Nguyên Hãn thỏa mãn mà dừng tay, đặt bút. Hắn quá thỏa mãn với ngày hôm nay rồi. Nếu như không có gì quá bất ngờ thì hắn hoàn toàn nắm vững toàn bộ thế cờ trong tay rồi. Nhưng đúng lúc này thì Nguyên Hãn trí não như quay trở lại với hiện thực. Hắn cảm nhận được thân thể của mình đang kích động là thường. Vậy mà cái phần đó của hắn lại không theo khống chế của bản thân mà trở nên cực kì hùng dũng trong cảm nhận của hắn.
Như bàng hoàng thức tỉnh sau cơn mê, lúc này đây Nguyên Hãn mới phát hiện ra đâu là nơi phát sinh ra hiện tượng cơ thể của mình bị kích động. Một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương đang như con rắn bò mà mơn chớn lên làn da phía thân trần của hắn. Tên Hầu nữ này quả thật quá to gan lớn mật rồi. Nguyên Hãn quay ngoắt lại định nạt nộ, nhưng bất chợt đập vào mắt hắn lại là khuôn mặt sứ trắng tinh xảo.
Khuôn mặt trứng ngỗng đang đỏ bừng như thấy từng mạch máu nhỏ li ti qua lớp da mỏng manh trắng bóc như lưu ly. Đôi mắt hạnh mở to nhưng mờ mịt đầy mê ly không hiểu từ đâu, cánh mũi tinh xảo đang phập phồng như đang tham lam hít lấy cái mùi nam tính của người đàn ông bên cạnh. Cánh môi sen hoi cong lên rồi gợi mở đầy mời mọc. Nàng say rồi... đây là kết luận của một kẻ ngoài cuộc nếu được chứng kiến cảnh này... quả thật nàng có uống vài chén rượu nhưng đó chỉ là chất men xúc tác mà thôi. Nàng đang say rồi say vì một cảm giác khác lạ chưa từng có trong đời.
Mà nhìn vào khuôn mặt người nữ hầu này thì Nguyên Hãn cũng say theo, Cơ thể của hắn đã chịu đủ khích thích rồi, lại thêm quá nhiều rượu trong cơ thể tác động. Mà quan trọng nhất hắn cũng say vị nữ hàu này rồi. Bao nhiêu áp lực, bao nhiêu dồn nén trong bao ngày qua vậy mà giờ đây tràn lên làm tâm trí hắn hỗn loạn, say càng thêm say.
Một nụ hôn cháy bỏng được đặt lên đôi môi cánh sen kia, rụt rè nhút nhát rồi bạo rạn mà hiến dâng, Nguyên Hãn linh hồn là một khúc gỗ trong chuyện này nhưng Nguyên Anh trong vai một thằng thanh niên 24 tuổi ở thế kỷ 21 thì lại là chuyên gia so với người thời này.
Một cái ôm, một cái vuốt ve, một cái chạm nhẹ tất cả như nước chảy mây trôi để rồi hai thân thể nguyên thủy nhất quấn vào nhau.... Phòng tắm chẳng qua là gian phòng thong phòng ngủ có kê them chiếc bồn mà thôi, khoảng cách quá gần..... ( Lược đi một vạn chữ độc giả tự hiểu).
Mặt trời đã lên cao rồi, chính ra kế hoạch là sáng sớm nay phải lên đường, nhưng Nguyên Hãn hắn không thể. Hắn còn phải nấn ná luyến lưu cái giường này, người hầu gái nhỏ... người phụ nữ đầu tiên trọng cuộc đời hắn từ khi hai linh hồn hòa làm một. Nàng vẫn đang say xưa giấc mơ xuân mà cuộn tròn trong lòng hắn như một con mèo nhỏ. Có lẽ nàng lưu luyến mùi vị của lồng ngực đầy rắn chắc nam tính của hắn ta, cũng có thể nàng quá mệt vì một đêm cuồng loạn, nàng vẫn chưa thể rời xa nơi ấy.
- Tú Xuân... Tú Xuân... dậy nào.. còn ngủ muộn hơn nữa là mọi người thấy hết đó...
Hắn nhẹ nhàng mà thì thầm vào tai nàng, hóa ra cô hầu gái này lại là đại tiểu thư nhà Lê gia đất Thăng Long.
- Buồn mà... nàng nhíu cái mũi tinh xảo của mình mà rúm ró người lại vì qua nhột rồi. Thật ra Tú Xuân đã dậy từ lâu nhưng vì xấu hổ quá mà không dám cử động, cứ nhắm mắt như tiếp tục ngủ.
- Anh đi ra trước đi... người ta... người ta còn phải mặc áo....
- Hơ hơ... còn gì mà anh không thấy nữa đâu nào... ái ui.... em học đâu ra cái kiểu cấu véo vậy...
- Đáng ghét... Anh đi ra... nhanh lên...
Nguyên Hãn vội lồm cồm àm bò dậy thay quần áo rồi biến mất bên ngoài hành lang... Lúc này thì đám thân vệ đã chuẩn bị sẵng sàng ngựa và hành lí để lên đường rồi... các cô gái quân hộ đã đi ra tiễn hôn phu của mình... nhưng Nguyên Hãn đếm đi đếm lại thấy thiếu khá nhiều nàng... hắn thắc mắc không hiểu các nàng này làm gì mà không đi ra tiễn hôn phu của mình ( độc giả đoán thử xem).
- Uhmm... gỡ hành lý xuống... chúng ta ở lại vài ngày tiểu thư hôm qua trúng gió không được khỏe lắm... à ừ... thì chờ vài ngày tiểu thư tốt lên thì chúng ta hộ tống tiểu thư cùng các vị cô nương này về Thăng long một chuyến.... à hà... umm tự do hoạt động. Có thể ra ngoài đi dạo... nhớ dảm bảo an toàn, không cần quan tâm ta làm gì... cứ thế đi.
Cả lũ thân binh ngẩn ngơ nhìn vị Vương gia của bọn chúng ngày thường quyết đoán anh minh như vậy tự nhiên lại lúng ta lúng túng mà ra chỉ lệnh như vậy. Nhưng chúng mặc kệ rồi, miễn là được ở lại thì đã là hạnh phúc quá đỗi. Tất cả đều nhảy cẫng lên vui mừng mà hô to Vương gia anh minh, kể cả các thiếu nữ cũng vui vẻ tham gia hô hào. Mà hô to nhất, vui vẻ nhất lại là mấy tên không có hôn thê đi ra đưa tiễn, chẳng biết có vụ gì bí ẩn ở đây.
Nguyên Hãn chẳng quan tâm tới lũ thần kinh thô này như thế nào, hắn còn phải quay lại xem xét tình hình của Tú Xuân. Với kinh nghiệm của một nửa linh hồn hiện đại thì hắn biết thừa sau lần đàu tiên của người con gái thường hay bất tiện đi lại một chút.... á à khoan đã..... bất tiện đi lại..... hóa ra mấy tên thân binh cũng không phải vừa... Vừa đi Nguyên Hãn vừa lẩm “ Đúng là tướng nào lính ấy,” quá là ghê gớm rồi”.
Thời gian vài ngày ở lại Lê gia biệt viện là khoảng thời gian êm đềm nhất trong khoảng thời gian mà hai linh hồn hòa hợp đã từng xuất hiện ở thế giới này. Nguyên Hãn vậy mà biết yêu rồi, cuối cùng thì có một trân lý của thế kỉ hai mốt là chuẩn xác, có xúc tác là thể xác thì tình yêu rất nhanh được thăng hoa. Nhưng yếu tố quyết định là phải có tình cảm với nhau kìa, nếu chỉ là thể xác kiểu ch i ch xã giao thì vài lần là chán ngấy rồi.
Những ngày này Nguyên Hãn phát hiện ra một chuyện, khi mà thể xác và tinh thần được thả lỏng một cách hợp lý thì hiệu suất làm việc sẽ cao hơn rất nhiều. Chỉ trong vài ngày hắn đã hoàn thành cơ cấu bộ máy quân sự cũng như hành chính của hắn. Tất cả ý tưởng cứ thế mà tuôn trào như thác lũ. Các bản vẽ, thiết kế của đêm hôm đó cũng được hắn chỉnh sửa một cách gọn gàng.
Nếu như trước đây trong hoàn cảnh quá áp lực thì hắn chỉ có thể nghĩ ra một góc của vấn đề mà không có cái nhìn toàn cục, nhưng trong khoảng thời gian qua cách nhìn của hắn bao quát hơn nhiều. Quan trọng nhất là hắn có thể tạo nên một mối liên hệ Đông và Tây ý tưởng, để cuối cùng là tạo nên sự giao thoa văn hóa, công nghệ giữa hai miền. Kể từ đó những thiết kế của hắn trở nên vượt trội hơn nguyên bản thuần túy Phương Đông hoặc phương Tây công nghệ rất nhiều.