Nhưng đó là suy nghĩ của Nguyên Hãn mà thôi, còn theo suy nghĩ của đám quan lại nhà Minh thì lại khác hoàn toàn. Họ nghĩ rằng khi Đại Việt hay nói đúng hơn là Nguyên Hãn tiếp nhận Lưỡng Quảng thì họ sẽ đối diện với sự nổi loạn vô tận của dân bản địa nơi đây. Đáng chú ý nhất là vùng đất Phật Sơn thuộc Quảng Đông, nơi này dân phong bưu hãn, môn phái võ giàng hồ nhan nhản khắp nơi. Là trung tâm gây rối trật tự xã hội. Chờ Đại Việt tiêu hao hết sinh lực vào đây, đánh cho đôi bên lưỡng bạo câu thương thì Đại Minh sẽ nhảy vào thu phục cả hai, sẵn tiện thu phục luôn vùng đất Giao Chỉ mà không tốn nhiều công sức. Đây kế sách thâm độc của Tề Thái đã vẽ ra, nhưng liệu bên nào chiếm được lợi ích trong cuộc mua bán này thì còn phải để thời gian chứng minh.
Sau một hồi đắn đo thì Nguyên Hãn cũng đưa ra quyết định của mình, hắn chấp nhận sắc phong này. Chờ vài năm sau khi ổn định sẽ lật mặt sau, chính trị chính là những màn thỏa hiệp, nhượng bộ, kí kết và cuối cùng là trở mặt xé bỏ hiệp định. Đây là con đường chung của chính trị rồi, Nguyên Hãn kiếp trước làm Nguyên Anh tuy chưa làm qua chính trị xong chưa ăn thịt lợn cũng thấy Lợn chạy rồi. Thời đại thông tin bùng nổ, sách báo, mạng, phim ảnh, tiểu thuyết đầy những màn đối đáp chính trị mà hắn đã đọc qua, nhất là một kẻ am hiểu lịch sử như hắn thì càng mạnh về mặt này. So với Nguyên Hãn linh hồn mạnh về bày binh bố trận chiến đấu xa trường thì linh hồn Nguyên Anh lại lợi hại hơn về mặt bố cục thời thế, am hiểu chính trị cùng dân chính. Đây là một phiên bản hoàn hảo của một bậc đế vương lên ngựa có thể đánh giặc xuống ngựa có thể an bang trị quốc.
- Ta đồng ý nhận sắc phong của Hoàng Đế Đại Minh nhưng cả bản sắc phong và mật ước đều phải do chính tay Kiến Văn hoàng đế viết. Ngoài ra trước mặt ta và hắn là ngang hàng, cái việc hành lễ gì đó phải bỏ qua...
Đúng lúc này thì một người bất chấp Thị vệ canh gác cửa xông vù vào mà gào thét, hắn chính là tên Ngô thái y đang chăm sóc Kiến Văn.
- Hoàng thượng... không xong rồi...
Thì ra tình Trạng của Kiến Văn đột nhiên trở nên nguy kịch, nếu tên này mà chết đi thì đúng là không cong gì để bàn bạc tiếp nữa. Chu Văn Khuê mới có 3 tuổi căn bản là chưa đủ tue cách để ban ra một cái chiếu lệnh cỡ phong Vương như vậy, cho dù hắn là người kế thừa hợp pháp ngôi vị Hoàng đế Trung Hoa.
- Dẫn ta đi xem tình hình...
Nguyên Hãn nói một câu là cho tất cả mọi người trong đại sảnh đang lo nháo nhào trở nên nghi hoặc. Ngươi là tướng quân, là nhà chính trị, là hoàng tộc thì bọn ta công nhận.. nhưng vua của chúng ta bị bệnh thì lien quan gì ngươi mà xem náo nhiệt. Không đợi mọi người nghi ngờ quan khán Nguyên Hãn lại đế them một câu làm cho toàn bộ quan quân Đại Minh như bị định hình luôn.
- Nhanh lên may ra ta còn có cách, để muộn coi như ta cũng bó tay...
Câu nói này hàm nghĩa Nguyên Hãn hắn cũng là một đại phu, mà là một đại phu cường đại chứ không phải vừa.
Trong căn phòng dành riêng cho Huệ Minh Đế, một màn khóc lóc thảm thương đang diễn ra. Mã Hoàng hậu đang ôm lấy cánh tay của Kiến văn mà khóc lóc thảm thương, đứa trẻ cũng khóc theo mẹ thật náo nhiệt. Cảnh tượng quả thâtk không thể nói nổi.
- Lôi ra ngoài... Mang bộ dụng cụa của ra lại đây... chuẩn bị phòng phẫu thuật nếu cần... nhanh...
Nguyên Hãn không chần chừ mà ra lện lôi Mã Hoàng hậu ra, có nàng ở đây càng trở nên khó điều trị cho Kiến Văn, riêng việc nghe khóc đã thấy phiền. Hắn ra lệnh cho mấy tên Quân Y phía sau mình, việc phẫu thuật cũng không có gì lạ đối với mấy tên quân y này rồi.. việc mở ổ bụng hay sọ não thì chưa, xong việc mở vết thương khâu cân cơ thì có rồi nên nói đến hai từ chuẩn bị phòng phẫu thuật là bọn họ chạy biến đi chuẩn bị một phòng sạch cố gắng càng vô trùng càng tốt. Căn phòng này cực kì đặc biệt và xa hoa được bố trí trên thuyền. Căn phòng chỉ 10m vuông nhưng được rát bạc gần như toàn bộ, khi nào chuẩn bịn phẫu thuật thì sẽ được rắc một lớp rượu mạnh khử trùng. Tuy không thể nào như hiện đại nhưng hiệu quả giảm bớt nhiễm trùng là có. Tất cả ga bạt vải trong phòng này sẽ được lấy ra từ các hộp đồng đã luộc sấy cẩn thận. Những nhân viên đi vào phòng này đều phải thay quần áo luộc sấy theo đúng phong cách Bác sĩ phãu thuật hiện đại, có khẩu trang và mũ đội đàng hoàng. Quân Y của trần gia quân có lẽ là lực lượng hiện đại, tiếp cận gần nhất đối với thế kỉ 21.
Lao đến bên Kiến Văn hoàng đế Nguyên Hãn quan sát tình hình của hắn, rõ ràng tên này đang khó thở. Ngực phập phồng hết sức, cánh mũi cũng phập phồng, vén áo lên thì thấy rõ ức lõm và bung trướng to. Các quan viên Đại Minh thấy Nguyên Hãn vô lễ đối với hoàng đế thì nhao nhao muốn xông lên ngăn cản nhưng ngay lập tức bị các thị vệ kề đao vào cổ bắt buộc đứng yên.
Nguyên Hãn tiếp tục xốc Khiến Văn lên để hắn ngửa cổ ra, sau đó là nâng cằm và cậy mồm tên này. dùng que mềm đè vào lưỡi của hắn để quan sát cổ họng, giờ đây chỉ có thể quan sát thấy một phần khẩu cái mềm. Tên hoàng đế Trung Hoa này rõ ràng bị tắc đường thở rồi, nếu không cấp cứu thì hắn sẽ tắc thở mà chết.
- Nhanh đưa bộ dụng cụ, sát trùng tay của ta, sát trùng vùng cổ của bệnh nhân..
Nguyên Hãn liên tục đưa ra các chỉ lệnh cho các Quân y, vừa làm hắn vừa giải thích cho các quân y thực tập này, đây là cơ hội khó có được để họ thực mắt chứng kiến.
- Đây là một ca tắc đường thở điển hình cấp tính.. phải làm gì trước tiên... Nguyên Hãn vừa sát trùng tay của mình vừa đưa ra câu hỏi cho các quân y, đây là bài hắn đã dạy rồi nên muốn kiểm ra lại.
-Dạ thưa là mở đường thở cho bệnh nhân, thông qua chọc sụn nhẫn giáp, đặt kim nội khí quản...
Một nữ quân y nhanh nhảu thưa, nàng chính là một nữ nhân Miêu tộc bị hải tặc bắt được làm nô lệ tình dục. Sauk hi ra nhập nữ doanh thì nàng xin vào đội quân Y công tác. Tại đây nàng bắt đầu thể hện tài năng của mình và trở thành một học viên khá suất xắc.
- Tốt.. giờ đây ta làm mẫu một lần cho các ngươi xem.
Nguyên Hãn mở bộ dụng cụ chuyên biệt đã hấp luộc của mình ra, sau đó lấy ra một con dao mổ nhỏ mà chọc ngay vào yết hầu của Kiến Văn. Hành động này của hắn gây trấn kinh tất cả quan viên Đại Minh, đây rõ ràng là cắt cổ giết người còn gì. Chả nhẽ tên này muốn giết Kiến Văn để khống chế CHu Văn Khuê cho nhẹ nhàng hơn. Tất cả quan viên Đại Minh như lồng lên gào thét muốn xông lên hộ giá bất chấp đao bén kề cổ. Nhưng tất cả bọn họ đều bị Cận vệ quân Trần gia dùng cán kiếm hoặc sống đao đánh gục xuống sàng nhà.
Tiếng gào khóc vang lên khắp nơi, vậy là vua của họ đã chết rồi, bị giết ngay trước mắt mà các thần tử không làm được gì. Tất cả đang tự trách bản thân đơn hèn này nọ thì một tiếng quát rung trời vang lên.
- Câm hết miệng lại, ai giết vua của các ngươi, ta cứu hắn được rồi... tên Thái y kia lại đây quan sát...
Tên thái y họ Ngô vội vàng bò đến bên giường nơi Kiến Văn nằm đó. Chỉ thấy trên cổ của kiến Văn xuất hiện them một cái ống bằng bạc lạ lùng.Một ít máu tươi chảy ra từ vết thương ở cổ nhưng không hề nhiều. Một nữa quân y đang khâu cái ống này vào da cổ của Kiến Văn, động tác này đối với người thời này là quá rùng rợn. Xong vị Thái y này thấy được sắc mặt của Kiến Văn hoàng đế tốt hơn nhiều không hề còn tím tái, Ngực đang phập phồng nhịp thở nhưng là nhẹ nhõm khoan thai hơn nhiều. Thó tay bắt mạch thì thấy mạng tượng không còn như ngựa chồm lên nữa mà bình tĩnh đều đặn hơn nhiều.
Thấy vậy hắn vội quay lại nói với các quan viên Đại Minh đang nằm la liệt trên sang tàu...
- Hoàng thượng... được cứu rồi....