Nhưng cái tôi đại nam nhân của Nguyên Hãn cũng qua rất mau, vì có một nửa linh hồn hiện đại nên hắn nhạy cảm nhận ra điều gì đó không đúng đang diễn ra. Gặng hỏi bằng được Tú Xuân thì nàng mới nói nguyên do cho hắn biết trong nước mắt. Lúc này đã qua ngày thứ năm sau cái đêm điên cuồng ấy, nghe Tú Xuân thổ lộ trong nước mắt rằng nàng sợ hắn xem thường nàng thì Nguyên Hãn vừa thương vừa giận cô bé này. Thôi thì dở đủ mọi chiêu trò thời hiện đại ra để an ủi cuối qua được cửa, Tú Xuân đã bình tĩnh trở lại và vui vẻ hơn. Nhưng sự việc quan trọng nhất bây giờ chính là cưới, mà không phải một mình Nguyên Hãn hắn mà là cả đám thân binh cũng vậy. Không thể trì hoãn hơn vậy là đoàn người tất bật cùng nhau quay trở lại Đông Đô cũ ( Thành Thăng Long).
Tiếp kiến cậu mợ của mình hàn huyên được vài câu, thông báo tình hình nhận sắc phong Vương gia của Quảng Đông và Quảng Tây đồng thời nói luôn cả việc kết nghĩa với Chu Kiến Văn cho Lê Trung Trực biết. Nhưng đây chỉ là chuyện qua loa mà thôi. Chuyện quan trọng nhất đó là đám cưới, hắn thông báo một câu với gia chủ họ Lê đủ để nói lên tất cả.
- Thưa cậu, phải làm đám cưới rồi...
Lão Lê Trung Trực mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn rồi lại liếc mắt nhìn Tú Xuân một cái, à lên một tiếng như hiểu ra chuyện gì, sau đó là thở hắt ra rồi trả lời:
- Chọn này lành tháng sau... cứ như vậy đi...
- Cháu nói là không phải chỉ có mình đám cưới của cháu và Tú Xuân...
- Lại còn chuyện gì nữa... Lão Lê Trung Trực có hơi bực dọc rồi, nói chung cha mẹ nào bi đặt vào hoàn cảnh này đều không thể nào vui vẻ được...
Nguyên Hãn là chiến tướng xa trường, thấy máu không chớp mắt, khói lửa coi như không. Nhưng đây là gia sự à, là hắn mang tội trước tiên, không những thế cả đám thân binh hồ hồ nháo nháo làm hắn giờ đây xấu hổ đến không thôi... Gãi đầu gãi tai Nguyên Hãn thưa.
- Dạ thưa cậu là mấy tên thân binh cũng muốn làm đám cưới với mấy cô gái quân hộ, ta tính tôt chức chung...
- Không thể...
- Dạ....? hả..?
- Ngươi là Vương gia, kể cả không là Vương gia cũng là hoàng tộc không thể hồ hồ bát nhao như vậy. Để đám thân binh chọn đại một này đầu tháng tám để làm hôn lễ. Còn hôn lễ của ngươi và Tú Xuân phải chọn ngày lành sau đó tổ chức thật long trọng không thể hàm hồ... cứ vậy đi.. ta hơi mệt...
Vậy mà lão Lê Trung Trực hạ lệnh trục khách rồi phất tay áo đi vào trong, lão này khá hủ nho nên những vấn đề này rất ngạy cảm. Một mình Nguyên Hãn thì thôi đi, đằng này cả một đám... nghĩ đến thôi là máu nóng bốc lên tận não. Lão không chịu nổi mà bỏ đi, lão chỉ sợ mình ở lại rồi không kiềm chế được mà lỡ lời. Thân phận Nguyên Hãn xưa đâu bằng nay, tuy rằng chưa nhận đất phong, nhưng khả năng cao hắn sẽ thành vương gia hàng thật giá thật, sau đó thì chuyển thành Vương Đại Việt. Quan hệ giữa Nguyên Hãn và Lê Trung Trực sẽ dần chuyển từ cậu cháu qua quan hệ quân thần. Lão là hủ nho nên dù có bực mình cũng phải cố gắng mà kìm nén, tập cho quen với vị thế mới của mình.
Trước tiên là Nguyên Hãn quay về nhà cũ nơi Mẫu thân vẫn đang sinh sống mà vấn an và thong báo mọi chuyện. Trái với thái độ của Lê Trung Trực , bà Lê Thị Hoàn chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nhắc Nguyên Hãn không được " vì chuyện gì đó" mà sau khi cưới đối xử không tốt với Tú Xuân. Câu nói của bà đầy hàm ý nhưng Nguyên Hãn cũng đủ thông minh để hiểu bà muốn biểu lộ chuyện gì. Ở lại một ngày sau đó Nguyên Hãn cũng phải tạm biệt mẫu thân mà đi vào căn cứ rừng Thần, nơi này còn quá nhiều việc đang chờ đợi hắn giải quyết.
Căn cứ rừng thần giờ đã khác xa so với nửa năm trước, phải nói đám lão binh còn lại đã xây dựng được một quân doanh khá tốt tại nơi thâm sâu rừng hoang này. Tường gỗ bây giờ đã cao lớn đến 3,5m chứ không còn chỉ là lè tè mét rưỡi như trước kia. Tường gỗ được xây dựng để cho quân lính có thể đứng phía trên tác chiến, xung quanh có rất nhiều các chòi canh với lính gác vác Longbow ở phía trên. Quân doanh diện tích cũng được mở rộng hơn gần gấp đôi với chiều dài mỗi cạnh gần 2km. Quân số tại đây vậy mà lên tới 7000 người, nghe nói còn có một quân doanh khác đã được xây dựng tại chính khu đất cũ dành cho dân sự ở trước đây. tại đấy đa số là lính tráng dòng chính của Nguyên Hãn và công tượng ở, cũng như đã trở thành cấm khu quân sự chứa bí mật về công nghệ của Trần Gia quân. Nơi đó được canh phòng cực kì cẩn mật, không phận sự thì nhất thiết không được vào.
Còn nhân số tổng cộng đến 35 ngàn thân quyến của các bunh sĩ này thì Lê Trung Trực đã tiến hành bố trí nơi khác rồi. Dự định ban đầu của các tướng lãnh trong Trần gia quân chính là khai phá thêm rừng Thần, nhưng chính Lê Trung Trực đã bác bỏ ý định này của họ. Hắn cho rằng quâm số của Nguyên Hãn sẽ còn phát triển nữa, nếu thân nhân các binh sĩ cứ nhét vào khu vực này thì quả thật quá loạn. Chính vì vậy tên cậu hủ nho của Nguyên Hãn đã giúp hắn một đại ân, chính là an trí cho gần 3 vạn rưỡi phụ nữ, trẻ nhỏ và người già. Phải nói nầy này Lê gia chơi khô máu rồi, họ đầu tư là rất lớn cho Nguyên Hãn đấy. Không những vậy Lê gia đã lôi kéo được Đinh gia và Ngô gia tại Ngọc Hà tham gia vào con đường tạo phản nhà Hồ, hay nói một cách chuẩn xác hơm đó là tham gia trên con thuyền phục nước của nhà Trần. Không những thế, một số lượng thương nhân không nhỏ của Miền Bắc Đại Việt cũng bị Ba thế gia này lôi kéo trở vào.
Thời buổi này quý nhất vẫn là sở hữu ruộng đất, chính sách nhà Hồ là thu hồi ruộng đất chỉ có thể phân theo hạn mức mà thôi. Chính vì lẽ đó để lo được cho 35 ngàn người này thì Tam gia đã phải tốn rất nhiều công sức để lo lót khắp nơi. Cái công lao này quá sức hãn mã cho sự nghiệp của Nguyên Hãn. Tuy rằng không phải trực tiếp xông trận giết địch nhưng hiệu quả không khác là bao. Quân sĩ của Nguyên Hãn chỉ có thể yên tâm chiến đấu khi thân nhân của họ được đảm bảo về mặt sinh tồn.
Tiến vào doanh trại là hai hàng binh sĩ sếp thẳng tắp thẳng lưng ưỡn ngực xếp hàng. Những tân binh này chưa gặp qua Nguyên Hãn nhưng sự tích thần kì của hắn thì họ thuộc như cháo chảy. Tuy hệ thống Bộ chính trị chưa thành lập nhưng các binh sĩ dòng chính của Nguyên Hãn đã tự thực hiện rất tốt chức năng tuyên truyền của họ. Từng kì tích, từng trận đánh, từng hành động của Nguyên Hãn đều được họ thêm mắm them muối mà kể lại. Thành tử ra Nguyên Hãn trở một thần tượng chính thức trong mỗi một người chiến sĩ tại đây. Mặc cho trước đây những gia tướng này theo hầu người nào của họ Trần thì giờ đây không còn quan trọng nữa vì Nguyên Hãn đã xuất hiện như một vị cứu tinh đối với họ. CHỉ có thể theo Nguyên Hãn thì những gia tướng gia binh vô chủ này mới có thể tìm lại vinh quang, và còn hơn thế nữa nếu Nguyên Hãn đăng ngôi đế Đại Việt thì địa vị của họ còn tăng gấp ngàn lần trước kia.