*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thỏ tai cụp vùng ra khỏi lồng ngực Ngu Hàn Sinh rồi thở phì phò ra cửa, cọng tóc ngốc trên đầu bị tức vểnh cả lên.
Đi đến cửa còn sợ Ngu tiên sinh không biết mình giận dỗi, thế là cậu lại nhắc nhở một câu: "Em giận rồi đấy nhá."
Nói đoạn mới rời đi, về phòng mình ngủ.
Rửa mặt xong cậu trèo lên giường, nhưng cứ thi thoảng lại trộm nhìn cánh cửa, sao Ngu tiên sinh còn chưa tới nhỉ, không tới nữa là cậu giận thật luôn đấy.
Dần dà cậu bắt đầu thiêm thiếp, bỗng nhiên, cậu nghe có tiếng mở cửa, hương cỏ Timothy vờn quanh chóp mũi.
Cậu biết đó là Ngu tiên sinh.
Sao giờ mới đến cơ chứ.
Cậu kiềm chế thôi thúc mở mắt, cũng phớt lờ cám dỗ của cỏ Timothy mà nghiêng người ngủ thẳng.
Ngu Hàn Sinh vừa xử lý xong tài liệu nhìn người yêu chỉ để lộ bóng lưng khoác đồ ngủ, khẽ nhướng mày.
Xem ra là giận dỗi thật rồi.
Hắn bèn đặt cỏ Timothy lên tủ lùn kê cạnh đầu giường.
Tạ Kiều cảm giác có thứ gì lạnh băng áp sát cánh tay cậu làm làn da hơi run rẩy đôi chút.
Chắc là đĩa nhỉ...
Cậu nghĩ mình phải khí khái lên, không thể bị một nhúm cỏ Timothy mua chuộc một cách dễ dàng như vậy được, thế là cậu nuốt nước bọt rồi mạnh mẽ nói: "Đừng hòng dỗ được em."
Nhưng thứ đồ lạnh băng lại trườn theo cánh tay thon gầy lên lồng ngực cậu, Tạ Kiều tò mò cúi đầu nhìn và tức thì kinh hãi.
Một con rắn nhỏ lớn cỡ bàn tay đang biếng nhác nằm cách một lớp ảo mỏng manh trên lồng ngực cậu.
Tạ Kiều thấy tim mình như tan chảy, thậm chí cũng quên béng mất chuyện mình còn hờn giận, cậu luống cuống tay chân: "Em sợ em đè lên anh mất."
Nhưng bé rắn lại chỉ tảng lờ mà chui qua cổ áo Tạ Kiều, mình rắn lạnh băng áp sát vào da thịt cậu.
Sáng thức dậy Tạ Kiều mới nhận ra mình đã hoàn toàn lo hão, áo ngủ của cậu mở phanh, rắn đen biến bự đang đè lên người cậu, đè cho cậu suýt thì ngạt thở luôn.
Người bị đè rõ ràng là cậu.
May sao cậu đã quen nhìn nguyên hình của Ngu tiên sinh vào sáng sớm, chứ mà là người khác thì chắc đã sớm trụy tim rồi.
Hôm nay đến Liễu Âm quay cảnh ngoài trời, cậu xuất phát sớm hơn bình thường hai tiếng, nhưng vẫn không quên để phần bữa sáng cho Ngu tiên sinh.
Trên đường đến Liễu Âm, Đàm Đàm cảm thấy rất hào hứng, quay phim ở Biên thành hết nửa tháng mới có dịp đổi địa điểm tham quan.
Trong khi Diệp Trần Tiêu thì mới đọc bài về thôn Hắc Thủy ở Liễu Âm gần đây, hôm nay cậu ta không chỉ đeo một tấm bùa ngọc cầu an mới, mà còn khoác một thân áo đỏ trừ tà.
"Gì mà cẩn thận vậy?" Đàm Đàm hỏi.
"Cậu thì biết cái gì." Diệp Trần Tiêu khinh khỉnh đáp, đoạn cậu ta nhét miếng ngọc dưới cổ áo nhằm tiếp thêm can đảm cho mình.
Tạ Kiều ngồi xe lâu thấy đầu hơi choáng váng, cậu mới hỏi đạo diễn Khương phía hàng đầu: "Bác Khương ơi đoàn mình đặt khách sạn rồi phải không ạ? Khi nào đến nơi cháu muốn xin phép nghỉ ngơi chốc lát cho lại sức ạ."
"Đặt thì đặt rồi, nhưng chiều mới vào ở được." Đạo diễn Khương mở điện thoại, "Để bác bảo Tiểu Lý hỏi bên đấy xem có thể vào sớm hơn không."
Lam Mông đưa Tạ Kiều một lọ Diphenhydramine: "Uống tí vào sẽ đỡ say hơn, khi nào xuống xe có thể qua nhà anh nghỉ trước cũng được."
"Vậy thì làm phiền anh Lam rồi ạ." Tạ Kiều nhận thuốc chống say xe, uống cùng nước ấm, quả nhiên đã thấy dễ chịu hơn.
"Cho em đi với." Diệp Trần Tiêu không muốn bỏ lỡ cơ hội làm thân với Lam Mông.
"Ừ mọi người đi cùng luôn." Lam Mông hỏi Đàm Đàm, "Tiểu Đàm cũng đi cùng luôn chứ?"
"Vâng, vậy cảm ơn anh Lam ạ."
Đàm Đàm gật đầu trong kinh ngạc.
Sau đó xe dừng trước một khu nhà kế cận đại học Liễu Âm.
Ba người hội Tạ Kiều theo chân Lam Mông xuống xe.
Khu nhà nhộn nhịp dòng người, có người dậy sớm tập thể dục, cũng có người dắt con đi nhà trẻ...
Tạ Kiều lấy làm ngạc nhiên vì Lam Mông thế mà lại sống trong một khu dân cư tấp nập đến thế, đối với một ảnh đế như Lam Mông, thì nhiều người cũng nghĩa là phiền toái.
Giống với sự lựa chọn của 'Lam Tề' hơn là Lam Mông, bởi nơi này sẽ giúp gã dễ lẩn vào đám đông.
Bọn họ bước vào thang máy.
Diệp Trần Tiêu bỗng kêu lên khi thang máy vừa hé mở: "Có cái gì màu đen chui ra từ khe cửa!"
Đàm Đàm bước ra nhìn hàng lang trống hoác, không một thứ gì thấp thoáng màu đen, cậu ta nghĩ Diệp Trần Tiêu hơi bị nhát gan quá rồi: "Anh Diệp này, có khi nào anh nhìn nhầm không?"
"Tôi không nhìn nhầm."
Diệp Trần Tiêu thật sự trông thấy một bãi bùn đen tràn ra qua khe cửa, chợt nhớ đến một khả năng, sắc mặt cậu ta dần dần trắng bệch: "Hay là thi trành?"
"Anh bình tĩnh, chắc là ảo giác thôi." Đàm Đàm an ủi.
"Cũng không phải không có khả năng, dạo gần đây thường xuyên có con thi trành muốn dọa tôi." Lam Mông sờ cằm.
Tạ Kiều nghe vậy bèn đăm chiêu: "Chẳng trách nó thấy em là chạy mất."
Thì ra chỉ nhắm riêng Lam Mông à?
"Anh Diệp trông ai cũng nói đùa kìa, thôi thì mình cứ vào nhà đã nhỉ?" Đàm Đàm lại khuyên nhủ.
Thật lòng Diệp Trần Tiêu không muốn đi vào, nhưng không vào nghĩa là phải một mình xuống tầng bằng thang máy, thế thì chẳng bằng cả bốn người tụ chung.
Cậu ta gật đầu vẻ do dự.
Lam Mông cắm chìa mở cửa, mọi người bước vào nhà, cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc một con thi trành màu đen từ trần nhà chậm chạp bò xuống.
427 là một con thi trành sợ chết, nó thích đồ ăn của con người, thích phim của con người, nó còn không muốn chết.
Vậy nên nó trốn nhà.
Bởi vì, căn nhà này đang sống.*
(*đợi mình đi hỏi lại)
Trong nhà, Lam Mông đang rót nước mời khách.
Diệp Trần Tiêu không dám để Lam Mông rót nước cho mình, cậu ta tự giác cầm cốc qua cây nước lấy nước, cũng tiện nhận cốc thay Tạ Kiều với Đàm Đàm.
"Cảm ơn cậu."
Tạ Kiều đón cốc giấy từ tay Diệp Trần Tiêu.
"Một cốc nước thôi mà."
Diệp Trần Tiêu nhìn Tạ Kiều chốc lát, không biết vì sao dân mạng lại nói Tạ Kiều sở hữu vẻ bề ngoài hòa ái dễ gần.
Trong khi Diệp Trần Tiêu cảm nhận được rõ ràng cái vẻ xa cách và vĩnh viễn khách sáo với mọi người của Tạ Kiều, nói là hững hờ cũng không đúng, mà nói thân thiện thì càng không đúng.
Tạ Kiều nhấp một ngụm nước, lúc ngẩng đầu cậu thấy Lam Mông ngẩn người nhìn chằm chằm một cánh cửa nọ.
Cậu đến cạnh hắn ta và khẽ hỏi: "Là phòng của anh ấy ạ?"
"Ừ."
Lam Mông trả lời, không dời mắt đi.
Tạ Kiều nhớ tới lời Diệp Trần Tiêu đã kêu lên trước khi vào nhà Lam Mông, cậu bỗng nghĩ đến một việc.
Thi trành có thể giết chết Lam Mông dễ dàng, nên không nhất thiết phải chơi bài hù dọa, có lẽ nó đến vì 'Lam Tề' thì đúng là vì Lam Mông.
Trong phòng này hẳn có đồ gì đó.
Diệp Trần Tiêu ngồi lướt điện thoại trên ghế sofa, Lam Mông thì vào bếp bưng hoa quả ra đặt lên bàn tiếp khách.
Cậu ta đang chuẩn bị xiên một miếng táo, thì bất thình lình liếc thấy một Lam Mông khác bên cạnh Tạ Kiều, cảm giác sởn gai ốc lan dọc sống lưng, cậu ta run rẩy hỏi: "Sao lại có... hai Lam Mông?"
Ngoài phòng ngủ.
"Muốn vào xem không?" Lam Mông hỏi Tạ Kiều, giọng hắn ta rít như tiếng xương mài lên nhau.
Nhưng Tạ Kiều lại hoàn toàn tập trung vào cánh cửa, tay cũng đã đặt lên tay nắm.
- ---- mở cửa ra.
Khoảnh khắc mở cửa ra cậu mới chợt thấy chẳng lành, giọng Lam Mông vừa rồi không giống với giọng một con người.
Chỉ là đã muộn.
Ý thức của cậu lún vào bóng tối.
*
"Tạ Kiều rơi vào ảo cảnh!" succubus vốn còn nhàn nhã thưởng thức đồ ăn sáng trên bàn nay trở nên bối rối hiếm gặp khi cảm ứng được trạng thái của Tạ Kiều.
"Phải làm thế nào để thoát ra?" Lý Trạch cũng cuống quýt theo.
"Cần cậu ấy tự nhận ra mình đang rơi vào ảo cảnh."
"Nếu không thì sẽ thế nào?"
Succubus nói: "Thì sẽ bị lạc giữa những ký ức do ảo cảnh tạo ra, không thể trở về thế giới thực được nữa."
"Tôi phải báo với sếp Ngu ngay." Lý Trạch hiểu ra sự trầm trọng của vấn đề.
"Cậu đừng nói vội, để tôi xem có cách nào khác không." Succubus cau mày, "Nếu không cậu ta lại phá vỡ ảo cảnh một cách trực tiếp mà không quan tâm đến thương tích của mình."
"Nhưng anh ấy vào rồi."
Lý Trạch nhìn thấy Ngu Hàn Sinh im lặng bước vào màng nước.
*
Tạ Kiều mở mắt, thấy mình tỉnh lại trên chiếc giường chật chội ở trại mồ côi, cậu nhay nhay trán, cảm giác quên mất thứ gì quan trọng lấp đầy tâm trí cậu.
Mình lại nằm mơ sao?
Cậu đờ đẫn hồi lâu rồi bước xuống giường.
Bởi vì đã đến giờ ăn trưa, cậu đang ở giai đoạn phát triển nên sẽ thường nhanh đói.
Cậu xếp hàng lấy phần cơm trưa của mình.
"Tạ Kiều tới rồi kìa, bọn mày nhường đường đi chứ." Thôi Hạo, thằng nhãi cao nhất hội nhướng mày.
"Nó vừa dậy đấy, chắc chắn lại mơ thấy đám người cá yêu tinh với rắn dưới lòng đất này nọ cho xem."
"Chỗ này lấy đâu ra yêu quái."
"Cái người trả nó về bảo nó bị hoang tưởng."
Nghe đến đây Tạ Kiều khựng lại, cơ thể gầy nhẳng của cậu trông càng thêm yếu ớt.
Cậu không cãi lại, chỉ im lặng nhận suất cơm của mình.
Hôm nay có món thịt bò sốt cà chua mà cậu yêu thích, Tạ Kiều khẽ mỉm cười, để lộ hai lúm má bé xinh.
Cậu ngồi bệt xuống góc, gắp một miếng thịt bò, nhưng còn chưa đưa đến miệng thì hộp cơm đã bị cướp đi.
Thôi Hạo đổ hết thịt bò sốt cà chua của cậu vào hộp cơm của nó: "Mày gầy thế ăn nhiều làm gì."
Và trả lại cho cậu hộp cơm trắng.
Tạ Kiều cúi thấp đầu, siết chặt hộp cơm.
Lúc này cô Thẩm của trại mồ côi đi tới, thấy hộp cơm trống rỗng của Tạ Kiều cô liền cau mày hỏi: "Tạ Kiều này, sao em lại kén ăn thế, không thể chỉ ăn cơm trắng thế được đâu."
Cô thấy cậu bé gầy đến phát sợ, người mảnh như giấy, cảm giác có thể loạng choạng rồi ngã bất cứ lúc nào.
Trại mồ côi có nhiều người, đồng nghĩa với việc nhiều chuyện cần xử lý, cô Thẩm không chờ Tạ Kiều trả lời mà chỉ dặn "Phải ăn nhiều vào đấy".
Lúc cô toan rời đi thì lại nghe tiếng đáp non nớt của cậu bé, cô bèn quay người trở lại.
"Thưa cô, em không kén ăn."
Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn cô với ánh nhìn bình tĩnh.
Lần đầu tiên cô Thẩm thấy Tạ Kiều chủ động mở lời, sau đó khi liếc thấy hộp cơm đầy ụ trong tay Thôi Hạo cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Trẻ con trong trại mồ côi trưởng thành sớm hơn những đứa bé có cha mẹ, thi thoảng cô sẽ cảm thấy dưới hình hài non nớt của chúng là tâm tư của những kẻ trưởng thành, tại những góc khuất mà người của trại mồ côi như cô không thể kiểm soát, bọn trẻ đã hình thành một xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Ai cũng muốn được nhận nuôi, vậy nên một Tạ Kiều có vẻ ngoài thu hút nghiễm nhiên trở thành cái đinh trong mắt lũ trẻ còn lại, để rồi bị chúng bài trừ và khinh thị.
"Anh đừng có mà để tôi phát hiện ra chuyện này lần nữa." Cô Thẩm nghiêm nghị trách móc Thôi Hạo.
"Thưa cô, em đang đùa với Tạ Kiều thôi." Thôi Hạo bưng hộp cơm đến trước mặt Tạ Kiều rồi cười nói, "Em trả cho cậu ấy ngay đây mà."
Cô Thẩm ôn tồn căn dặn Tạ Kiều: "Sau có gì cứ tìm cô."
Tạ Kiều cúi đầu, một tia sáng bỗng hiện lên le lói trong đôi mắt tối tăm của cậu, cậu đáp một tiếng nhẹ nhàng.
Cô Thẩm mau chóng rời đi.
Sau khi cô Thẩm rời đi, Thôi Hạo tức thì trở mặt, lũ trẻ còn lại hiểu ý mà đồng loạt ra khỏi phòng ăn.
"Mày thích thì ăn đi."
Thôi Hạo đổ thịt bò sốt cà chua xuống đất, độc ác mà ra lệnh: "Nào, ăn đi."
Tạ Kiều run lên, cậu đứng dậy ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước cậu đã bị Thôi Hạo đạp ngã, nó lao tới bóp cổ cậu: "Sao lại không ăn?"
Cổ cậu bị bóp đến tím bầm, không thể hít thở khiến đầu cậu trắng xóa, cậu chỉ có thể mở trừng con mắt nhìn chiếc ghế cách đó không xa.
Giá như nó có thể đập vào người Thôi Hạo.
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như những gì cậu mong muốn, chiếc ghế nện thẳng lên đầu Thôi Hạo, máu bắt đầu loang ra từng vũng lớn.
Tạ Kiều sững sờ.
Đến tận khi cô giáo chạy vào cậu mới hoàn hồn, luống cuống xin giúp đỡ: "Cô Thẩm..."
"Tạ Kiều, em làm cô quá thất vọng, em có hiểu làm vậy sẽ chết người không." Cô Thẩm còn chẳng nhìn Tạ Kiều lấy một lần.
Ánh sáng nơi đáy mắt cậu bé lại tan đi trong phút chốc.
Cậu bị nhốt vào phòng giam.
Nói là phòng giam, chứ thực ra chỉ là một gian phòng đen đặc, không âm thanh, không ánh sáng.
Cậu rất sợ tối.
Trong bóng tối, cậu run rẩy hóa nguyên hình.
Một con thỏ tai cụp bé đến độ đáng thương với bộ lông xác xơ và tơi tả, trông cũng chẳng lớn hơn thỏ sơ sinh được bao nhiêu, cậu còn nghĩ có lẽ mình sẽ không lớn lên được nữa.
Cậu rúc vào một góc, đoạn nhẹ nhàng tự liếm lông cho mình, sao cho mình trông rạng rỡ hơn một chút.
Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ là một ngày, hai ngày, thậm chí là lâu hơn thế nữa, cánh cửa phòng giam mới rốt cuộc được mở ra.
Cậu bị yêu cầu thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, rồi được dẫn tới ngồi chung với sáu đứa trẻ tuổi xấp xỉ cậu trong trại mồ côi.
Thôi Hạo cũng có mặt, nó nhìn Tạ Kiều bằng ánh mắt sợ hãi, nó ngồi vào vị trí xa Tạ Kiều nhất.
"Hôm nay sẽ có năm cặp vợ chồng đến đây, các em hãy chú ý cách cư xử." Cô giáo dặn mọi người, "Tươi cười lên, ai cũng thích những đứa bé hoạt bát."
Nhưng Tạ Kiều không thể cười, cậu nhắm mắt, cậu có cảm giác mình đang mơ, một giấc mơ mà một khi tỉnh dậy sẽ lại là phòng giam đen kịt.
Những đứa trẻ xung quanh cậu đều được nhận nuôi, cuối cùng chỉ còn mình cậu và Thôi Hạo.
Một cặp vợ chồng ngoài bốn mươi bước tới.
"Bé này được không?"
Người vợ chỉ Tạ Kiều.
"Trông không khỏe lắm." Người chồng nhíu mày.
Sau đó ông ta so sánh với Thôi Hạo đang chào hỏi nhiệt tình: "Tính cách cũng hời hợt, khó nuôi."
Chẳng mấy chốc Thôi Hạo cũng được nhận nuôi.
Chỉ còn lại mình cậu ngồi đơn độc trong phòng.
Bên ngoài trời đổ mưa.
Bầu trời âm u không một tia sáng, căn phòng trở nên oi một cách lạ thường, Tạ Kiều bỗng muốn bước ra, rời khỏi nơi này.
Mà cậu cũng làm như vậy.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ra ngoài đứng dưới mái hiên rì rào nhỏ nước, thế rồi cậu nhìn thấy một người.
Người nọ đến từ màn mưa, một thân đầm đìa máu, không thấy rõ mặt, chỉ thấy mang theo khí chất lạnh lùng mà bước từng bước về phía cậu.
Khi hai người đối diện gần trong gang tấc, Tạ Kiều mới thấy rõ ngoại hình của người đàn ông, đó là một khuôn mặt đẹp với đôi mắt phượng dài, và một nốt ruồi lệ đỏ thẫm điểm trên khóe mắt.
"Thưa anh, anh tìm ai ạ?"
Cậu lễ phép hỏi.
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng: "Tôi đến đón em."
Không biết vì sao thời khắc nghe được câu trả lời ấy, Tạ Kiều cảm thấy có một lưỡi đao sắc bén phá tan màn hư không đen đặc.