Trong một căn phòng kha sạch sẽ gọn gàng đã được bày biện thức ăn cùng trà nước cẩn thận là mộ đám quan lại Đại Minh đang ăn uống. Họ quá đói bụng và mệt mỏi rồi. Muốn bàn bạc kế sách hay làm gì đó cũng phải no cái bụng trước đã. Sự lo lắng vẫn hiện lên trên gương mặt từng người. Tình hình của họ thực sự bi đát, lúc này rơi vào tay Nguyên Hãn quả thật là phúc họa khôn lường. Tính tình vị Trần gia Hoàng thất này không dễ nói chuyện, nhẹ một tiếng là có thể lôi ra trảm thủ đấy.
- Ngô Thái Y, tình hình của bệ hạ ra sao rồi...
Mã Toàn thượng khanh quay qua hỏi một tên quan râu tóc bạc trắng họ Ngô. Đây là Tên thái y có y thuật cao minh nhất trong Thái Y viện. Trong lúc chạy nạn được quân sĩ mang theo. Kiến Văn rất không may mắn khi lên ngựa chạy trốn thì bất ngờ con ngựa này bị trúng tên vào mông khiến nó lồng lên. Và vị Hoàng đế xui xéo của Đại Minh ăn một cước vào bụng. Tuy là có cận vệ quân nhanh tay kéo hoàng đế lại để giảm bớt lực đá thế nhưng tên Hoàng đế vong quốc này vẫn ăn một cú trời dáng vào bụng. Ngày thứ nhất thứ chạy loạn thì không sao. Đến nhày thứ hai hắn bắt đầu đau bụng quăng quại, mặc dù các thái y đã thuốc men đầy đủ nhưng bệnh tình ngày càng nặng. Đến hôm nay hắn đã hôn mê 2 ngày rồi.
- Mạch tượng rất loạn, hạ quan đáng tội chết... bệ hạ nội thương quá nặng. Sợ là... sợ là....
Nghe đến câu này của tên Ngô Thái Y thì Mã hoàng hậu lại gào khóc lên, trượng phu của nàng mà chết thì coi như hi vọng của nàng chấm dứt. Không ai lại đi ủng hộ một tên nhóc ba tuổi như Chu Văn Khuê lên ngôi đế cả. Các Thế gia sẽ không đặt cược gia tộc vào một con bài yếu như vậy. Nếu Kiến Văn chết thì mẹ con nàng trở nên bơ vơ rồi...
- Ngô Thái Y ngươi phải cố hết sức cứu được Hoàng thượng... không được cũng phải được... tính mạng của ngươi của chúng ta đều dựa hết vào hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng có bề gì thì chúng ta sẽ mất hết giá trị lợi dụng. Tên di thất Trần gia kia sẵn sàng lôi tất cả chúng ta nọp cho Yên Vương để kiếm một khoản. Ngươi minh bạch...
Tên Tề Thái bên cạnh đệm vào một câu... giờ đây an nguy của Kiến Văn ảnh hưởng tới tất cả mọi việc, kể cả sinh mệnh của tất cả thành viên bỏ trốn theo hắn.
- Hạ quan... sẽ cố hết sức...
Tấ cả quan viên Đại Minh lại tụ tập trong phòng kín bắt đầu bàn bạc kế sách thào gỡ những khúc mắc với quân Trần gia. Chỉ có thể nghĩ ra một phương án thỏa hiệp một cách tương đối các vấn đề thì may ra họ mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Việc bàn bạc diễn ra lien tục nhiều tiếng đồng hồ nhưng mỗi người một ý, hoàn toàn không ra được ý kiến cuối cùng. Vấn đề cắt đất sẽ lưu tiếng xấu muôn đời, không một ai dám giơ đầu ra chịu cái danh nhơ nhuốc này cả. Mà đây lại là điều kiện cốt lõi để nhận được sự đảm bảo về tính mạng cũng như trợ giúp từ Nguyên Hãn. Nếu như điều kiện này không được đảm bảo thì tính mệnh bọ họ sẽ bị uy hiếp ngay lập tức chứ đừng nói gì về việc phục quốc.
- Thật rat a có một ý này có thể dung hòa hai bên...
- Mời Tề thượng thư chỉ giáo...
- Mời Tề huynh...
Tên lên tiếng cuối cùng vẫn là Tề Thái làm Binh bộ thượng thư, các quan lại nhao nhao mời tên này phát biểu. tên họ Tề này nổi tiếng là nói ít nhưng những phát ngôn của hắn lại rất hợp lý và trọng lượng. Giờ đây hắn đang hắng giọng mà chuẩn bị nói ra kế sách của mình.
- Thật ra vùng Lưỡng Quảng Minh triều chúng ta quản không có nổi, lấy ví dụ Quảng Tây mười phần đều là tộc Choang, Quảng đông đến 8 phần là Mân Việt tộc vứt đi cũng không đáng tiếc. Mỗi năm hai nơi đây đều có phiến quân nổi loạn giết hại thổ quan, triều đình chỉ hao tiền tốn của vào đây mà chưa thu lại một lợi tức nào. Nhưng trên danh nghĩa chúng vẫn thuộc Đại Minh. Nếu chúng ta mà cắt đất thì chúng ta sẽ thành tội nhân thiên cổ của Hán tộc, cái danh này chúng ta chịu không nổi....
Các quan lại chăm chú lắng nghe Tề Thái phát biểu, những lời hắn nói rất hợp lý nhưng vẫn chưa đưa được ra phương pháp giải quyết.
- Tề huynh nói ai cũng biết, Lưỡng Quảng chả khác nào gân gà điều này thế nhân đều rõ. Nhưng danh nghĩa nó vẫn thuộc Đại Minh ta... tề huynh nói xong cũng không thấy ra được kế sách gì..
Người lên tiếng là tên Phương Hiếu nho, lúc này hắn bị đao lạnh kề tận gáy rồi.. cứng miệng thì cúng miệng nhưng lúc ấy cũng nhũn cả ra rồi. Đến bây giờ hắn vẫn còn run đây, hắn chính là kẻ muốn tìm ra kế sách chung hòa nhất trong đám này. Cái cảm giác cận kề cái chết rất đáng sợ mà không phải kẻ nào cũng có thể chịu đựng đến lần thứ hai.
- Phương huynh chớ vội, ta muốn thi một kế man thiên quá hải... mọi người ghé tai vào đây... thế đấy chúng ta làm như vậy... như vậy.... mọi chuyện đều ổn. Tính mệnh giữ được, khả năng phục quốc cao hơn... tiếng xấu lại không đến mình.
- Cao minh... cao minh a..
- Diệu kế... đúng là diệu kế...
- Sau này khi phục quốc xong chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào bãi phiên mà thu hồi lại Lưỡng Quảng. Khi đó chúng ta cường thịnh thì một cái đại việt nho nhỏ tính là gì... hay... hay hay..
- Suỵt nói bé thôi... cứ như vậy mà làm.
Cũng không biết tên Tề Thái đưa ra ý kiến gì để cho các quan lại nhất trí như vậy, nhưng tóm lại việc bàn bạc đã có kết quả và tất cả quan lại đại diện thế gia Miền Nam đều khá hài lòng...
Trên sảnh đường chính trong lâu các của tướng hạm đèn đuốc sáng chưng, sau một ngày đàm luận tìm kế sách thích hợp thì nhóm quan Đại Minh cũng đã đưa ra được ý kiến của mình. Cuộc họp giữa phe Trần gia và Đại Minh lại một lần nữa diễn ra để thống nhất lại ý kiến.
Ngồi thượng vị là Nguyên Hãn còn dãy bên phải là tướng lãnh Trần gia, các quan lại Đại Minh cũng được đối xử tốt hơn khi có một dãy ghế ngồi bên trái. Lúc này Nguyên Hãn khuôn mặt điềm tĩnh vừa thưởng một ngụm trà vừa nghe lão Mã Toàn phát biểu ý kiến của phe Đại Minh.
- Nói cho cùng là các ngươi muốn ta nhận sắc phong làm Trần Việt Vương trưởng quản hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây. Nhưng hai nơi này vẫn trực thuộc Đại Minh, và ta vô hình lại thành một Vương Gia của Đại Minh xưng thần với Hoàng đế Đại Minh? điều này là không thể nào. Ta đường đường sẽ là Hoàng Đế Đại Việt ngang hàng cùng hoàng đế Đại Minh tạo sao ta phải nhún người làm Vương gia của các ngươi. Đây là sự xỉ nhục... Lưỡng quảng ta có thể tự đánh về. Ngàn năm trước đây là Lãnh thổ Đại Việt ta vậy nên ta tự mình lấy về... chỉ là tốn chút công lao mà thôi....
Nguyên Hãn bác bỏ cái ý kiến chấp nhận phong Vương do triều đình Đại Minh ban chiếu. Đùa à, làm như vậy khác gì hắn thành người của Đại Minh rồi. Lưỡng quảng tự hắn đánh về là được chẳng qua tốn chút sương máu mà thôi.
- Công tử nói vậy sai rồi. Lưỡng quảng chưa bao giờ thuộc về Đại Việt, vẫn biết trước kia hai vùng này thuộc Bách Việt tộc nhưng vị Vương đàu tiên xây dụng quốc gia hoàn chỉnh ở nơi này là ai. Đó là Triệu Đà xưng Triệu Việt Vương, nhưng hắn là Người Tần a, là tướng quân nhà tần theo lệnh Tần Thủy Hoàng đế trấn giữ Lưỡng Quảng. Cái quốc gia này tên là Nam Việt nhưng hoàn toàn không phải là Đại Việt quốc ở Giao chỉ, công tử ngài đánh đồng như vậy là không đúng. Mà sau này Triệu Việt Vương thu phục nốt Giao chỉ của Hùng Vương, sau đó lại xưng thần cùng Lưu Bang Hán Cao Tổ Hoàng đế. Nói một cách khác Lưỡng quảng là một quốc gia độc lập giữa Đại Việt và Trung Hoa. Ai chiếm được là của người đó, mà Trung hoa đã chiếm được cả ngàn năm nay vậy nên đó là lãnh thổ Trung Hoa....
Ngưng một chút lại mà tên Mã toàn tiếp tục giải thích.
- Vì cả ngàn năm Lưỡng Quảng thuộc Trung Hoa nên nếu nói Huệ Minh đế cắt đất cho Đại Việt là không thể, bệ hạ cũng như chúng ta sẽ bị ngàng vạn người Hán phỉ nhổ.. lấy đâu ra người ủng hộ chúng ta phục quốc, nếu như vậy thà chúng ta chết dưới lưỡi đao của công tử cho xong. Nhưng nếu Hệu Minh Đế bệ hạ sắc phong Vương gia cho ngài thì quyền lợi của ngài tại vùng này có khác gì là Hoàng đế Lưỡng Quảng Đâu. Chúng ta có thể làm một cái Mật ước, chính quyền trung ương không tham gia vào bất kì sự vụ nào của Lưỡng Quảng cũng như không yêu cầu thuế má. Chỉ yêu cầu báo cáo một vài tình hình thường niên tại Lưỡng Quảng mà thôi. Đây là một hình thức tránh đi dư luận nhơ danh, nhưng vẫn đảm bảo lợi ích cho "Vương gia" ngài.
Tên Mã Toàn vậy mà mặc nhiên gọi luôn Nguyên Hãn là Vương gia.. kiểu như mọi việc đã ấn định xong xuôi rồi.
Nguyên Hãn giờ đây đang gõ gõ ngón tay trên chiếc ghế mà hắn đang ngồi mà suy nghĩ. Quả thật những lời tên mã Toàn này nói không phải hoàn toàn không có lý. Nếu ép bọn họ quá đến mức ngọc đá cũng tan thì hắn chả được lợi ích gì cả. Nguyên Hãn hoàn toàn có thể tiến quân chiếm đánh Lưỡng Quảng sau khi dành độc lập cho Việt Nam nhưng vấn đề đặt ra đó là hắn phải hi sinh tính mạng của người Đại Việt để làm điều này. Diện tích của lưỡng Quảng còn bằng cả Việt Nam hình chữ S sau này đấy, để thu phục hai nơi này thì phải đổ vào bao nhiêu sương máu, bao nhiêu tiền bạc là điều tính ra không nổi. Tiếp theo đó là việc va chạm như vậy không thể tránh nổi người Đại Việt đồ sát thổ binh Choang và Mân Việt khi ấy sẽ gây nên mối thù nợ máu giữa các dân tộc nên rất khó để thống trị nơi này. Mà nếu nhận chức Vương gia này thì hắn hoang toàn có thể tiếp nhận Lưỡng Quảng trong hòa bình, chỉ cần cho Nguyên Hãn vài năm thời gian thống trị nơi này một cách an ổn thì với các chính sách an dân, di dân cùng các sách lược đến từ tương lai hắn tin chắc sẽ thu phục được đại bộ phận tộc Choang và Mân Việt vậy thì lúc đó tuyên bố độc lập cũng đố Đại Minh can thiệp được. Đông ý điều kiện này chỉ có lợi cho hắn thôi.