Nguyên Hãn thực ra hiểu hết mọi lịch sử nên cái này hắn cũng biết, thật ra trong lịch sử có đoạn viết Phương Hiếu Nho chửi Chu Đệ loạn thần cướp ngôi. Khì ban đầu Nguyên Hãn còn thắc mắc Phương Hiếu Nho đi theo Chu Kiến Văn đến nơi này thì làm sao có thể đứng ở Bắc Bình mà chửi Chu Đệ. Thế nhưng điều này nếu sauy luận cũng dễ hiểu thôi. Nếu không có Nguyên Hãn cấp cứu thì Chu Kiến Văn cỏ đã xanh mồ rồi, đám quan viên này hết hi vọng mà quay trở về tiến hành đàm phán phân chí lợi ích giữa Nhóm thế gia Miền Nam và Bắc. Vậy nên lịch sử không hề sai. Nhưng lịch sử cũng ghi lại sự tích của Phương Ngọc Trinh ái phi của Chu Kiến Văn rất thảm. Nàng vì bảo tồn mạng sống cho con trai là Chu Văn Khuyên mà chấp nhận nhục nhã qua tay Chu Cao Sí, nhưng người ép nàng tự vẫn lại là tên siêu hủ nho Phương Hiếu Nho phụ thân của nàng. Tên này cho rằng Phương Ngọc Trinh là nỗi nhục của gia tộc hắn, nhưng Phương Quý Phi có lựa chọn sao, nàng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, bản năng của người mẹ khiến nàng khuất nhục mà bảo hộ con. Nhưng cái thế giới phong kiến này là của đàn ông, tất cả những gì Nho giáo viết ra chỉ để bảo hộ quyền của đàn ông mà thôi, phụ nữ thời này quá khổ. Nhắc đến Phương Ngọc Trinh thì lòng trắc ẩn của Nguyên Hãn nổi lên, hắn là có một nửa linh hồn người hiện đại đấy:
- Hoàng huynh, ta có một chuyện nghiêm túc bàn cùng ngươi... Nếu có một ngày ngươi đánh đến Nam Kinh, đạp Chu Cao Sí dưới chân, cứu được Phương Quý Phi và con trai Chu Văn Khuyên thì huynh sẽ làm gì tiếp theo? ép Phương quý phi tự vẫn thủ tiết? Hay sủng ái nàng bù đắp lại những thời gian đã qua? Hay cho nàng lên một ngôi chùa nào đó xuống tóc làm Ni?
Chu Kiến Văn nghe câu hỏi như sét đánh ngang trời, như thiên lôi trực chỉ, như búa tạ gõ đầu. Quả thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp theo phải làm gì nếu đối diện Phương Quý Phi một lần nữa. Xã hộ phong kiến quả là rất tàn nhẫn với phụ nữ khi gò ép họ trong một thứ lễ giáo quá không có nhân tính. Chu Kiến Văn chỉ biết ấp úng mà trả lời:
- Ta.. Ta không biết nữa?
Nguyên Hãn dãy ra cánh tay đang khoác lên vai mình của Chu Kiến Văn mà lạnh lùng nhìn tên hoàng đế lưu vong này. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Chu Kiến Văn vì hành động này, Nguyên Hãn nghiêm sắc mặt mà nói:
- Ta biết ngươi nghĩ gì... Chắc chắn ngươi sẽ ép nàng tự vẫn để bảo toàn cái hư vinh của ngươi, hoặc nếu ngươi khá hơn thì cho nàng xuống tóc đi tu và tự vỗ ngực nghĩ mình là người nhân ái độ lượng... Nếu như vậy ta nhổ vào... Ta không có huynh đệ như vậy...
Trước sự trở mặt gay gắt của Nguyên Hãn thì Chu Kiến Văn cũng nổi cáu, hắn la hoàng đế một đại quốc. Tuy hắn được lịch sử nhận xét là hiếu học, hiếu thảo, nhân từ và bao dung... xong thái độ của Nguyên Hãn thực sự đã làm hắn bực mình vì hắn nghĩ mình có làm vậy thì cũng không có sai. Hắn tức giận mà chỉ vào Nguyên Hãn:
- Ta làm vậy thì có gì sai... ngươi... ngươi chỉ ví một người đàn bà mà đối với huynh trưởng như vậy.... ngươi.. ngươi hỗn tướng.
Đến lúc này thì một nửa Nguyên Anh trong cơ thể Nguyên Hãn bạo phát rồi, hắn gạt tay Chu Kiến Văn ra mà quát lên:
- Ngươi mới là người hỗn tướng... ở thế giới của ta nếu đàn bà " hồng hạnh vượt tường"thì đàn ông trước tiên phải vắt tay lên trán mà nghĩ: vì sao cô ta làm vậy? mình có điểm gì sai?. Chứ không phải nghĩ ngay đến chuyện: Xử lý cô ta như thế nào? Làm thế nào để bảo toàn danh dự của bản thân?
(* Hồng hạnh vượt tường: đàn bà quan hệ ngoài giá thú)
- Thế giới của ngươi?
- Phải là thế giới của ta. Nếu ngươi đủ tốt, ngươi đủ quan tâm chăm sóc nữ nhân của mình thì chả có người đang bà nào đi " hồng hạnh vượt tường" cả. Nếu ngươi đủ cường mà bảo hộ được người đàn bà của mình thì họ cũng chả bao giờ phải thất trinh cả.
Nguyên Hãn quá tức giận mà lỡ lời nói về " Thế giới của hắn", thế nhưng hắn cũng chẳng để ý mà tiếp tục chử bới Chu Kiến Văn
- Chu Doãn Văn ngươi mới là hỗn đản, ngươi vắt tay lên trán mà nghĩ lại xem nếu ngươi anh minh, ngươi đủ cường thì có bị đánh cho tơi ta mà vứt cả người đàn bà của mình mà chạy. Phương Quý Phi chỉ là chân yếu tay mền phụ nữ nàng có quyền lựa chọn sao. Nàng rơi vào tay Chu Cao Sĩ là nàng muốn vậy a. Chỉ vì bảo hộ con trai mới một tuổi của ngươi mà chịu khuất nhục mà sống. Người phụ nữ như vậy đáng trân trọng biết bao, ngươi một thằng đàn ông bất lực không bảo vệ nổi vợ và con lại đứng nơi này đòi chém đòi giết nàng... loại này huynh đệ thứ ta không phục. Thay vì suy nghĩ này nọ ngươi nen suy nghĩ làm sao bù đắp cho nàng, làm sao bảo hộ nàng trước miệng lưỡi thế gian, làm sao an ủi để nàng quên đi khoảng thời gian khủng khiếp mà nàng phải chịu đựng... con mẹ nó cạn cả lời rồi..
Khụ khụ hai tiếng Nguyên Hãn tiếp tục chửi rủa mặc kệ Chu Kiến Văn đang há hốc mồm kinh ngạc:
- Còn ngươi nghĩ ngươi không có lỗi khi mất ngôi sao? tất cả đều là lỗi của ngươi. Ngu dốt, thiển cận, thiếu quyết đoán, không hiểu chuyện đời, bàn binh trên sách vở. Thế nhân và quan viên khen ngươi hiếu học, hiếu thảo, nhân từ và bao dung, nhưng mấy thứ đó phỏng có ích cho ngươi vào lúc binh chiến sao. Ngươi há mòm to như vậy làm gì?.... Không phục hả... để ta nói rõ cho ngươi phục... Ngươi ngu dốt vì nghe theo lũ quan viên xúi dục, cái gì mà bãi phiên (Phế bỏ phiên vương quân đội, tức là không cho các vương gia ở địa phương được thành lập quân đội riêng). Muốn bãi phiên hay thực hiện bất kì một thay đổi lớn trong chính sách quốc gia thì phải làm từ từ, làm âm thầm, xúc tích lực lượng đủ để làm một đòng cho đối phương trở tay không kịp. Nhưng ngươi thì làm gì? ngên ngôi được một năm ngồi chưa ấm mông đã hô hào bãi phiên. Ngươi biết tất cả phiên vương chú bác của ngươi cộng lại là bao nhiêu binh lực không? ngươi có bao nhiêu binh bao nhiêu tướng....
Nguyên Hãn đúng là chửi người như hát hay rồi, giờ này đây hắn chính là một Nguyên Anh thuần túy dùng ánh mắt trực quan cảu người thế kỉ 21 mà nhận xét Chu Doãn Văn Minh Huệ Kiến Văn hoàng đế.
- Cứ cho là Miền Nam có nhiều binh đi, nhưng tướng tài thì có mấy ai? Ông nội ngươi Chu Nguyên Chương vậy mà nghị kị chém hết mẹ tướng tài rồi còn đâu. Được cứ cho là ngươi muốn Bãi phiên thì cứ âm thầm mà nuôi ý nghĩ trong đầu đi, chỉ cần ngươi làm hoàng đế 10 năm dùng quốc lực cả nước bồi dưỡng ra một đám chiến tướng tinh binh, mấy phiên vương đấu được ngươi? Lúc đó ngươi muốn chúng tròn thì tròn méo thì méo....Ngươi có thấy ngươi ngu không?
Chu Kiến Văn ảo não gật đầu:
- Có thấy... là ta vội vàng...
- Ngươi thiển cận là ở chỗ nghe mấy lời ba hoa ngon ngọt của Chu Đệ và ba đứa con của hắn mà thả Chu Cao Sí, Chu Cao Hú, Chu Cao Toại ra, khiến cho chúng không kiêng rè mà khởi binh... ngươi... không còn biết nói gì hơn nữa....
Chu Kiến Văn vừa gật vừa lắc đầu:
- Ta ngu ngốc, thiển cận... ta đã từng coi chúng là huynh đệ mà tin tưởng...
Nguyên Hãn vẫn thừa thế mà nói tiếp:
- Ngươi thiếu quyết đoán, không hiểu chuyện đời, bàn binh trên sách vở.... vì ngươi cả đời chỉ trong hoàng cung, đã từng dẫn binh đánh trận như cha con nhà Chu Đệ đâu. Điểm này cũng có thể thông cảm. Bốn cài thằng an hem họ hàng này của ngươi quanh năm suốt tháng đánh nhau với lũ Thát tử Mông Cổ nên chúng hơn ngươi rất nhiều. Nhưng dù vậy ngươi vẫn có một điểm trí mạng cần khắc phục nếu không thì vạn kiếp không ngóc đầu dậy được..
Chu Kiến Văn giờ đây bị nói cho đến không ngóc đầu lên được thật rồi. Hắn là người hiếu học thực sự, nhưng quan viên của hắn, huynh đệ của hắn có ai dám nói thảng nói thật như Nguyên Hãn không. QUả thật là không hề có. Nếu có người chửi vào mặt hắn như vậy lúc Kiến Văn đang thượng vị thì đầu một nơi thân một nẻo rồi. Nhưng địa vị của Nguyên Hãn khác hẳn, thứ nhất Nguyên Hãn cường đến Kiến Văn không làm gì được hắn. Thứ hai là Nguyên Hãn không hề có động cơ để làm hại Kiến Văn nên những lời hắn nói là đáng tin nhất. Thứ đến đó là Kiến Văn quả thật rất có tình cảm với vị huynh đệ đã cứu tính mạng của hắn vậy nên hắn nghe. Cộng thêm với tính hiếu học thực sự của mình thì Kiế#n Văn giờ này đang xá dài mà chắp tay với Nguyên Hãn.
Nguyên Hãn cũng bị bất ngờ về hành động này của Kiến Văn. Để một vị hoàng đế đại quốc ngay kể cả là đã lưu vong thực hiện động tác này thì đã chứng tỏ hắn rất thành ý. ít nhất là bỏ qua hết hư vinh mà học hỏi một cách chân tình. Có câu đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Nguyên Hãn cũng thấy xấu hổ khi quá gay gắt đối với Kiến Văn nên cũng xá dài hắn mà nói:
- Là tiểu đệ mất bình tĩnh mà phạm thượng huynh trưởng, cũng xinh huynh trưởng chớ để trong lòng..
- Không không, là ta phải cảm ơn đệ... thuốc đắng dã tật..ngươi không cảnh tỉnh thì cả đời này ta u mê mà chết thôi... Là ca ca cảm ơn đệ.... mong đệ chỉ bảo sai lầm.