Con đường biển gần nhất từ Chiết Giang đi chiêm thành đó chính là từ Chiết Giang dọc theo bờ biển Hoa đông mà đi về phía đông của Đảo Hải Nam sau đó vòng qua Văn Xương, Vạn Ninh Quỳnh Hải của hòn đảo này. Từ đó rất dễ dàng tiến về vùng biển thuộc dọc miền nam trung bộ của Việt nam ngày nay.
Ngày 15 tháng 11 năm 1402, Một ngày khá đẹp trời nếu so với thời tiết mùa đông khá âm u của Đông á. Vùng biển Hoa Đông hơn 60km về phía bắc đảo Hải Nam bất chợt xuất hiện một đám chiến thuyền lầm lũi tiến tới trong gió bấc hui hui lạnh. Một gã tướng quân mặc chiến giáp oai phong đang ngả mình trên chiếc ghế tựa mà hài chân đang gác trên bàn mà rung rung, đây là lâu lòng của chiến hạm to lớn nhất trong hạm đội này.Gã chiến tướng này có vẻ là chỉ huy nơi này, hắn có một cơ thể khá là cao to, với chiều cao 1m85 thì hắn thuộc dạng hàng hiếm của thời kì này tại Đông á đấy. Gương mặt gã rất trắng và khá phương phi. Nói chung nếu mà nhìn bề ngoài thì gã này rất có phong thái và uy phong của đại tướng quân. Giờ đây hắn đang nhồm nhoàm nhai một miếng táo khô vừa tếu táo qua kẽ răng:
- Mẹ nó, cứ đến mùa khô là hoa quả không còn gì để ăn… Bố Lạt ngươi nói chỗ ngươi hoa quả ăn bốn mùa thật sao.?
Kẻ được gọi là Bố Lạt khom mình mà chắp tay xum xoe:
- Phải thưa tướng quân, chỗ chúng tôi nắng mưa quanh năm lúc nào cũng có hoa quả tươi để ăn, không phải ăn hoa quả khô vào mùa đông.
- ưmm… nghe thấy đã chảy nước miếng, Quốc vương của các ngươi đã hứa cấp cho ta những thứ trong danh sách điều này không đổi chứ.?
Tên Bố Lạp lung lại càng thấp hơn chút nữa cúi mình mà nói:
- Tướng quân nói đi đâu vậy, chúng tôi co mười lá gan cũng không dám trễ nải tướng quân a….
- Được vậy hảo ha ha ha…
Đúng lúc này thì một tên thân binh hớt hải chạy vào.
- Bẩm tướng quân phía trướng tầm 4km về phía Nam phát hiện có một chiến thuyền đang tiếp cận chúng ta…
- Chỉ có một cái thì hoảng cái gì mà hoảng, lao lên bao vây nó…
Nói xong chỉ lệnh tên tướng quân này cũng bước ra khỏi Lâu các để quan sát tình hình. Cũng không phải đợi lâu, sau 10 phút thì cả hai chỉ cong cách nhay vài trăm m mà thôi. Nhìn thấy kiểu dáng và cờ hiệu của chiếc thuyền chiến này thì Tên tướng quân này mới à một tiếng.
- Hóa ra là thủy quân Phúc Kiến, không phải họ vừa bị Nuy Khấu thịt một mẻ không cả dám ra biển ư, đâu ra một chiếc lạc long giữa biển như vậy. Cho thuyền nhỏ tiếp cận hỏi xem chuyện gì sảy ra.
Ngay lập tức một chiếc thuyền nhỏ được cử đến bên cạnh chiến thuyền của Phúc Kiến. Cũng không bao lâu sau chiếc thuyền nhỏ này quay lại và mang theo mấy tên sĩ quan quân Phúc kiến phía thuyền bên kia.
- Hạ quan tên Trình Lĩnh nhậm chức Phó Chỉ Huy sứ Hạm đội Hạ Môn thuộc Phúc Kiến khấu kiến tướng quân.
Một tên sĩ quan của thủy quân Phúc kiến đứng ra trình báo.
- Ưm … Có chuyện gì mà các ngươi lại lẻ loi đi đến tận vùng biển này… Có tuần tra Phúc Kiến cũng không thể xa vậy chứ.
- Khởi bẩm tướng quân.. Các đây không lâu Nuy khấu cướp bóc dọc bờ biển Phúc Kiến, Quản Đông lại còn to gan tấn công quân cảng Hạ Môn, Cố Hưng Tổ tướng quân dẫn binh đuổi theo, gần hai tháng mới tìm ra tung tích chúng. Hóa ra bọn này xuôi nam cướp bóc thêm một mảng dọc bờ biển Đại Việt. Giờ đây Cố Hưng Tổ tướng quân đã bắt kịp và ép chúng vào vịnh Văn Xương. Chúng đã không còn đường thoát nhưng vẫn đang cố thủ và chống trả quyết liệt. Binh lực của chúng và Cố tướng quân không chênh lệch nhiều đều là 5 ngàn binh tầm mười chiến thuyền. Chúng ta đã đánh đắm được 3 thuyền của đối phương, hiện nay quân số của chúng chỉ còn trên ba ngàn thôi. Nhưng Cố tướng quân sợ bọn chúng cá chết lưới rách nên vây kín lại, sau đó hạ lệnh cho mạt tướng quay về Phúc kiến xin viện trợ.
Tên sĩ quan Phúc Kiến vậy mà nói xong thì cúi gằm mặt liếc mắt nhìn một tên sĩ quan khác trong hàng ngũ đứng bên cạnh vị Tướng quân này. Như hiểu ý nhau tên sĩ quan này tiến lên thì thầm to nhỏ với vị tướng quân.
- Tướng quân, cả quân công và tiền bạc đều tới rồi….
- Hử … sao lại vậy?
- Chúng ta có đến 1 van 2 quân, chỉ cần xuất hiện đà hù chết bon Nuy Khấu rồi. Bắt bọn chúng lại sau đó lấy hết tiền của mà chúng đã cướp dọc Phúc Kiến, Quảng Đông và Đại Việt, số tiền này không nhỏ. Sau đó viết một bản tấu về triều đình, dùng khoái thuyề mà đưa về, nói toàn bộ chiến công là của chúng ta. Kệ cha tên Cố Hưng Tổ kêu gào đây là quân công của chúng ta…
Tên sĩ quan này vậy mà thì thầm to nhỏ bầy ra mưu kế thâm độc hại người lợi mình. Thế nhưng tên tướng quân này lại thích ha. Hắn cười hà mà vỗ vai tên sĩ quan, rồi thì thầm vào tai gã nay.
- Ngươi rất thông minh, tiền sẽ chia cho ngươi một ít, trong bản tấu viết ngươi anh dũng này nọ thăng cấp cho ngươi.. Khà khà…
Tên tướng quân này vậy àm là Thái Phúc bất tài vô tướng chỉ được cái mã ngoài là ngon đã được nhắc trong lịch sử. Giờ đây hắn đang vểnh mặt mà nói với tên sĩ quan của Hạ Môn - Phúc Kiến:
- Ngươi chạy đi chạy về Phúc Kiến thì Nuy Khấu thoát rồi, sẵn tiện có hạm đội cảu ta đi qua đây sẽ giúp quân đội tỉnh bạn một chút, chỉ cần các ngươi gi chút quân công vào báo cáo gửi về triều đinh là được. Đi nào dẫn chúng ta tiến về chỗ bọn Nuy Khấu….
Nói đoạn tên Phúc Thái thân mật mà khoác vai tên sĩ quan tên Trình Lĩnh của Thủy quân Phúc Kiến vào trong Lâu Các…
- Vào uống hớp rượu cho ấm người đã.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả… các ngươi ra sức chèo tiến về Vịnh Văn Xương…. hây zô đây làm chén đã…
Vậy là hạm đội ầm ầm chuyển hướng một chút về mé phải tiến thẳng vào vinh Văn Xương. Vịnh Văn Xương ở phía bắc đảo Hải Nam, chúng cũng có một chút dáng vè giống như Hạ Long của chúng ta với phía ngoài là quần đảo Thất Châu. Tất nhiên chúng không được thơ mộng và đẹp đẽ như Vịnh Hạ Long rồi.
Mặc dù đã ra sức chèo nhưn phải mất 3 tiếng đồng hồ sau thì hạm đội của Chiết Giang do Phúc Thái chỉ huy mới tiến nhập Quần đảo Thất Châu. Lúc này đây thì tên sĩ quan Trình Lĩnh phải làm nhiệm vụ hướng đạo vì nếu không rất dễ mấy phương hướng trong cái quần đảo toàn đảo nhỏ xan sát như vậy.
Lúc này đã là 4 giờ chiều ngày 15, cuối cùng thì Hạm Đội Chiết Giang cũng nối đuôi nhau mà tiến nhập vào Vịnh Văn Xương. Nếu phải mô tả địa thế thì Vịnh Văn Xương giống như hình một cái dạ dày nằm chổng ngược nếu nhìn trên hải đồ. Giờ đây tên Thái Phúc đang ngắm nghía hải đồ và nghĩ "Mẹ cha lũ Nuy Khấu quá ngu ngốc, chui vào cái Vịnh này thì chết không có chỗ chôn a". Quả thật chớ trêu là hắn đang nói bản thân mình.
Phúc Thái hướng mắt ra phía xa xa quả thật có thấy được Hạm Đội Phúc Kiến với cờ xí nghợp trời đang dàn trận, thi thoảng còn nghe thấy tiếng pháo đì đùng. Cộng thêm tiếng hò hét vang trời. Không cong nghi ngờ gì nữa hắn ra lệnh cho các thuyền trèo nhanh thêm. Không nhanh để con mẹ thằng Cố Hưng Tổ chiếm hết tiền tài a, trong đầu Phúc Thái đang suy nghĩ như vậy.