Ngựa Hoang

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Thẩm Du từ khu dạy học ra, sắc trời có chút tối, đèn bên đường sáng lên, màu sắc mờ nhạt, kéo dài hình bóng của cô ra.

Cơ sở cũ của Nam Thành Nhất Trung nằm tại khu nội thành cũ, đường phố ở đây lộn xộn, không có kế hoạch phát triển hợp lý, những người không quen đi chỗ này sẽ dễ bị lạc.

Thẩm Du đã học ở đây một năm, có thể nói là quen với những ngõ và hẻm cũ, nhưng ngày thường cũng ít đi đường này, do vấn đề an ninh.

Hôm nay cô xong việc hơi muộn, lại quay về trường lấy đồ nên càng muộn hơn. Cô không muốn về trễ quá sẽ khiến mẹ lo lắng. Cô nghĩ rằng hôm nay ngày nghỉ, chắc nhóm thanh niên côn đồ nghỉ học sớm không có hứng đứng đây canh đâu.

Nhưng sự thật đã chứng minh, có những người không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để phán xét được.

Ai ngờ được ngay cả khi ngày nghỉ không tới trường, đám thanh niên ra đời sớm này vẫn hăng hái đứng đây canh giữ cơ chứ?

Dưới đèn đường, đám thanh niên với quả đầu đủ loại màu sắc lòe loẹt, miệng đều hút thuốc, có người còn xăm một con Thanh Long* nhỏ trên tay, mũi xỏ khuyên.

*

chapter content



Vừa nhìn đã thấy giống như sinh vật kỳ lạ* nào đó.

* bản gốc là sinh vật với 2 hình dạng, mình để thành sinh vật kỳ lạ cho đơn giản dể hiểu hơn.

Thẩm Du giống như con sơn dương lầm đường lạc lối, khoảng khắc cô xuất hiện liền thu hút hết sự chú ý.

Vài giây yên lặng trôi qua, hai bên đều không ngờ sẽ gặp nhau tại đây vào lúc này, giống như gặp sinh vật lạ.

Không biết là ai huýt sáo phá vỡ khoảng khắc yên bình này đi, Thẩm Du cảnh giác nhìn, một nam sinh trên mũi xỏ khuyên dáng vẻ lưu manh đi tới chỗ cô, trong đầu cô đã tính toán đường tẩu thoát.

Đối phương nhìn cô như nhìn thấy thứ mới lạ: " Ồ, đúng là nữ sinh rồi! "

Lúc hắn ta nói vậy, còn không quên quay đầu lại nhìn về phía đồng bọn ở sau, giống như là lần đầu hắn gặp loài mới lạ như cô.

Nam sinh phía sau vui vẻ đi tới chỗ cô, trái tìm cô bùm bùm đập, cũng không dám thể hiện ra ngoài, cô đưa tay đẩy kính, hơi hơi lui từng bước về sau.

" Cô gái nhỏ, buổi tối ra ngoài không an toàn, nhà em ở đâu, muốn bọn anh đưa em về không? "

" Mày nói gì vậy, khác gì biến thái đâu, nhắm vào một mỹ nữ, trêu đùa anh em à? "

" Lăn lăn đi, bọn mày đừng ra vẻ như chưa thấy con gái bao giờ nữa, mất mặt quá. Anh dạo này đang túng thiếu, mượn chút tiền nhé? "

................

Thẩm Du hít thật sâu, không đợi đối phương đến gần lập tức bỏ chạy.

Cô dùng hết sức để chạy, cảm thấy bản thân chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ, bên tai là tiếng gió vù vù. Thẩm Du không dám ngưng lại, tiếng bước chân phía sau liên tục vang lên, còn có cả tiếng cười mắng khoa trương.

Đèn đường chỗ lối ra đã xa như vậy rồi mà tiếng bước chân lại càng tới gần hơn. Thẩm Du cảm giác bàn tay phía sau sẽ tóm được cô.

Cô xong rồi........

Giây tiếp theo, không biết tay từ nơi nào vươn ra, bắt lấy tay cô.

Dùng sức lôi cô vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Mặt bỗng chốc đập vào ngực đối phương, Trầm Du cảm thấy mũi mình hỏng rồi.

Chịu đựng cơn đầu từ mũi truyền đến, cô dùng sức lực cuối cùng đẩy cậu ta ra, sau đó hoảng loạn va người vào chân. ính mắt màu đen rơi xuống mũi, khiến cô trông khá chật vật.

" Ồ, còn rất nhiều sức cơ. "

Đối phương mặc áo hoodie màu đen, khóa áo đồng phục màu đen bên ngoài, trên đầu đội cả mũ áo hoodie lẫn mũ lưỡi trai, quan trọng nhất là mặt đeo khẩu trang màu đen nốt =))).

Đứng ở ranh giới sáng và tối, ngọn đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên người cậu, căn bản làm người ta không thấy rõ được khuôn mặt và vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhận ra từ giọng nói đó là một nam sinh.

Hô hấp Thẩm Du lúc này vẫn còn loạn, khi dùng sức hít thở thì từng cơn đau đớn truyền đến, là phản ứng khi vận động quá sức, nhưng vẫn như cũ không dám thả lỏng một giây nào, cảnh giác nhìn nam sinh trước mặt không biết là bạn hay là địch, trong mắt tràn đầy sự đề phòng.

Âm thanh cách đó không xa truyền đến, khiến hô hấp của cô nhẹ hơn nhiều.

" Lá gan của cậu cũng rất lớn, còn dám đi đến con phố này một mình buổi tối. " Nam sinh tiến lên hai bước, tay bắt lấy cánh tay cô, lôi cô đi về phía trước. Thẩm Du theo bản năng giãy giụa, cũng không dám lớn tiếng kêu lên, sợ càng bị chú ý " Cậu muốn làm gì? "

Nam sinh cười khẽ: " Tôi muốn làm gì, cậu nghĩ cậu có thể phản kháng sao, không muốn bị phát hiện thì nhanh chạy đi! "

Thẩm Du quay đầu nhìn bên ngoài ngõ nhỏ, mấy thanh niên lêu lổng đuổi theo cô có lẽ không phát hiện bọn họ vì chỗ này khá kín đáo, bí mật.

Cô chịu đựng nhịp tim đập mất kiểm soát, nói: " Cậu đừng kéo tôi, tôi đi theo cậu là được. "

" Còn rất có cá tính, vậy cậu cứ đi theo, lạc tôi cũng kệ. "

Nam sinh tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng lại buông lỏng tay ra. Dường như cậu rất quen thuộc với ngõ nhỏ này. Dù Thẩm Du học ở đây một năm, cũng không chắc đã đi qua những con đường loạn như mê cung trong nội thành cũ này.

Đi theo sau nam sinh, quành đủ đường ra khỏi ngõ nhỏ, đối diện chính là trạm dừng xe buýt tuyến 135 mà cô phải đi để về nhà.

" Tôi tới rồi, cảm ơn cậu. " Thẩm Du dừng lại, nhìn nam sinh cởi mũ áo hoodie ra, mắt phượng hẹp dài nhìn qua đây, mang theo chút thờ ơ. Thẩm Du để ý thấy trên tai cậu có đeo khuyên tai màu đen, dưới ánh đèn mờ nhạt lóe sáng. Cô nghe cậu nói " Ừ, cậu đi xe buýt về, quá giờ rồi đúng không? "

Thẩm Du lúc này mới để ý, hiện tại chắc đến tám phần cô đã bỏ lỡ chuyến cuối cùng. Khi cô từ khu dạy học đi ra, cũng đã sắp hết giờ rồi, cho nên mới chọn lối đi tắt, ai ngờ lại gặp phải đám người đó, làm chậm trễ không ít thời gian.

Cô vội vàng tìm di động xem giờ, chỉ là tìm trong tất cả túi trên người, bỏ cả cặp ra cũng không tìm thấy di động, xem ra lúc vừa rồi chạy làm rơi.

Thẩm Du có chút sốt ruột muốn chạy về tìm.

Nam sinh nhìn phản ứng của cô, mở miệng nói: " Rơi điện thoại à, còn muốn quay lại tìm, e rằng những người đó còn chưa đi, cậu lại muốn chui đầu vào lưới? "

Đương nhiên Thẩm Du cũng biết nếu trở về tìm rất có khả năng gặp mấy người đó, nhưng.......

" Miệng dưới cái mũi là để trưng à, cũng không biết nhờ người khác sao? " Nam sinh nói xong làm bộ dáng người tốt, lấy ví tiền từ trong túi ra, sau đó ngang tàng mở ví tiền ra trước mặt cô.

Thẩm Du nhìn đối phương lấy 10 tệ duy nhất trong túi ra: "...... "

Không khí im lặng 3 giây, sau đó nam sinh vươn hai ngón tay ra, đưa 10 tệ đến trước mặt cô: " Đừng cảm kích quá. "

Thẩm Du nhìn 10 tệ trước mặt, không còn cách nào, cô thật sự không muốn nhận: " Cám ơn, cậu tên gì, tớ trả lại cho cậu bằng cách nào? "

Nam sinh giống như nghe được gì đo thú vị, cười nhẹ một tiếng: " Cậu có thể gọi tôi là Lôi Phong. "

Thẩm Du: "...... "

Sợ là bệnh nhân tâm thần từ đâu đó chạy ra.

Nam sinh xoay người xua tay: " Về sau đừng đi đường nguy hiểm như vậy nữa, không phải lần nào cũng gặp được Lôi Phong đâu. "

Khi cậu xoay người, cô chú ý tới bảng hiệu lóe lên trên ngực cậu: Nam Thành Nhất Trung.

Đột nhiên nhớ ra đồng phục nam sinh mặc trên người là đồng phục của cơ sở mới, thảo nào cô cảm thấy nhìn có chút quen mắt. Chỉ khác màu với cơ sở cũ thôi, đồng phục cơ sở cũ là màu nâu. Kiểu dáng và thiết kế vẫn giống nhau.

Cúi đầu nhìn 10 tệ trong tay, khóe môi cô cong lên: " Tên kì quái. "

Chờ cô chuyển tới cơ sở mới, sẽ đem tiền trả cho cậu.

*

Thẩm Du xuống xe, mẹ Thẩm lo lắng quan sát cô từ đầu xuống chân: " Con có bị thương không, đã nói nhiều lần rồi, dù muộn cũng đừng đi lối đó. Hôm nay không nghe, may gặp người tốt, con cảm ơn người ta chưa? "

" Dạ rồi ạ. " Thẩm Du ôm cặp vẻ mặt buồn bực, cũng chỉ khi ở trước mặt mẹ Thẩm, cô mới lộ ra một mặt trẻ con như vậy " Nhưng điện thoại mất rồi ạ. "

" Mất thì thôi, con không sao mới là tốt nhất. Mẹ vẫn có tiền lương, con không cần vất vả như vậy, tới cơ sở mới học, bỏ công việc bán thời gian kia đi. "

Thẩm Du biết mẹ lo lắng cho cô, không muốn cô vất vả, nhưng cô không muốn mẹ cô một mình gánh vác tất cả.

" Con không vất vả đâu ạ, con vẫn lo được. Mỗi tháng đều kiếm được tiền, như vậy mẹ không cần đưa tiền tiêu vặt cho con, tiết kiệm được như vậy sẽ trả nợ nhanh hơn ạ. "

Mẹ Thẩm không nhìn ra cô nghĩ gì trong lòng: " Biết con thương mẹ, nhưng Lục gia trả tiền lương cao cho mẹ, công việc rất ổn, ngày càng trở nên tốt hơn. "

" Con tin tưởng tay nghề của mẹ, Lục gia nhất định sẽ thích, chờ sau khi mẹ con mình có tiền thì mở một tiệm bánh ngọt rồi yên ổn sống. "

Đây vẫn luôn là nguyện vọng của Thẩm Du, bởi vì từ nhỏ bố cô đã bài bạc, cô cùng mẹ vì trốn nợ phải lang bạc khắp nơi, cho nên mới rất hy vọng có thể có những ngày tháng sống an ổn.

" Con đi tắm đi, mẹ đi làm nóng cơm lại. "

" Mẹ đi nghỉ ngơi đi, con tự lo được ạ. "

" Chỉ là tiện tay thôi, con nhanh đi tắm đi, ra là ăn được ngay. "

Thẩm Du đưa tay ôm lấy mẹ: " Mẹ, có mẹ thật tốt. "

" Bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng, mau đi đi. " Mẹ Thẩm cười đưa tay sờ đầu cô, trong mắt đều là ý cười " Mẹ phần miếng bánh ngọt nhỏ cho con, để trên giá sách, lát nữa học mà đói thì lấy ăn, đừng sợ béo. "

Thẩm Du quay đầu nhìn miếng bánh ngọt dâu tây trên giá sách, cười nói: " Cảm ơn mẹ! "

Bởi vì vẫn là ngày nghỉ, ban ngày cô không có việc gì làm nên sẽ giúp mẹ Thẩm làm chút việc, sau thời gian dài cũng quen với những người giúp việc khác trong Lục gia.

Lục gia là nhà giàu có nhất Nam Thành, nơi ở tất nhiên sẽ không nhỏ.

Chỉ có những người giúp việc đơn độc trong biệt thự nhỏ.

" Từ từ, hôm nay dì Trương của con không khỏe, con giúp dì ấy cho thú cưng của thiếu gia ăn đi. "

" Thú cưng ạ? " Tuy Thẩm Du ở nơi này cùng mẹ cũng được một thời gian, nhưng chưa thấy qua thú cưng nào ở đây cả " Ở đâu ạ? "

" Ở phòng ngủ của thiếu gia, gọi Mao Mao là con thấy được. " Mẹ Thẩm đưa cho cô đĩa hoa quả và thịt tươi đã chuẩn bị tốt đặt trên bàn đưa cho cô " Đi đi, xong rồi xuống đây, đừng động vào đồ gì cả. "

" Con biết rồi ạ. " Thẩm Du nhận lấy, hỏi vị trí phòng ngủ của thiếu gia rồi mới đi tới.

Thẩm Du biết Lục gia chỉ có một người thừa kế, dường như anh ta không về nhà bao giờ, cô đến đây cũng lâu như vậy, mới chỉ gặp người trong Lục gia là Lục phu nhân và Lục tiên sinh.

Đi lên tầng ba, rẽ trái đầu tiên, sẽ thấy phòng của thiếu gia. Đẩy cửa ra, phòng to như vậy mà đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, đường nét xám trắng nhìn qua rất sạch sẽ và thoáng khí.

Ở giữa bàn tròn là lâu đài Lego rất lớn, nhưng mới chỉ hoàn thành một nửa thôi.

Thẩm Du đến gần hơn để nhìn nhưng không di chuyển đồ gì cả, tính hiếu kỳ của cô không lớn, chỉ nhìn qua đánh giá, sau đó dời tầm mắt, gọi một tiếng: " Mao Mao, em ở đâu? "

Là con chó nhỏ sao?

Đợi một hồi, trong phòng im ắng chỉ nghe thấy tiếng máy phun sương.

Thẩm Du có chút khó hiểu, trong phòng rõ ràng không có ai, vì sao mở máy phun sương làm gì, là chuẩn bị cho thú cưng sao?

Cô gọi một tiếng, không thấy có gì đáp lại, lại gọi một tiếng, nghĩ chắc không phải là chó nhỏ, theo tính cách của chó con, cô đi vào sẽ được đáp lại, hay là mèo con?

Chắc không thể là sóc, mèo Anh lông ngắn,... Hình như loại động vật này không ăn thịt thì phải?

Thẩm Du nghĩ vậy liền đi vào bên trong, cuối cùng thấy được thú cưng của thiếu gia trong bình thủy tinh trên ngưỡng cửa sổ rất lớn.

Rêu xanh mọc dài, rùa cá xấu.

chapter content



Là con này nè cả nhà =)))))

Mao Mao?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tiêu: Bị thú cưng của anh dọa sợ sao?

Lần đầu tiên mở hố trong niềm phấn khích, hy vọng mọi người thích " Ngựa Hoang " ~~~

Cầu sưu tầm ~~~ để lại bình luận phát tiền lì xì ba ngày ~~~~ hy vọng mọi người có thể bình luận, che mặt ~~~