*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Diệp Ninh tắm nhanh hơn mọi ngày.
Trước kia cô vẫn nghiêm túc tắm đúng 40 phút, hôm nay chỉ dùng 15 phút.
Lúc cô ra khỏi phòng tắm, Tiêu Nhạc vẫn chưa trở lại phòng ngủ.
Cô ngẩn người đứng đó một hồi lâu, sau đó nhấc chân, đi về phía phòng làm việc của anh.
Trong phòng làm việc, Tiêu Nhạc đang dọn dẹp một số giấy giờ.
Bởi vì anh đưa lưng về phía mình, mà cô lại nhìn từ khe hở bên cạnh, cho nên không nhìn thấy rõ ràng.
Cô đứng ở đó gần năm phút đồng hồ, tay trái nắm thật chặc viền khăn tắm quấn quanh người, gần như muốn bóp nát cả khăn.
Cuối cùng cô vẫn quyết định trở về tắm lại lần nữa.
Sau khi tắm xong, trở lại phòng ngủ, Tiêu Nhạc đã ở đây. Anh đang nằm trên giường một cách thoải mái, thân trên trần trụi, mái tóc đen hơi ướt rũ xuống trán, tròng mắt đen láy mang theo ý cười dịu dàng nhìn cô.
Bộ dạng này của anh thật sự rất quyến rũ, cô rất thích.
Có đôi khi cô thật sự cảm thấy, Tiêu Nhạc này chính là phiên bản được tạo thành theo yêu cầu của mình.
Anh có thể thỏa mãn khao khát cơ thể mình, có thể xoa dịu tình từng đợi tình cảm ào ạt của mình, có thể khơi dậy bản năng làm mẹ của mình, cũng có thể khiến mình bộc lộ sự mềm yếu cũng như lệ thuộc của một người phụ nữ.
Anh biết rõ những gì mình đã trải qua. Sau sự sợ hãi bởi vì bị nhìn thấu ban đầu, cô lại có thể tự do thoải mái trước mặt anh, sống một cuộc sống không chút che giấu.
Anh còn có rất nhiều tiền, cũng như địa vị xã hội, có thể che chở bảo vệ cho Nam Nam thật tốt, có thể cung cấp cho thằng bé một tương lai rực rỡ.
Cuộc sống chính là thần kỳ như vậy. Từ một bà mẹ độc thân giữa ranh giới xã hội, trong nháy mắt sẽ trở thành phu nhân của một nhà doanh nghiệp nổi tiếng.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, giống như một bức tranh vẽ trong cuộc sống.
Đây chính là quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức có chút giả tạo.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Giọng nói của Tiêu Nhạc tràn đầy quyến rũ.
“Không hiểu vì sao em lại cảm thấy anh có chút không chân thật, không lẽ một giây kế tiếp anh liền biến mất?” Diệp Ninh đi tới, đưa tay vuốt ve mặt của anh.
“Đồ ngốc, ảo tưởng gì đây!” Giọng nói Tiêu Nhạc tràn đầy cưng chiều. Anh đưa tay ra kéo cô lên giường, sau đó đè cô ra.
Bọn họ đã tương đối quen thuộc làm loại chuyện như thế này, cũng như hiểu rõ từng chỗ mẫn cảm trên người đối phương.
Cho nên lần này so với lần đầu tiên, thật sự không biết tuyệt vời đến cỡ nào.
Từ trước tới giờ, bọn họ chưa từng hòa hợp như vậy.
Đến cuối cùng, toàn thân Diệp Ninh, từ đầu ngón chân cho đến đuôi tóc, mọi nơi đều không còn chút sức lực nào, giống như bị người ta rút đi gân cốt.
Tiêu Nhạc rút khăn giấy ra, lau nhè nhẹ chất lỏng khả nghi trên giường, sau đó ngước mắt nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt mang theo ý cười.
“Thì ra em có thể trở thành cái dạng như thế này?”
Mặt Diệp Ninh đỏ bừng, dùng hết sức lực cuối cùng giơ chân ra đá lên ngực anh: “Anh đi tắm đi, toàn là mồ hôi!”
Tiêu Nhạc nhướn mày đề nghị: “Tắm chung?”
Diệp Ninh lắc đầu: “Không muốn không muốn, anh tắm trước đi!”
Tiêu Nhạc không ép cô, quấn khăn tắm quanh hông, đi thẳng vào phòng tắm.
Diệp Ninh thấy anh đã vào phòng tắm, đóng cửa, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tim cô đập loạn lên một hồi, siết chặt nắm tay, leo nhanh xuống giường, chạy về phòng làm việc của anh.
Anh dọn dẹp một xấp tài liệu, đều đặt bên trong một ngăn kín bí mật, cô đều thấy được!
Diệp Ninh dừng lại trước một kệ sách, mò mẫm mở thử ngăn kín bí mật kia. Ngăn kín này được thiết kế rất khéo léo, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy thì nhất định không bao giờ nghĩ ra trong kệ sách này có một ô kín như vậy.
Tay cô run run mò mẫm trong ngăn kín tìm được xấp tài liệu kia, cẩn thận bật đèn tường bên cạnh lên, nhìn xem.
Một xấp tài liệu dày nhưng thật ra chỉ toàn là đủ loại kết quả kiểm tra của bệnh viện. Diệp Ninh lật lật rất nhanh, nhìn cũng không hiểu. Cuối cùng lúc lật đến một trang, phía trên là một tờ chuẩn đoán bệnh. Cô đảo mắt nhìn một cách cứng ngắc, rất nhanh sau đó dưới ánh đèn lờ mờ, cô bắt được vài chữ mấu chốt: “Biến đổi hố sọ trước, bướu lành…”
Bướu lành, bướu lành…
Diệp Ninh gần như hít thở không thống, cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, hồi tưởng lại tất cả.
Thì ra ngay từ lúc bắt đầu, anh chỉ bị bướu lành, không phải ác tính gì. Bệnh tình anh không nghiêm trọng tới nổi ảnh hưởng tới tính mạng.
Nếu là như vậy thì tất cả những gì sau đó, tin tức báo đạo bệnh tình nguy hiểm, bức di thư chân thành tha thiết không đề phòng tràn đầy nỗi sợ sệt và bất đắc dĩ, còn có trị liệu ở nước Mỹ, cơ thể yếu đuối từ trước tới nay của anh, là như thế nào?
Diệp Ninh vội vàng cố gắng tìm kiếm trong những tài liệu khám và chữa trị này, nhưng ngoài một vài tài liệu liên quan tới giải phẫu và chỉ tiêu kiểm tra các loại, cô vẫn không tìm ra được gì khác.
Cô nhíu mày, bóp xấp tài liệu đứng im một hồi, sau đó lặng lẽ bỏ tụi chúng lại vào trong ngăn kín kia.
Nhưng vừa lúc đó, cô đưa cánh tay vào ngăn kín, chạm vào cái gì đó bên trong.
Cô lập tức ý thức được điều gì, vội vàng lượn tay chung quanh, lục lọi lấy đồ kia ra.
Đó là một quyển sách, một quyển về phương diện tâm lý học, giống nhưng quyển sách trong phòng nghỉ ở công ty Tiêu Nhạc, nhất định là đã từng đọc qua.
Diệp Ninh lật quyển sách kia ra, phát hiện bên trong có hai tờ giấy.
Cô vội vàng mở ra, đi tới dưới đèn tường mà xem.
Trên tờ thứ nhất viết chữ ‘Athena Strategy’, nhưng cũng chỉ có tựa đề, bên dưới đều trống không, không có chữ nào khác.
Tờ thứ hai viết ‘Apollo Program’, bên dưới lại là biểu đồ fishbone* chi chít, tiếng Trung và tiếng Anh xen lẫn.
*Biểu đồ Fishbone (hay còn gọi là biểu đồ/sơ đồ Ishikawa) là sơ đồ nguyên nhân – kết quả, một phương pháp nhằm nhận diện vấn đề và đưa ra giải pháp trong quản lý/lãnh đạo.
Diệp Ninh dời mắt xuống quét một vòng, sau đó lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đầu. Giống như bị luồng khí lạnh tập kích đột ngột, băng hà thế kỷ phủ xuống, toàn thân cô đông cứng ở đó.
Phần đuôi của biểu đồ Fishbone viết mấy chữ ‘Sư phụ Vương, tờ chữ ký’.
Các hàng song song tiếp theo được đánh dấu bởi 1. Tiêu Nhược, tiệm cà phê 2. Chị Trần, nhà
Xuống một chút thì là 1. ‘Video internet, tài liệu’ 2. Tin tức
Cổ họng Diệp Ninh giống như bị người ta bóp chặt, toàn thân dường như không thể nào hô hấp. Nhưng cô vẫn cố chấp, cắn răng tiếp tục nhìn xuống.
Lần lượt bên dưới là: di chúc, luật sư, nước Mỹ, Tôn Duệ.
Diệp Ninh run lập cập, hai hàm răng không thể nào kiềm chế mà va chạm lẫn nhau.
Cô biết cái tên Tôn Duệ này, đây là người bạn đã nói cho cô biết địa chỉ bệnh viện bên Mỹ của Tiêu Nhạc lúc ban đầu…
Mà dưới cột ‘Nước Mỹ, Tôn Duệ’, có dòng chữ chú thích rồng bay phượng múa của Tiêu Nhạc: Cô ấy sẽ đi Mỹ sao?
Diệp Ninh chịu đựng cái cảm giác hít thở không thông khiến cô gần như muốn ngất đi, tiếp tục nhìn xuống, lại thấy từng cái một tiếp theo: thang máy hư, tái khám, Hoắc Thần trở về nước, cảm mạo, kế hoạch trại hè…
Tất cả những chuyện cô đã từng trải qua với Tiêu Nhạc gần như được ghi lại đâu vào đấy!
Thỉnh thoảng có vài chỗ chú thích bằng màu mực khác nhau.
Ở cột ‘thang máy hư’, có viết: Sư phụ Vương.
Ở cột ‘kế hoạch trại hè’, có viết: Cô ấy thích tuýp đàn ông như thế nào, mình có thể trở thành dạng đó.
Ở cột ‘Hoắc Thần về nước’, có viết: Cô ấy còn yêu anh ta sao?
Ở cột ‘Cảm mạo’, có viết: RNA, liều lượng lớn.
Ở cột ‘Bỏ đi’, có viết: Nếu như cô ấy không giữ mình lại thì sao? Không, nhất định sẽ giữ.
…
Diệp Ninh thẩn thờ đưa mắt nhìn tới cuối đầu cá, ở đó có viết: ‘Nhất định cô ấy là của tôi’.
Cô kinh ngạc nhìn từ đầu tới đuôi sơ đồ Fishbone. Dưới ánh sáng mông lung của đèn tường, những chữ viết kia bắt đầu không rõ ràng, hiện ra trước mắt một màn như hư như ảo. Từ khi cô từ từ cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Nhạc, đến khi lá thư đả động trái tim của cô, tiếp theo là tin đồn anh đã chết, chết rồi sống lại, mình ngàn dặm truy tìm, trong lúc tuyệt vọng thì lại phát hiện anh hiền lành si tình, mình nhặt anh về, từng ly từng chút chăm sóc sức khỏe cho anh, từ từ tiếp nhận sự hiện hữu của anh, hơn nữa còn dần dần yêu luôn người đàn ông tràn đầy mâu thuẫn, vừa trầm lặng lại si tình, vừa bá đạo lại dịu dàng này.
Cô ấy thích tuýp đàn ông như thế nào, mình có thể trở thành dạng đó.
Từng lời từng chữ trong câu nói này lơ lửng trong trái tim cô.
Vậy thì anh là dạng người gì? Người nào mới thật sự là anh?
Trước mắt Diệp Ninh biến thành màu đen, dường như sụp đỗ nơi đó.
Đã qua lâu như vậy, bây giờ cô mới hiểu được, cô vẫn luôn sống trong một trường quay khổng lồ. Tất cả mọi người xung quanh, đang cùng mình diễn một màn kịch sân khấu để lừa gạt chính mình.
Vừa lúc đó trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp truyền tới tai của của cô.
“Ninh Ninh, em đang làm gì vậy?”