Má Tạ Kiều thoắt cái ửng hồng, nóng như chuẩn bị xì khói, cậu rụt vội tay về: "Em, em về phòng đã!"
May mắn làm sao Ngu tiên sinh không giữ cậu lại mà để cho cậu về phòng rồi đóng cửa.
Cậu dần dần trấn tĩnh với tấm lưng áp sát cửa phòng, chuyện như vậy là rất bình thường giữa những người yêu nhau như cậu và Ngu tiên sinh, cũng không phải cậu không thể chấp nhận nằm bên dưới.
Sau khi chải vuốt suy nghĩ của mình, Tạ Kiều mở cửa đến phòng Ngu tiên sinh.
Nhưng cửa vừa mở ra cậu đã sững sờ---
Ngu tiên sinh nhắm mắt ngồi xuống sofa, cà vạt xanh than nhuốm máu đỏ sậm, vết thương tưởng đã an ổn lại bị vỡ ra.
"Sao lại quay về?"
Ngu Hàn Sinh mở mắt khi nghe tiếng cửa mở.
Anh ấy vừa cố tình để mình tự rời đi sao.
Tạ Kiều đứng lặng, cậu cảm thấy rất đau lòng.
Ngu tiên sinh luôn bình tĩnh chắn phía trước che chở cho cậu, lại chẳng bận tâm mình có bị thương không, hắn sẽ không bao giờ than đau với cậu.
Tạ Kiều hít sâu, sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Ngu Hàn Sinh rồi ngẩng đầu để lộ cái cổ thon dài: "Anh cắn em đi."
"Em không sợ?" Ngu Hàn Sinh không nhìn cậu, hắn đang kiềm nén ham muốn được cắn lên cổ cậu của hắn.
"Chỉ cần là Ngu tiên sinh thì em sẽ không sợ."
Tạ Kiều nói với một trái tim dũng cảm, nếu phải đối mặt với những tay khắc tinh khác thì chắc chắn cậu sẽ kinh hoàng chạy ngay chứ nói đâu xa đến lại gần kia chứ.
"Nhưng tôi sợ."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Hắn sợ sẽ hút cạn máu Tạ Kiều mà không thể nào kiềm chế.
Đây cũng là lần đầu tiên cự xà xuất thân từ lòng đất nghiêm túc nói ra nỗi sợ của mình.
"Em tin anh."
Tạ Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu hoàn toàn không hiểu ánh mắt cố chấp của mình có lực sát thương đến độ nào.
Ngay sau đó---
Ngu Hàn Sinh hôn lên cổ cậu.
Không phải cắn, là hôn.
Mà kết thúc nụ hôn dịu dàng và tỉ mỉ mới là vết cắn ngày một sâu hơn của hắn, sâu đến khi mùi máu tản khắp không gian.
Tạ Kiều cố ngăn không cho mình rên lên vì đau nhói, tâm trí cậu cũng bắt đầu trống rỗng, cậu cứ thế yên lòng giao mình cho người yêu cậu.
...
Ngày tiếp theo sau khi thức dậy, Tạ Kiều vẫn thấy đầu óc thoáng mơ màng.
Cảm giác có thứ gì lạnh lẽo quấn chặt bên hông làm mình không tài nào cử động, cậu mới liếc mắt nhìn thử một cái xem sao.
Liếc thấy là đuôi rắn quấn hông thì cậu cũng tỉnh hết cả người.
Ngu tiên sinh có vẻ rất thích biến nguyên hình khi vào giấc.
Cậu không nỡ đánh thức Ngu tiên sinh vào một sáng chủ nhật như ngày hôm nay, nhưng cậu có lịch quay cả ngày, mà Ngu tiên sinh cứ dùng đuôi ôm cậu, nếu không đánh thức Ngu tiên sinh thì...
Cậu sẽ không rời giường nổi mất.
Cậu đẩy đuôi rắn một cái nhẹ hều: "Ngu tiên sinh, em phải ra ngoài rồi."
Cái đuôi quấn cậu không chỉ không buông ra mà còn thu chặt hơn theo hành vi vùng ra của cậu nữa, y như thể cái đuôi cũng đã biết tự mình suy nghĩ.
Tạ Kiều đành phải dỗ dành: "Em ra ngoài quay phim, tối em lại về nhà với anh mà."
Dứt lời lại chờ thêm chốc lát, thì cái đuôi rắn ngang hông mới chậm rãi thả cậu ra và tự cuộn tròn thu lu một cục.
Tạ Kiều thở phào, sau đó nhanh nhẹn đi rửa mặt mũi.
Thay quần áo xong xuôi cậu chưa vội đi ngay mà cẩn thận quan sát vết thương trên mình Ngu tiên sinh, đoạn lấy băng y tế trong hòm xử lý vết thương cho cự xà.
Mình Ngu tiên sinh chi chít vết thương, dùng hết sạch băng trắng, cậu đành phải dùng tạm băng hồng.
Cậu băng bó rất nhẹ nhàng, Ngu tiên sinh cũng chưa tỉnh hẳn, hắn chỉ khẽ vén mi xác nhận người yêu, thế rồi lại trở về nối giấc.
Băng bó xong là Tạ Kiều ra cửa.
Không lâu sau khi Tạ Kiều rời khỏi, Hạ Giản tới từ xa tít mù khơi đến gõ cửa phòng: "Tôi lấy tài liệu cho buổi họp ngày mai về rồi đây sếp."
Hạ Giản cầm tài liệu trong tay.
Tuy hôm qua có bàng hoàng chấn động, nhưng sau một đêm suy nghĩ tận tình thì cậu ta cũng đã nghĩ thông.
Sinh vật khác loài không khác loài người, lại thêm số lượng thưa thớt, với tư cách là một con người cậu ta nên bảo vệ sinh vật khác loài mới là phải đạo.
Trong phòng không truyền ra tiếng trả lời.
Theo thói quen thường ngày của Ngu Hàn Sinh thì hẳn giờ này hắn đã bắt đầu làm việc.
Chẳng lẽ không có nhà?
Cửa vừa mở ra, cậu ta đã thấy một con rắn khổng lồ màu đen tản ra hơi thở hung tàn u ám đang chiếm trọn chiếc giường.
Hạ Giản kinh hoàng mà đóng cửa.
Kỳ thực cũng không phải sợ nguyên hình của Ngu Hàn Sinh gì đâu, ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu cậu ta thật sự là, không ngờ Tiểu Ngu lại lén lút bọc mình bằng băng vải màu hồng đấy?!
Cậu ta mà không mau đóng cửa thì đã bị diệt khẩu sớm luôn rồi.
*
Hôm nay Tạ Kiều ở phim trường từ chín giờ sáng đến tận mười hai giờ đêm mà vẫn chưa kết thúc.
Lam Mông đã quay xong cảnh của mình, hắn ta vào phòng thay đồ mà không nhận ra có một bóng đen lặng lẽ theo sau.
Phòng thay đồ của dàn chính và dàn quần chúng không ở cùng một khu, giờ này chỉ có mình hắn ta có mặt nơi này.
Hắn ta bước vào căn phòng trống trải, bất thình lình mất điện làm căn phòng chìm vào bóng tối, hắn ta nghe thấy tiếng động, có thứ gì đang lại gần mình.
Có lẽ là thi trành nhỉ.
Lần đầu gặp thi trành hắn ta còn hoảng hốt, gặp nhiều dần dửng dưng, đường nào cũng hiểu chạy là vô dụng, thế nên đến giờ đã chẳng buồn chạy nữa, thích thì ăn đi.
Thi trành trong bóng tối sững sờ, nó theo dõi người này một tuần, thậm chí đã học hỏi cả phim kinh dị để sẵn sàng dọa người ta ngay khoảnh khắc ra sân.
Ai ngờ người trước mắt lại thờ ơ.
Nó uất ức cho rằng mình học phí thời gian.
Cửa phòng bỗng mở ra.
Tạ Kiều ôm ba lô đi tới, thấy phòng tối nên tiện bật đèn.
Ánh đèn rải xuống sàn nhà, làm lộ ra cả Lam Mông và thi trành đứng cạnh.
Cậu còn chưa kịp làm gì thì thi trành ngẩng đầu thấy cậu xong đã chạy biến như một làn khói.
Tạ Kiều:... Diện mạo mình trông đáng sợ đến thế sao?
Tuy nhiên vì cậu vốn có thể chất hút đủ loại thi trành nên khó tránh sẽ gặp một vài thi trành chưa thạo nghề cho lắm, do đó cậu không nghĩ thêm nhiều.
Đầu kia, thi trành số 427 chạy thẳng một mạch ra tận ngoài phim trường, cứ gặp Tạ Kiều là không thi trành nào sống sót, mấy trăm tay thi trành ở thôn Hắc Thủy Liễu Âm cứ thế chết thẳng queo.
Nó có thể toàn mạng chạy trốn ngay trước mắt con thỏ tai cụp tàn ác kia, nó cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình là 427 lại buồn rầu.
Đầu này Tạ Kiều đang ra ngoài chung đường với Lam Mông.
"Anh không bị giật mình chứ ạ?" Tạ Kiều hỏi.
Lam Mông lắc đầu.
Lam Mông đã trở nên trầm tính đi rất nhiều, hẳn đang ôm một lòng đầy tâm sự, trước lúc chia tay Lam Mông bỗng nói: "Anh ta thật sự là... thi trành à?"
Lam Mông không nói tên, nhưng Tạ Kiều hiểu đối phương muốn nhắc tới 'Lam Tề', và cũng là Abel.
"Vâng."
Tạ Kiều không che giấu.
"Ừ." Sau đó Lam Mông phất tay với Tạ Kiều rồi ẩn vào bóng đêm, như đã xác nhận được điều gì.
Nhìn theo bóng lưng Lam Mông rời đi, Tạ Kiều cũng chỉ biết thở dài.
Cậu không biết an ủi người khác thế nào, đợi kết thúc quay chụp cậu sẽ mời Lam Mông một bữa coi như giải sầu đi vậy.
Cậu cũng không nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Mông, cho đến khi giọng nói lạnh tanh của Ngu Hàn Sinh vọng lên sau lưng cậu: "Rất đẹp?"
Nói thật lòng thì Lam Mông một thân mét tám, eo hẹp chân dài, nhìn riêng bóng lưng quả thực là vui mắt vui tai.
Tạ Kiều xoay người, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Ngu tiên sinh, cậu nhanh chóng mở miệng: "Không đẹp bằng anh."
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu đăm đăm: "Lời ngon tiếng ngọt."
Nhưng Tạ Kiều lại thấy khóe môi Ngu tiên sinh cong lên rõ ràng, cậu cũng vì thế mà thấy nhẹ lòng và vui vẻ.
Về đến nhà, Ngu Hàn Sinh mở máy tính xem tài liệu cho buổi họp báo ngày mai, còn Tạ Kiều thì làm tổ trong lòng hắn chơi điện thoại.
"Ngu tiên sinh này, anh nghĩ em nên mua cốc màu xanh da trời, hay là màu xanh bạc hà nhỉ." Cậu đang nghiên cứu trang mạng mua sắm.
"Mua hết."
Ngu Hàn Sinh đáp gọn lỏn một câu, có vẻ trong mắt hắn đây chẳng phải việc gì đáng để băn khoăn lắm.
Tạ Kiều:...
Cậu từ bỏ ý định tìm kiếm lời khuyên mua sắm hữu ích từ phía Ngu tiên sinh, cậu nên tham khảo các đại diện tiêu biểu của tầng lớp làm công như Phương Hòa thì hơn.
Cậu tắt màn hình, nằm trong lòng Ngu tiên sinh.
Cậu ngẩng đầu ngước lên, đường nét góc cạnh của Ngu tiên sinh lọt vào tầm mắt cậu, nốt ruồi lệ trên đuôi mắt như còn có thể kéo toàn thân hắn phát sáng.
Cậu chợt nghĩ đến quyết tâm của mình không lâu trước đấy, Ngu tiên sinh đẹp quá đi thôi, thế là cậu buột miệng hỏi một câu không rõ là tại ma xui hay là vì quỷ khiến: "Anh thấy em nằm trên thì thế nào?" Cậu có thể ra sức tận tình.
Bàn tay gõ phím của Ngu Hàn Sinh tự dưng khựng lại.
Tạ Kiều vừa dứt lời đã hối hận luôn, Ngu tiên sinh là người nhìn đã thấy sẽ không nằm bên dưới.
Nhưng mãi mà cậu không nghe được lời cự tuyệt.
Cậu ngước mắt nhìn với vẻ nghi ngờ, thế rồi cậu phát hiện ra Ngu tiên sinh đang vào một diễn đàn hỏi đáp trên máy tính.
- ---- 'thỏ ba giây' nghĩa là gì? Ai cũng biết thỏ là một loài vật đáng yêu, nhưng thời gian giao phối của thỏ đực chỉ vỏn vẹn năm giây, thậm chí là ba giây nữa.
Dịch ra sẽ là-----
Em không được.
Tạ Thỏ Con bị lộ tẩy:
(╯' - ')╯︵ ┻━┻
______
Tác giả có lời:
Giận! Đừng hòng dỗ được!
#Rõ ràng là có cả thỏ mười giây cơ mà#