Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 63: Quả nhiên là Hoa gia tứ lang
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tùy An vừa rời giường vừa mở cửa, đã bị vị khách không mời ngoài cửa làm hoảng sợ.
Cận Nhược cứng ngắc đứng ở ngoài cửa, tóc, giày dép, góc áo đều bị sương làm ướt, ngay cả ánh mắt cũng ướt sũng.
Lâm Tùy An: "Đến bái sư sớm như vậy à?"
"Ta, ta không phải nhé, ta, ta còn chưa quyết định! Ta là đến xem mặt trời đã lên cao ba cây sào rồi sao ngươi vẫn chưa rời giường..." Nói xong, quay đầu bỏ đi, cũng không biết là căng thẳng quá hay đứng lâu tê chân, mà hai tay hai chân đồng bộ bước đi, Lâm Tùy An thấy vậy suýt nữa thì phì cười.
Nếu nói đêm qua muốn nhận Cận Nhược làm đồ đệ chỉ là ý định tạm thời, nhưng trải qua cả đêm suy nghĩ kỹ càng, Lâm Tùy An càng cảm thấy quyết định này quả thực là quyết định đúng đắn, lại thấy Cận Nhược càng ngày càng thuận mắt... có đồ đệ như vậy tốt biết bao, nhìn cái dáng vẻ và cái tính cách ngạo kiều đáng yêu, còn có thêm tay nghề dấu vết học xuất thần nhập hóa, tuy rằng trước mắt nhìn không được thông minh quá, nhưng căn cứ vào quan sát của hai tháng này, thì vẫn có không gian phát triển.
Bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú, theo như lời Mộc Hạ nói là, Đông Đô sâu như biển, ăn no uống đủ mới có thể đi chơi. Lâm Tùy An sâu sắc cảm thấy rất đúng, bây giờ ngay cả cửa thành Đông Đô còn chưa vào, đã phải đánh một trận với người của phân đàn Tịnh Môn Đông Đô rồi, chờ vào Đông Đô, nói không chừng còn thêm chuyện gì nữa... nhất là còn có tên ăn chơi trác táng Hoa Nhất Đường chỉ sợ thiên hạ không loạn kia... nói đến Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao thời gian ăn sáng đã sắp qua rồi mà tên này còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ đêm qua bị cô làm bị thương rồi sao, hẳn là không đến mức đó đâu nhỉ, cô chỉ dùng sức rất nhẹ thôi, gần như đặt hắn nằm ngang trên mặt đất thôi... Lại nói, cô cũng không thấy Phương Khắc đâu.
Lâm Tùy An không khỏi nhìn về phía Y Tháp bên cạnh đang nấu canh trà ma dược: "Y Tháp, Phương huynh..."
Y Tháp rắc hạt tiêu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Tứ Lang đang giúp hắn làm đẹp."
Lâm Tùy An: "Hả?"
Lâm Tùy An đang buồn bực thì Cận Nhược đột nhiên "phụt" một tiếng phun đầy bánh bao trên bàn, cô quay đầu lại nhìn, kinh hãi đến mức thiếu chút nữa thì không thở nổi.
Phương Khắc đạp ánh nắng ban mai nhẹ nhàng bước đến... "nhẹ nhàng" theo đúng hàng thật giá thật, hắn mặc một bộ trường sam màu đỏ, bên ngoài khoác trường bào tay rộng màu xanh biếc trong suốt, trên búi tóc có một sợi tóc màu vàng tươi sáng, kinh khủng nhất là, dưới chân mang một đôi giày thêu hoa màu đỏ thẫm, giày thêu hình chỉ vàng, nhìn hình dạng hình như là... ừm... Hoa sen?
Trang phục khoa trương này có thể so với tên Đại Hoa lòe loẹt kia, làm nổi bật thân hình vuông vức mỏng manh, làn da tái nhợt, quầng thâm đen, rất khó khiến Lâm Tùy An không suy nghĩ lệch lạc.
Chẳng lẽ là đêm qua Phương Khắc chịu kích thích gì, đột nhiên muốn buông thả bản thân như thế?
Hay là nói, người này ngoài mặt lạnh lùng, nội tâm cuồng nhiệt?
"Phương huynh. Trang phục này của ngươi..." Lâm Tùy An đắn đo từng câu: "Có ý nghĩa gì không?"
"Tất nhiên là có!" Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi tới như gió, y phục hôm nay hắn mặc khoa trương ngày thường rất nhiều, gió thổi qua, hơn mười tầng áo dài tung bay như mây, mỗi một tầng đều mỏng như cánh dế, tơ bạc tầng tầng lớp lớp hoa văn, phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra năm màu sặc sỡ, như là hào quang vạn trượng, quang hoa chói mắt.
"Đây là phong cách phổ biến nhất ở Đông Đô." Hoa Nhất Đường dùng quạt chỉ vào chiếc áo đỏ, lục bào, dây buộc tóc, giày của Phương Khắc: "Oanh Chủy Trác Hoa Hồng sam", "Yến Vũ Điểm Ba Lục Nhiếp bào", "dây buộc tóc Xuy Triệt Tiểu Tai Xuân", đáng tiếc đôi giày này, không thích hợp lắm, tạm thời dùng 'giày Ánh Nhật Hà Hoa Kim Diệp' đã."
Phương Khắc im lặng, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, biểu cảm dữ tợn nhai bánh hấp, Lâm Tùy An có lý do để tin rằng, nếu con dao trong tầm mắt hắn có thể hiện vật hóa, thì đã mở bụng moi ruột của Hoa Nhất Đường ngàn vạn lần rồi.
Cận Nhược không dám nhìn: "Nương ta ơi!"
Lâm Tùy An uyển chuyển biểu đạt ý kiến: "Một thân này hình như không phù hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của Phương huynh..."
Hoa Nhất Đường: "Lâm Tùy An thế là không hiểu rồi, Phương huynh có gương mặt khó ở như thế, tất nhiên phải dùng màu sắc sặc sỡ để đắp lên rồi, nếu ăn mặc xuề xòa quá thì chẳng phải là càng khó gần hơn sao. Như vậy mới tốt, nhìn hòa ái dễ gần hơn nhiều."
Mộc Hạ: "Tứ Lang nói rất đúng."
Y Tháp: "Hoa hoa cỏ cỏ, đẹp quá ta."
"Ta chỉ cảm thấy sởn tóc gáy." Cận Nhược xoa xoa da gà trên cánh tay lẩm bẩm.
"...... Phương huynh: "Lâm Tùy An còn muốn giãy dụa một chút: "Ngươi không có ý kiến gì sao?"
Phương Khắc rũ mí mắt: "Bộ quần áo này trị giá ba quán tiền."
Lâm Tùy An: "..."
Chẳng lẽ thẩm mỹ của ngài đây chỉ đáng giá ba quán sao?!
Lâm Tùy An không hiểu, nhưng cực kỳ chấn động.
Nhưng mà nửa canh giờ sau, cô lập tức phát hiện rằng mình đã chấn động quá sớm rồi.
Mộc Hạ thế mà chuẩn bị cho bọn họ một đoàn xe, bốn xe tám ngựa, ngựa kéo xe màu toàn màu đen, bờm ngựa buộc chuông bạc, còn có bốn chiếc xe tải, chất đầy rương gỗ đàn hương lớn nhỏ, chuông đồng nâu, người hầu đi theo xe trên dưới ba mươi người, quá đáng hơn nữa là phía trước đoàn xe, có sáu con ngựa khỏe mạnh, màu lông giống như trân châu, sáng bóng hoa lệ, đuôi ngựa buộc búi tóc nhỏ xinh đẹp, ở đuôi bím tóc còn buộc chuông vàng tinh khiết.
(Mộc Hạ chứng minh mình có thể vắt được bao nhiêu của cải của Hoa gia thì cứ vắt, dù sao cũng lắm tiền haha)
Mộc Hạ áy náy: "Gia chủ nói, Đông Đô không thể so với Dương Đô, Tứ Lang lần đầu tiên tới đây, vẫn nên khiêm tốn làm việc thì hơn. Ấm ức cho Tứ lang rồi."
"Vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo." Hoa Nhất Đường xoay người lên ngựa, hơn mười tầng áo dài dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giơ cao chiếc quạt gấp: "Xuất phát!"
Y Tháp phấn chấn vung roi ngựa lên, Phương Khắc túm lấy chuông vàng trên bờm ngựa cắn một cái, tỏ vẻ hài lòng: "Là vàng thật."
Cận Nhược: "Ta có thể tìm một nón để che mặt không?"
Lâm Tùy An: "Yên tâm, có Hoa Nhất Đường ở trước mặt che rồi, hẳn là không ai chú ý đến chúng ta đâu."
"...... Ngươi có chắc không?"
"Ấy... có lẽ..."
*
Lăng Chi Nhan nhìn hồ sơ chất thành núi trước mắt, thở dài thật dài.
Từ sau vụ án của Phùng Thị Văn Môn, Đại Lý Tự đã trở thành mục tiêu của các thư sinh Đông Đô, ngày nào cũng có người ủng hộ Phùng Thị ngồi ì trước cửa Đại Lý Tự, một ngày ba người đến, ăn uống ngủ nghỉ gì cũng không bỏ qua, rõ ràng là tính muốn chiến với Đại Lý Tự đến thiên hoang địa lão đây mà. Những thư sinh này đều là thư sinh trói gà không chặt, không ít người trên người còn mang theo công danh, đánh cũng không dám đánh, đuổi cũng không dám đuổi, Đại Lý Tự khanh Trần Yến Phàm tức giận đến tóc rụng một nửa bạc một nửa, một lòng lửa giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào Lăng Chi Nhan, ném cho hắn mấy trăm vụ án cũ không đầu không đuôi, còn cho hắn thời hạn trong vòng một tháng nhất định phải tra ra.
Minh Thứ và Minh Phong thì không sợ, nhiều lần đều muốn đi tìm Trần Yến Phàm nói lý thì đều bị Lăng Chi Nhan kéo lại. Hắn là người duy nhất trong nhiều đời Lăng thị thi đỗ nhất giáp tiến sĩ bước vào quan trường, lại được thánh thượng coi trọng, thân mang trọng trách phục hưng toàn bộ tộc Lăng thị, mỗi lời nói một hành động đều phải hết sức thận trọng, không dám làm theo ý mình như một số người, tuyệt đối không thể không cố kỵ.
"Có đôi khi, ta thật sự muốn giống như Hoa gia Tứ Lang, hung hăng mắng một câu cứt chó!" Minh Thứ vừa sửa sang lại hồ sơ vừa lẩm bẩm.
Lăng Chi Nhan cởi bỏ băng buộc tay ra khẽ dừng lại, nếu là Hoa Nhất Đường, chịu ấm ức như vậy, thì tám phần đã khiến cho thiên hạ đại loạn luôn rồi, còn cả Lâm nương tử, phỏng chừng đã lật cả Đại Lý Tự, khiến cho Trần Yến Phàm sứt đầu mẻ trán... tưởng tượng như vậy, Lăng Chi Nhan lại cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn vài phần.
"Đúng rồi, Lăng công có nghe nói vụ án ở Thành Hà Nhạc không?" Minh Thứ hỏi.
Lăng Chi Nhan gật đầu: "Biết."
"Hồ sơ báo lên vốn chỉ nói là giết mười người, Lý công rất coi trọng, phái Trương Tư trực tiếp đi thẩm vấn vụ án này, kết quả ngài đoán xem, Kỷ Cao Dương kia chi ba năm kia đã giết hơn hai trăm người già! Đại án động trời được giải quyết thỏa đáng." Minh Thứ chép miệng nói: "Mà nói đi nói lại cũng thật kỳ lạ, sao mỗi lần Hoa gia Tứ Lang kia đến đây đều gặp phải vụ án động trời như thế, có phải mệnh cách của hắn có gì đặc biệt hay không?"
Lăng Chi Nhan: "Vận khí có một không ai như vậy như vậy, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi."
Minh Thứ nhìn xung quanh rồi bước lên: "Lăng công, ngài thật sự muốn bảo quan chế cử cho Hoa Tứ Lang sao?"
"Thư tiến cử đã dâng lên, với gia thế và danh tiếng của Hoa Nhất Đường, hẳn là không thành vấn đề."
"Ngài không sợ Hoa thị Tứ Lang lỡ như thi không tốt, liên lụy đến ngài sao?"
Lăng Chi Nhan sờ sờ mũi.
Mười ngày trước, một ngàn thù vàng Hoa Nhất Đường đồng ý với hắn đã được chuyển đến Lăng thị, còn tặng thêm hai rương lá vàng... Hoa thị không hổ là thương nhân nổi danh khắp nơi, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm... bây giờ hắn cho dù hắn có muốn đổi ý cũng không kịp.
Chỉ là việc này vẫn là đừng nên để Minh Thứ và Minh Phong biết mới được, hắn tốt xấu gì cũng coi như là con cháu thế gia, dù sao vẫn phải cố kỵ mấy phần thể diện.
"Hoa gia tứ lang, nhân phẩm chính trực, thông minh hơn người, học phú vang xa, ta tin hắn." Lăng Chi Nhan che lương tâm nói.
Minh Thứ lắc đầu: "Ta lại cảm thấy, còn không bằng tiến cử Lâm nương tử, ít nhất phần thắng còn lớn hơn một chút."
"Lăng Công! Có chuyện lớn rồi!" Minh Phong Hỏa vội vàng chạy vào: "Những thứ sinh ngồi lì ngoài cửa đều chạy rồi!"
Lăng Chi Nhan ngẩn ra, Minh Thứ mừng rỡ: "Ôi nương ôi, bọn họ cuối cùng cũng chịu đi rồi, thật là phiền phức quá luôn!"
"Vì sao lại đi?" Lăng Chi Nhan hỏi.
Minh Phong dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: "Đoàn xe của Hoa thị Tứ Lang nửa canh giờ trước đã vào cửa Trường Hạ, những thư sinh đó tám phần là nghe được tin tức, nên mới đi tìm hắn tính sổ."
Minh Thứ há hốc miệng, Lăng Chi Nhan đập bàn đứng lên: "Mau đi theo ta."
*
Đông đô là thành trì lớn thứ hai của Đường quốc, chỉ đứng sau An Đô đã hai trăm năm tuổi, quy mô bằng hai Dương Đô, có gần một trăm năm mươi vạn người sinh sống, là thành trì nổi tiếng khắp nơi. Thành trì chủ yếu chia làm ba bộ phận, cung thành, hoàng thành và quách thành, cung thành là nơi ở của thánh thượng, thường gọi là cấm cung, hoàng thành nằm giữa cung thành và quách thành, là ba tỉnh lục bộ nhất đài ngũ giám cửu tự. Quách thành tổng cộng có một trăm lẻ ba phường, lấy Lạc Hà làm giới hạn, chia làm hai mươi chín phường thành Lạc Nam và tám mươi bốn phường của thành Lạc Bắc.
Đại Lý Tự nằm ở phía đông hoàng thành, ngay sát tỉnh Thượng Thư, Lăng Chi Nhan cưỡi ngựa từ cửa Tuyên Trực ra khỏi hoàng thành, vào thành Lạc Nam, đi vòng qua phường Thanh Hóa, phường Lập Đức, phường Thừa Phúc, vượt qua cầu Lạc Thủy, dọc theo đại lộ Trung Cù đi thẳng về hướng nam. Đông Đô rộng hơn mười trượng, đủ để mấy chục xe ngựa song song đi về phía trước, nhưng lúc này vừa qua giữa trưa, là ba chợ lớn Đông Đô, chợ Nam, chợ Bắc, chợ Tây mở cửa, đội ngựa, lạc đà, đoàn xe, hàng hóa, dòng người lấp đầy ngõ hẻm, cho dù ngựa của Lăng Chi Nhan cưỡi là loại có thể đi ngàn dặm thì cũng giống như trâu bùn xuống biển, nửa bước khó đi.
Thất con phía trước đã tắc nghẽn, Lăng Chi Nhan thầm lo lắng, xoay người xuống ngựa, ném cương ngựa cho Minh Phong và Minh Thứ chui vào dòng người, bước nhanh về phía cửa Trường Hạ, cửa Trường Hạ là cửa thành phía nam Đông Đô, cũng là cửa thành phồn hoa nhất, được bảo vệ nghiêm ngặt nhất... những thư sinh kia đều là những tên cứng đầu liều mạng, Hoa Tứ Lang lại là một người không an phận, nếu xảy ra chuyện gì ở đây thì đừng nói tham gia chế cử, chỉ e đời này Hoa Nhất Đường đều sẽ vô duyên với khoa cử.
Đột nhiên, Minh Thứ hít sau một ngụm khí lạnh, chỉ về phía trước: "Lăng công!"
Lăng Chi Nhan đưa mắt quan sát, chỉ thấy phía trước hào quang rực rỡ, giống như vô số ánh sáng của bảo thạch bắn ra xung quanh, cực kỳ chói mắt, hắn dùng tay áo che mắt, lúc này mới thấy rõ, có một đội xe ngựa chậm rãi đi tới, bánh xe ngựa, dầm xe đều mạ vàng, sáu con tuấn mã phía trước, màu lông như gấm vóc trắng sạch không tỳ vết, nổi lên từng tầng gợn sóng. Lăng Chi Nhan khiếp sợ, chẳng lẽ đây là Trân Châu Tuấn trong truyền thuyết, nghe nói một con như vậy từ khi sinh ra nuôi đến khi trưởng thành, chỉ riêng thức ăn đã phải tiêu phí trăm vàng trở lên, có thể nói là ngàn dặm khó gặp.
Thế mà bây giờ, lại đồng thời xuất hiện tận sáu con. Lăng Chi Nhan nuốt nước miếng, thức ăn hết sau trăm vàng, còn đắt hơn cả hắn.
Lăng Chi Nhan xuất thân sĩ tộc trăm năm còn như thế, chứ đừng nói đến dân chúng bình thường trong thành Đông Đô. Tuy nói sinh ra dưới chân thánh thượng, sóng to gió lớn gì cũng đều đã từng nhìn thấy, nhưng sĩ tộc quyền quý sĩ lâu đời ở trong Đông Đô lưu hành phong cách khiêm tốn thanh nhã, chỉ thích âm thầm bỏ công phu vào những chi tiết nhỏ, khắc bốn chữ "lão tử giàu có" lên trán giống như Hoa thị thì quả thực đúng là độc nhất vô nhị, chợt nhìn đến ngây người, đồng loạt né qua một bên cảm thán.
Đột nhiên, phía trước đoàn xe xuất hiện một đội thư sinh ăn mặc mộc mạc, tay trong tay xếp thành hàng ngang, giống như hàng rào chắn ở giữa đường, thư sinh ở vị trí trung tâm nhắn mày trợn mắt, giọng nói sắc bén: "Người tới là đệ nhất ăn chơi của Dương Đô, Hoa thị tứ lang?!"
Một tiếng kêu này làm cho Lăng Chi Nhan hoàn hồn, lúc này hắn mới chú ý tới trên sáu con ngựa cũng không có người cưỡi ngựa, chỉ có người hầu dắt ngựa... chẳng lẽ Hoa Tứ Lang đã sớm đoán được thư sinh văn môn sẽ đến tìm hắn gây phiền toái, đoàn xe khoa trương này chỉ là vỏ bọc, bản thân Tứ Lang đã sớm dùng cách khác lẻn vào Đông Đô... Lăng Chi Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm, không hổ là Hoa Tứ Lang, quả nhiên tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn.
Ai ngờ, một giây sau, trong xe ngựa xa hoa của Trân Châu Tuấn hậu lập tức truyền ra giọng nói lười biếng: "Cứt chó! Ai không có mắt lại chạy đến giữa đường sủa như thế?!"
Khóe mắt Lăng Chi Nhan giật giật: Không hổ là Hoa Tứ Lang, vẫn khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy!
Một đám thư sinh sao có thể ngờ đối phương lại thối miệng như vậy, nhưng ngại thân phận thanh cao, không thể mắng trở về, chợt tức đến đỏ mặt gân cổ.
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng cười nhạo, Mộc Hạ đang lái xe nhảy xuống xe ngựa, giơ cao cánh tay, cửa xe điêu khắc hoa khảm châu cạch một tiếng mở ra, ngón tay thon dài trắng nõn đỡ lấy cánh tay Mộc Hạ, chậm rãi thò người ra khỏi xe, bốp một tiếng hất quạt ra.
Trong khoảnh khắc này, dù là Trân Châu Tuấn chói mắt, hay là xe ngựa mạ vàng, hay là ánh mặt trời chói mắt giữa trưa, đều mất đi màu sắc mà trở nên ảm đạm, chỉ thấy thiếu niên kia quần áo là lượt như mây nhẹ trên bầu trời mùa hè, tỏa ra hương trái cây thơm ngát, mặt mày tuấn tú vô song, hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt.
Tất cả mọi người ngừng thở, khắp đường phố trở nên yên tĩnh.
Lăng Chi Nhan: "..."
Không hổ là Hoa gia Tứ Lang, không ra vẻ thì cả người khó chịu mà.
Thư sinh đứng hàng đầu đến đòi công đạo hoàn hồn trước, quát lớn: "Hoa gia Tứ Lang, ngươi vu khống Phùng thị văn môn, hãm hại thư sinh văn môn, làm đứt đoạn nhân tài đường quốc ta, đúng là tội nhân thiên cổ! Chúng ta hôm nay liều chết đến đây, là muốn thay Phùng thị, thay Văn Môn, thay học tử khắp thiên hạ đòi công đạo!"
Hoa Nhất Đường nháy mắt với Mộc Hạ, Mộc Hạ lúc này lấy đệm ghế ở đầu xe, sắp xếp bằng kỷ(*), bàn gỗ nhỏ, điểm tâm, chén trà thỏa đáng, may mà diện tích xe ngựa Hoa thị đủ lớn, bày đống đồ vật dong dài này nhưng vẫn còn rộng rãi.
(*)là cái gác tay khi ngồi dùng ở thời cổ đại, coi ảnh ở phần bình luận nhé.
Hoa Nhất Đường xắn tay áo, dựa vào bằng kỷ ngồi thoải mái, dùng quạt chỉ về phía thư sinh dẫn đầu, nói: "Ngươi là ai vậy?"
Thư sinh dẫn đầu tuổi tác chừng hơn hai mươi tuổi, mặt tròn mắt nhỏ, bị thái độ không coi ai ra gì của Hoa Nhất Đường chọc đến đỏ bừng mặt: "Ta là sĩ tử Đơn Viễn Minh của Tùy Châu, tự Bạch Bình, hiệu là Kiêm Hà cư sĩ, đây là..."
"Cỏ rác cư sĩ(*) đúng không." Hoa Nhất Đường mỉm cười nói: "Nếu ngươi cứ luôn miệng đòi công đạo, vậy chúng ta cùng giải thích chút, thứ gì là công đạo."
(*)Kiêm Hà dịch ra đều có nghĩa là cỏ.
10.12.2022