, Trương Tử Hề dường như đặc biệt yêu thích mặc y phục màu đen, một thân đen huyền khiến khí chất trong trẻo lạnh lùng càng thêm đột hiển, lãnh ý từ trong tản ra ngoài càng thêm làm cho người ta cảm thấy khó có thể tới gần.

Giữa trưa, Trương Tử Hề rời giường tắm rửa xong liền đi ra phòng ở, đi đến căn phòng thuỷ tinh bên cạnh, căn phòng được tẩy trừ hết sức sạch sẽ, dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên phản xạ ra hào quang bảy màu, mà thủy tinh trong phòng lại là một mảnh lục sắc, khiến nó thoạt nhìn giống như một cái nhà kính to lớn trong suốt.

Trương Tử Hề đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt cũng không phải hoa cỏ quý báu gì, mà là một mảnh cỏ dại hưng hưng hướng vinh, không đáng giá tiền nhưng lại tràn đầy sinh mệnh. Cô đẩy cửa ra, đứng ở cửa chậm chạp không đi vào, tựa hồ có chút hoảng hốt, cô nhớ rõ mẹ cô thích nhất chính là ở tại căn phòng thủy tinh này, đùa nghịch các loại hoa cỏ quý báu được mua về từ khắp nơi trên thế giới.

Sau khi bà mất, Trương Tử Hề tinh thần khiết phích bị vây ở thời kỳ sơ phát, hơn nữa phản ứng cũng đặc biệt kịch liệt, kháng cự mọi người tiếp xúc, vẻ mặt chán ghét không chút nào che giấu, cô không chuẩn bất luận kẻ nào tiến vào ngôi nhà thuỷ tinh mà mẫu thân thích nhất, không cho bất kỳ ai "làm bẩn" sự thánh khiết của nó.

Hoa cỏ càng quý báu, thì sinh mệnh lại càng yếu ớt. Mất đi nhân loại dốc lòng chiếu cố chúng nó, không lâu sau đã bị cỏ dại xâm chiếm lãnh thổ, cạnh tranh để rồi bị đánh bại và chết đi. Trương Tử Hề năm đó còn nhỏ, cũng không có năng lực rời đi Trương gia, cô cả ngày cứ canh giữ ở nơi đây, tận mắt nhìn hoa cỏ chậm rãi chết đi, bi ai trong lòng không người nhìn đến, cô nghĩ: Chết đi, đều chết đi, người đã mất, vật còn lưu trữ làm cái gì, không bằng chôn cùng với người mẹ thân ái của cô, như vậy sẽ không bị người khác làm bẩn sự thánh khiết xinh đẹp của các ngươi.

Trương Tử Hề nhìn đám cỏ dại sinh cơ dạt dào thật lâu, cũng không có biểu lộ nhiều lắm cảm xúc, nhưng mà trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, bên trong hoảng hốt cô tựa hồ thấy được, một cô gái giống như tiểu công chúa, mang theo thiên chân khả ái tươi cười, cùng một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp cùng nhau ngồi xổm, cùng nhau gieo trồng hoa cỏ trân quý vừa mới được đem về từ các quốc gia khác......... Nhưng mà, người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp kia đã mất, tiểu cô nương kia cũng không phải là tiểu công chúa vui vẻ của ngày nào, hoàn toàn bị đám cỏ dại sinh lực cường đại chiếm cứ chỗ ở, cô lại không tự chủ được nghĩ đến người kia: Càng nghèo hèn, thì năng lực thích ứng lại càng mạnh, sinh mệnh lại càng cường, em ấy...... Hẳn cũng là như thế đi.

Trương Tử Hề nhu nhu mi tâm, liếc mắt một cái, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện một bóng người im lặng đứng bên ngoài căn phòng thủy tinh. Cô chỉ thoáng nhìn nữ tử cùng mình có ba phần dung mạo tương tự kia, trong lòng nhẹ ngâm: "Trương Tử Mộng." Sau đó sắc mặt lạnh lùng quay đầu đi không hề xem nữa, tự cố khóa cửa phòng lại.

"Chị." Trương Tử Mộng nhìn Trương Tử Hề bóng dáng lạnh lùng, dường như đã sớm tập mãi thành thói quen, nàng ở phía sau nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Trương Tử Hề không phản ứng gì, làm như Trương Tử Mộng hoàn toàn không tồn tại, khóa cửa xong thì lướt qua nàng, đi về hướng phòng ở.

"Chị, cha nói hôm nay cha sẽ trở về, còn nói chị nhất định phải đi qua cùng mọi người ăn bữa cơm." Trương Tử Mộng đối với việc Trương Tử Hề bỏ qua mình, cũng không cảm giác xấu hổ, tầm mắt theo bóng dáng Trương Tử Hề mà chuyển động, không nhanh không chậm nói xong.

Trương Tử Hề nghe nói như thế thì dừng lại cước bộ, vẫn đưa lưng về phía Trương Tử Mộng, cười lạnh nghĩ, sự tình đơn giản đến vậy, tùy tiện kêu người hầu đến thông tri là được, cần gì Trương gia Nhị tiểu thư phải tự mình đến? Chẳng lẽ cha cô còn muốn làm dịu đi tình tỷ muội giữa mình và Trương Tử Mộng sao? Cô châm chọc nói: "Là ông ta kêu cô tự mình lại đây báo cho tôi biết?"

Trương Tử Mộng thấy Trương Tử Hề dừng lại cước bộ, hơi ngây ra một lúc, sau đó nghe được lời của cô, tự giễu cười: "Không, là em muốn tự mình tới đây. Chị!"

Trương Tử Hề nghe Trương Tử Mộng nhấn mạnh chữ "chị", trong lòng cảm thấy có chút phiền chán, không khỏi nhíu nhíu mày, cô không biết vì sao Trương Tử Mộng luôn thích quấn quít lấy chính mình. Cô tự nhận bản thân thông minh, rất ít khi nhìn người không thấu, nhưng mà loại hành vi này của Trương Tử Mộng, qua nhiều năm như vậy cô lại chưa từng nhìn thấu. Nhưng Trương Tử Hề cũng không có hứng thú đi truy cứu Trương Tử Mộng mục đích là gì, dù sao cơ hội các nàng gặp mặt cho tới bây giờ cũng sẽ không nhiều, hàng năm chỉ có vài ngày mà thôi. Cô như cũ không đáp lại, lạnh lùng đạp khởi cước bộ, tiếp tục đi về phía trước.

Trương Tử Mộng nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Trương Tử Hề mà ngây người một chút, trong ánh mắt như có thâm ý, sau đó cũng đuổi kịp Trương Tử Hề, đi theo phía sau cô chậm rãi nói: "Chị, từ lúc còn nhỏ, em đã kêu chị suốt 17 năm trời, mà chị thì chưa bao giờ đáp lại em, thậm chí còn chưa từng để ý tới em."

Trương Tử Hề cau mày, không muốn cùng Trương Tử Mộng dây dưa, cước bộ thoáng chốc nhanh hơn. Mà Trương Tử Mộng tựa hồ cũng không có dự định buông tha cô, cũng tăng nhanh cước bộ, tiếp tục nói: "Chị, trong tay chị có 10% cổ phần công ty của Trương thị, hơn nữa cha cũng sủng chị nhất. Mà em thì một phân tiền đều không có, cha cũng không sủng em, cho nên cuộc sống của em cho tới bây giờ đều là bị trong nhà khống chế, mà cuộc sống của chị lại quá tự do, so với em tự tại hơn nhiều. Nhưng mà em không có đố kị với chị, từ đó tới giờ đều không có! Em chỉ hâm mộ chị thôi. Chị...... Em không biết có phải bởi vì em thật sự khiến cho chị chán ghét hay không, hay là bởi vì mẹ em mới làm cho chị chán ghét em như vậy. Nhưng từ đó tới giờ em chỉ là thiệt tình thích chị mà thôi."

Trương Tử Mộng nói xong liền dừng cước bộ, bởi vì Trương Tử Hề đã tiến nhập phòng ở mà trước kia nàng chưa bao giờ vào, nàng biết căn phòng này là địa phương mà mẹ Trương Tử Hề đã từng ở, sau khi bà ấy qua đời, Trương Tử Hề trừ bỏ để cho người hầu từng chiếu cố mẹ mình đi vào quét tước, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, thậm chí cha cô cũng không.

Trương Tử Mộng cứ như vậy thật sâu nhìn bóng dáng Trương Tử Hề, trong mắt mang theo mong đợi, nhưng là lại thất vọng nhìn đến cô lạnh lùng đóng cửa lại, nàng tự giễu xả ra nụ cười cứng ngắc, mặc kệ nàng cố gắng thế nào, khoảng cách giữa nàng và Trương Tử Hề cũng chưa từng được rút gọn.

Trương Tử Hề đóng cửa lại, liền trạm định ở nơi nào, Trương Tử Mộng tình chân ý thiết, nói cô không có cảm xúc gì là gạt người. Cô biết cô chưa từng hận Trương Tử Mộng, bởi vì hết thảy lỗi lầm đều ở trên người cha cô, nhưng quả thật là cô không muốn gặp Trương Tử Mộng, bởi vì khi mình nhìn thấy nàng, sẽ nghĩ tới người cha ghê tởm xấu xa.

Trương Tử Hề có chút mệt mỏi lấy tay đỡ trán, vì cái gì Trương Tử Mộng lại không buông tha cho mình chứ? Cô tự nhận chính mình cho tới bây giờ sẽ không phải là một cái hảo tỷ tỷ, tuy rằng mình chưa từng có ác ý khi dễ Trương Tử Mộng, nhưng là cũng chưa từng có đối xử với nàng tử tế, cô không biết mình có chỗ nào đáng giá để cho Trương Tử Mộng thích.

Cô chỉ là muốn đem Trương Tử Mộng đơn thuần cho rằng một người xa lạ, không thể làm chung, cũng không thể quấy rầy. Mình cũng không muốn nhớ lại chuyện ghê tởm kia, vì cái gì Trương Tử Mộng lại luôn dây dưa chính mình, luôn không buông tha chính mình đâu?

Lúc này, Trương Tử Hề lại bị gợi lên trí nhớ nham nhúa không chịu nổi, bên trong dâm mỹ lộ ra kinh tởm, giống như hình ảnh dã cẩu XXX, làm cho cô cảm thấy buồn nôn, cả người giống như bị lây bẩn không được tự nhiên. Vốn đã tắm một lần sau khi rời giường, cô cố nén trụ dục vọng muốn nôn mửa, vội vàng chạy tới phòng tắm......