Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 81: Éo làm được việc gì, chỉ phá của là giỏi




Đinh Khôn không phải là lần đầu tiên đến Hoa trạch lục thập lục của hoa thị, lúc trước vì lúc nào cũng phải canh chừng hướng đi của đám người Lâm Tùy An, hắn tuân theo mệnh lệnh của đại trưởng lão Thẩm Huân, ngày ngày phái con cháu Tịnh Môn đến theo dõi, bản thân mình cũng tự mình ra tay, cứ cách ba canh giờ lại đi một vòng.

Có thể nói, từ khi đám người này vào Đông Đô cho tới nay, hắn lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, ngày ngày lo lắng đề phòng.

Ngày Hoa thị đến Đông Đô, đoàn xe vừa mới vào thành, Hoa Nhất Đường mắng mấy tên thư sinh chặn xe đầm đìa, thắng lợi đi về, đêm đó, tên dẫn đầu Đan Viễn Minh không hiểu sao lại chết ở khách xá, vốn tưởng là một vụ án không có đầu mối, thế mà mới qua mấy canh giờ, Đại Lý Tự đã bắt được hung thủ sát hại Đan Viễn Minh, đúng là Khương Đông Dịch của Khương thị Thái Nguyên.

Mãnh hổ quận Thái Nguyên uy danh như sấm đánh bên tai, chiến lực dưới trướng Kim Vũ Vệ vô cùng mạnh mẽ, thủ hạ còn có mãnh tướng như Khương Trần, tuyệt đối không ngờ lại bị Đại Lý Tự dễ dàng bắt giữ như vậy, Đinh Khôn vội vàng đi tìm hiểu, mới biết người phá án là Hoa Nhất Đường, kẻ đánh bại hơn sáu mươi Kim Vũ Vệ và Khương Đông Dịch là Lâm Tùy An. Khi nghe được tin tức này, từ trên xuống dưới Tịnh Môn Đông Đô không có ai bằng lòng tin tưởng, trải qua cuộc thương nghị căng thẳng suốt đêm của các vị trưởng lão, mới phái Đinh Khôn ngày mai tới cửa xem thật hư thế nào, không ngờ tới, không chỉ có tin đồn là thật mà hắn còn tìm được một tin tức khiến người ta khiếp sợ hơn... Lâm Tùy An đã học được chiêu "phá định"!

Phá định là tuyệt kỹ tất sát trong Thập Tịnh Tập, nó đã thất truyền hơn hai mươi năm, dù là là tổng đàn Tịnh Môn Dương Đô, hay là các phân đàn, không một ai có thể khám phá ra ảo diệu bên trong.

Lâm Tùy An là một đệ tử ngoại tông, sao có thể dễ dàng nắm được bí quyết như thế?

Chẳng lẽ Chủ nhân Thiên Tịnh quả nhiên là người được trời chọn, không phải là người có thể thay thế được?

Sau đó hành tung của hai người Hoa, Lâm càng khiến cho người ta khó hiểu, chuyến đi chợ tây này, để tránh việc đánh rắn động cỏ, đệ tử Tịnh Môn vẫn chưa theo dõi thì chỉ trong một thoáng đã thành thần, đám người này đã khuấy toàn bộ chợ tây thành một nồi cháo, trở lại biệt viện mới an tĩnh hai ngày, Đại Lý Tự lại truyền ra tin tức, Khương Đông Dịch cũng đã chết.

Cho đến thời điểm này, đám người này chỉ mới vào thành vẻn vẹn chỉ có năm ngày, người từng có quan hệ với bọn họ, dù là Đan Viễn Minh tài danh khắp nơi hay là Khương Đông Dịch gia thế hiển hách, tất cả đều mất mạng xuống suối vàng, giống như bị thuật vu cổ nào đó nguyền rủa vậy.

(Lời nguyền Conan)

Đinh Khôn ngẩng đầu nhìn lên tấm biển "Hoa thị lục lập lục trạch" được 1ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh tỏa ra màu sắc sáng chói, hắn chỉ cảm thấy cổ mình ớn lạnh từng hồi. Hắn không biết đại trưởng lão Thẩm Huân hôm nay đã lên kế hoạch gì, chỉ là trong lòng hắn vẫn thấy rất nghi ngờ... đối địch với vị Lâm nương tử như có thần trợ này, thật sự sẽ không dẫn lửa thiêu thân chứ?

"Bọn họ ra rồi." Thanh niên mặt vuông mày đen bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Người này tên là Thiên Khu, là một trong bảy đệ tử quan môn của Thẩm Huân, là tinh anh trong tinh anh của Tịnh Môn Đông Đô, bảy người bọn họ lần lượt dùng của Bắc Đẩu Thất Tinh để đặt tên, ngày thường đặt ở ám trạm dưới sự quản lý của đại trưởng lão, rất ít xuất hiện trong tầm mắt công chúng, có thể nói là kỳ ám bí ẩn nhất của Thẩm trưởng lão... đáng tiếc, Đinh Khôn nhìn bảy người với thần sắc cảnh giác kia không khỏi âm thầm thở dài... Lâm Tùy An và bọn họ quá khác nhau.

Tiếng vó ngựa bên trong cửa và tiếng chuông từ xa truyền đến gần, bốn con ngựa Trân Châu Tuấn đi tới, trên bờm chúng lấp lánh lấp lánh chuông vàng rực rỡ, mỗi một bước đi đám lông đặc biệt của Trân Châu Tuấn lại gợn sóng châu quang gợn sóng.

Người trên lưng ngựa tất nhiên không cần nhiều lời, Hoa Nhất Đường tuấn lệ vô song, Cận Nhược phóng khoáng, thậm chí đến Đại Lý Tự Tư Trực Lăng Chi Nhan cũng ở đây, nhưng ánh mắt thất tinh chỉ khẽ đảo qua người bọn họ rồi lại lập tức rơi trên người vị nữ tử duy nhất kia.

Chủ nhân Thiên Tịnh, Lâm Tùy An.

Áo ngắn màu đen nổi bật trên màu lông trắng như tuyết của Trân Châu Tuấn, dáng người thẳng tắp, lông mày dài mắt phượng, bên hông đeo hoành đao màu đen huyền bọc vỏ sắt đen.

Thiên Khu hơi kinh ngạc, lúc trước khi nghe đến các loại tin đồn thần kỳ của Lâm Tùy An, chưa thấy ai từng nói "Thiên Tịnh" và "Chủ nhân Thiên Tịnh" lại "bình thường" như vậy.

Đinh Khôn bước lên thi lễ: "Bái kiến Lâm nương tử, Hoa Tứ Lang, Lăng Tư Trực, Thiếu môn chủ, Đinh mỗ được Thẩm trưởng lão giao phó, đến dẫn đường cho chư vị."

Hoa Nhất Đường cười đến hòa ái dễ gần: "Đinh trưởng lão và chư vị huynh đệ vất vả rồi, Mộc Hạ, đưa tạ lễ ta chuẩn bị cho mấy vị huynh đệ."

Thất Tinh trong lòng không vui, thì thầm:

"Tên công tử ăn chơi này có ý gì?"

"Khinh thường ai đấy?"

"Chẳng lẽ là tính dùng mấy đồng tiền nhục nhã chúng ta?!"

"Chúng ta mới không thèm..."

"Chỉ là chút lễ mọn, mong chư vị anh hùng nhận lấy." Mộc Hạ treo nụ cười kinh doanh, tay cầm khay bước như bay tới, trong khay là bảy chiếc túi phồng to, trong túi tiền chứa đầy lá vàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng xa hoa nhiếp hồn.

Thất tinh: "!!!"

Đinh Khôn bên kia đã vội vàng nhét lá vàng vào trong ngực, lớn giọng cảm ơn.

Quả thực là người không mặt mũi không da, người làm mất hết mặt mũi Tịnh Môn Đông Đô rồi!

Thất tinh trừng Đinh Khôn một cái, thu túi tiền lại, im lặng không nói một lời: Tiền có thể lấy, kẻ sĩ không thể nhục, muốn nói lời cảm ơn ư... tuyệt đối không thể!

Lâm Tùy An thoáng nhìn qua Cận Nhược đang trợn trắng mắt lên trời, dốc hết sức mới có thể nhịn cười.

Quả nhiên giống như lời Cận Nhược, tổng đàn Tịnh Môn Đông Đô còn nghèo hơn cả Dương Đô.

Hoa Nhất Đường: "Không vì năm đấu gạo mà cúi đầu, Tịnh Môn Đông Đô quả nhiên là anh hùng cái xuất!"

Một lời nói ra làm cho đám người Đinh Khôn hơi nóng mặt, thế nhưng nụ cười của Hoa Nhất Đường lại quá là chân thành thành khẩn, khiến cho người ta không thể tìm được gì để bắt bẻ, càng khoa trương hơn nữa là bọn họ vốn tưởng rằng đám người Hoa Nhất Đường cưỡi Trân Châu Tuấn xuất hành đã đủ rêu rao rồi, không ngờ đó chỉ là khởi đầu, phía sau lại còn có ba chiếc xe ngựa, ba chiếc xe tải và hơn hai mươi người hầu, không giống như đi đàm phán mà giống như là chuẩn bị chuyển nhà vậy.

Thiên Khu ra ý bảo Đinh Khôn đi hỏi thăm, Đinh Khôn không dám trêu chọc Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường, càng không muốn chống lại Lâm Tùy An, chỉ có thể kiên trì hỏi Mộc Hạ: "Không biết chiếc xe này chở vật gì?"

Mộc Hạ mỉm cười giải thích: "Tứ Lang nhà ta từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, thân thể yếu đuối, không quen dùng đồ bên ngoài, đây đều là vật dụng ngồi nằm ngài quen dùng."

Thất tinh: "..."

Đinh Khôn: "Cần, cần nhiều như vậy sao?!"

Mộc Hạ: "Tứ lang nhà ta coi trọng nhất là nghĩa khí, phàm là thứ ngài thích, nhất định phải chuẩn bị một phần cho các bằng hữu huynh đệ, lần này qua đây, chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, mong chư vị lượng thứ."

Thất tinh: "..."

Đinh Khôn: "Ha ha, Hoa gia Tứ Lang không hổ là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, ha ha."

Quả nhiên méo làm được việc gì, chỉ phá của là giỏi.

*

Đông Đô được xây dựng dựa trên nguồn nước, hệ thống nước rất phát triển, nhiều con sông, kênh rạch và cầu dày đặc, giao thông đường thủy rất thuận tiện. Trong thành có bốn con sông tự nhiên, lần lượt là Lạc Thủy, Cốc Thủy, Nhuận Thủy và Y Thủy, Lạc Thủy kéo dài từ tây sang đông, thông qua thành Lạc Dương, chia làm hai thành nam bắc, Cốc Thủy, Nhuận Thủy và Y Thủy chảy từ hướng Nam Bắc vào Lạc Thủy, thành "sông Tượng Hán".

Hệ thống nước tự nhiên là do trời ban, bị hạn chế bởi lượng mưa theo mùa, dòng chảy có xu hướng không ổn định, không thể hoàn toàn thông suốt giữa các con sông, dẫn đến tàu bị mắc kẹt, chi phí vận chuyển tăng lên rất nhiều, để giải quyết mâu thuẫn này, Đông Đô bèn tăng cường khai thác và nạo vét các kênh rạch nhân tạo hàng năm, xây dựng bốn hệ thống nước tự nhiên. Phía bắc Lạc Thủy có kênh Thủy Cừ, kênh Viết Khẩu, kênh Hoàng Thủy, phía nam Lạc Thủy có kênh Vận Tải, kênh Thông Kinh, kênh Thông Tế, với kênh Thung Lũng, kênh Nhuận Thủy, kênh Y Thủy nằm đối diện, cuối cùng hình thành hệ thống đường thủy bốn sông chín kênh làm chủ thể, thông suốt khắp nơi, thông suốt trong ngoài.

"Sông Vân Thủy"là một đoạn cực kỳ đặc biệt trong hệ thống đường thủy, nằm ở nơi giao nhau giữa Lạc Thủy và Kênh Tào, bởi vì bị hai hệ thống nước lớn chảy qua nhiều năm, địa thế sụt lún, tạo thành một con sông rộng rãi, mặt nước rộng lớn, dòng chảy chậm chạp, dần dần trở thành nơi tụ tập của bến tàu vận tải sông, tàu chở hàng xuyên đi qua, cánh buồm xanh như mây, có thể nói là thắng cảnh, cho nên lại được người Đông Đô gọi là "dòng mây giao nhau".

Đội ngũ Hoa thị chậm rãi xuất phát từ cửa nam phường Cảnh Hành, đi vòng qua phường Đồng Đà, dọc theo đường Lạc Nam Thiềm đi về hướng đông, dọc đường có vô số dân chúng dừng chân vây xem. Đi qua cửa phường Lâm Phường lại đi thêm nửa canh giờ, tầm mắt dần mở rộng, là khu vực sông Vân Thủy.

Lâm Tùy An cưỡi trên lưng ngựa càng thấy rõ ràng hơn, phía trước là một hồ nước hình thành từ sông trong nội thành, bờ kè dài nối liền với đường chân trời xanh biếc thành hình lưỡi liềm, hai bên bờ ước chừng có mấy chục bến tàu, lúc này đang là thời gian vận chuyển hàng hóa bận rộn, không ít tàu hàng xếp hàng chờ đợi, tạo thành tắc nghẽn đường hàng hải, thủy thủ trên thuyền vừa hùng hùng hổ hổ thúc giục tàu hàng phía trước, vừa cực kỳ cực kỳ nhàm chán uống rượu đánh rắm, trùng hợp thay vừa lúc nhìn thấy đoàn xe Hoa thị, ồn ào huýt sáo ồn ào, làm không khí càng thêm nhiệt liệt.

Lâm Tùy An và Cận Nhược lăn lộn cùng Hoa Nhất Đường lâu như vậy, trận chiến nhỏ như vậy chỉ coi như muỗi, Lăng Chi Nhan tất nhiên hơi không thích ứng, vành tai đỏ bừng, đám người Đinh Khôn càng không quen, Tịnh Môn vẫn luôn ở trong bóng tối, ý nghĩa tồn tại là bí ẩn khiêm tốn, chưa từng khi nào lại khoa trương như vậy, người nào người nấy cứ như mang gánh sau lưng, chỉ có thể buồn bực đi thật nhanh.

Dọc theo bờ kè đi thêm một nén nhang, phía trước là thảm thực vật tươi tốt từ bờ đê kéo dài tới tận bến nước, nước sông giống như con rắn nước được thuần phục, yên tĩnh đi vòng quanh, thì ra là cát sông ở chỗ này nhiều năm chồng chất, hình thành một bán đảo nho nhỏ, nhìn từ xa giống như một con cò trắng cô độc treo lơ lửng. Trên đảo xây dựng một tửu lâu, phong cách kiến trúc hơi mới lạ, giống như một chiếc thuyền khổng lồ neo đậu trên đất liền, xung quanh bán đảo còn có bến tàu, lúc này không có tàu chở hàng dừng lại, hẳn là bến tàu chở khách chuyên dụng của tửu lâu.

Tửu lâu tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng cao hơn trượng, cột đỏ ngói đen, đèn lồng treo cao, bảng hiệu viết ba chữ "Bạch Ưng Hàng", rất có khí thế. Chưởng quầy và hơn mười gã sai vặt đã sớm đứng đợi ngoài cửa, giờ phút này dường bị đoàn xe lấp lánh hào hùng của Hoa thị làm cho ngây người.

Lâm Tùy An xoay người xuống ngựa, lướt mắt quan sát một hồi rồi chép miệng mấy cái.

Lầu này chiếm diện tích không nhỏ, kiến trúc lại phức tạp, chưa mười mấy người cũng không thành vấn đề, nếu như Đông Đô Tịnh Môn đặt bẫy ở bên trong thì chỉ cần cắt mất con đường đi đến bờ thì sẽ lập tức biến thành thế "đóng cửa thả chó". Đông Đô Tịnh Môn lấy đây làm nơi đàm phán, hẳn là chẳng có ý gì tốt.

Lăng Chi Nhan và Cận Nhược hẳn cũng có nghĩ đến, thần sắc đều cực kỳ cảnh giác, duy chỉ có Hoa Nhất Đường vẫn bày ra dáng vẻ hờ hững chẳng có gì đáng lo phe phẩy quạt nói: "Hoa mỗ đã từng nghe đến danh hiệu "Bạch Ưng Hàng" rồi, nghe đồn có nghĩa là "Xuân đề miên nhiễu điểu bồi hồi, phong xúy vũ hương phù đại bạch"(*), rượu bạch ưng phải nói là đệ nhất Đông Đô, có thể sáng ngang với rượu Nhị Thập lúc của Dương Đô chúng ta.

(*) Dịch bừa: Mùa xuân miên man chim quấn quýt, gió thổi mưa thơm lượn giữa trời".

"Ối chà chà, Hoa gia tứ lang quá khen, quá khen! Chúng ta không dám nhận!" Chưởng quầy đầu tròn mặt béo bước ra đón tiếp, cúi đầu khom lưng nói, tiểu nhân là chưởng quầy của Bạch Ưng Hàng, ngài gọi ta Tiểu Mã là được, nhờ có Thẩm công nên từ sớm đã cung hầu ở đây, chư vị khách quan mau mau mời vào bên trong."

Hoa Nhất Đường tỏ ý bảo Hạ Mộc dắt ngựa vào trong Bạch Ưng Hàng, chưởng quầy Tiểu Mã tất nhiên cũng không dám ngăn cản, vội vàng sắp xếp mấy tên tiểu nhị, còn mình thì đích thân dẫn đường cho mọi người, xuyên qua sảnh chính, bước lên cầu thang tiếp tục đi, Lâm Tùy An để ý thấy cứ bước lên mỗi một tầng thì bảythanh niên đeo bội đao đi cùng Đinh Khôn lại bớt đi hai người, đợi cho đến tầng thứ tư thì chỉ còn lại một người đi cuối cùng, giống như đang dàn trận vậy.

Lăng Chi Nhan thấp giọng nói: "Nơi này có mai phục."

Cận Nhược nói: "Tầng một có hai mươi người, tầng hai có ba mươi người, tầng ba có năm mươi người, xem ra họ thực sự tin vào truyền thuyết rằng Lâm Tùy An có thể một địch trăm."

Hoa Nhất Đường: "Tin đồn gì, đó là sự thực!"

Lâm Tùy An: "..."

Một cái miệng đồn ra, muốn cãi chạy gãy chân!

Chỉ trong thời gian mấy câu nói, mọi người đã đến đỉnh lầu. Gian phòng này có kiến trúc rất khác biệt, giống như hình vẽ một mũi thuyền, trên đầu đối diện với mắt nước phản chiếu ánh mây, nhìn ra phía xa, sẽ thấy bầu trời với mặt sông hòa với nhau thành một sắc, sóng vỗ dập dìu, các thuyền hàng tựa như sao sáng đầy trời đang bơi lượn bên trong, khiến cho người nhìn vào có ảo giác như họ sắp phải ra khơi viễn hành vậy.

Lâm Tùy An rất hài lòng với địa điểm đàm phán này, cảnh sắc hợp lòng người, gió sông mát mẻ sảng khoái, có được đãi ngộ thế này, thực sự là được hời rồi.

Một bên khác của gian thưởng lâu, là hai cánh thuyền vươn dài, được một cây trụ đỏ chống đỡ, giống như đôi cánh của chim ưng trắng, có thể che gió che mưa, dưới bóng của đôi cánh thiết kế hai bên chỗ ngồi giống như chữ bát, bên trái xếp mười chỗ, bên phải xếp bốn chỗ, tất nhiên nơi đây chính là nơi đàm phán chính.

Trên lầu đã có người đứng sẵn chờ đợi, một người ngồi ở vị trí chủ nhân, tám người ngồi ở vị trí bên phải, nhất tề vỗ áo đứng dậy thi lễ, người ngồi ở vị trí chủ tuổi đã qua năm mươi, mai tóc đã trắng, râu cắt còn ngắn hơn cả vườn hoa của Hoa Trạch, đôi lông mày mày xếch lên tận trời, tinh thần xán lạn, nụ cười sảng khoái: "Tại hạ Thẩm Huân, bái kiến Lâm nương tử, Hoa gia tứ lang, đại lý tự tư trực, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, ba vị đúng thật là thiếu niên anh hùng, rồng phượng trong loài người!"

Tám vị trưởng lão còn lại tuổi tác trong khoảng tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, lần lượt đứng dậy giới thiệu bản thân, Trương Vương Lý Triệu đủ các họ vòng qua tai Lâm Tùy An, thế nhưng cô chả nhớ nổi một cái nào, chỉ có thể căn cứ theo chỗ ngồi mà tự đặt tên "nhị trưởng lão một, tam trưởng lão, thất trưởng lão". Đinh Khôn thân là thập trưởng lão, hẳn là đứng cuối trong nhóm này.

Chín vị trưởng lão đều giống như Thẩm Huẩn, không hề đặt Cận Nhược vào mắt.

Lâm Tùy An liếc mắt nhìn một cái, phát hiện biểu cảm của Cận Nhược vẫn bình thường, hoàn toàn không có chút phẫn nộ, chỉ âm thầm lẳng lặng nhìn họ, không nhịn được mà cảm thấy hài lòng: đứa trẻ này cuối cùng cũng trưởng thành, ổn trọng rồi!

Nụ cười của Hoa Nhất Đường rạng rỡ, vung quạt  bắt đầu mở chế độ ngoại giao: "Đông Đô là chốn địa linh nhân tài hào kiệt, anh hùng xuất thế, Hoa mỗ nghe danh đã lâu, hôm nay được thấy tôn dung của Thẩm trưởng lão, quả thực là phúc ba đời."

"Hoa lang khách khí rồi." Thẩm Huân cười nói: "Đừng có đứng như thế nữa, mau vào chỗ ngồi đi. Bạch Ưng Hàng đây là tửu lâu có tiếng nhất Đông Đô đây, các vị từ xa đến, không bằng vào thưởng thức đặc sắc của Đông Đô."

Nói đoạn đưa tay lên vỗ vỗ, mười tên tiểu nhị bắt đầu đưa món nên, mỗi bàn đều có năm đĩa quả khổ, một tên tiểu nhị cầm thực đơn lên hô: "Đậu phộng giòn Hồng Lê, nho khô điệp khoa, nhãn băng thủy thinh, bánh phù dung anh đào đỏ, vải bào mềm."

Khuôn mặt Thẩm Huân và tất cả mọi người đều lướt qua một chút nghi hoặc.

Mười đĩa điểm tẩm khác cũng lần lượt bày lên, tiểu nhị lúc này đọc có chút lắp bắp: "Bánh, bánh cuốn giòn, bánh xanh hoa sen, thịt vịt bọc trong sen đỏ, thịt viên mềm long phi, bánh hoa ngọc, canh vịt uyên ương nộm hoa sen,..."

"Khoan đã!" Nhị trưởng lão vội nói: "Mã chưởng quầy, có phải sai sót gì rồi không, đây đâu phải món chúng ta đặt?"

Lão Mã cười khan: "Quả thực là không phải, mấy món này đều là Hoa tứ lang đặc biệt đem đến."

Nhị trưởng lão: "Vậy mấy món chúng ta đặt..."

Hắn vội vàng im lặng, bởi vì món ăn chính đợt đã bê lên, có tất cả mười lăm món, đủ loại màu sắc, đủ loại sáng tạo, sắp xếp cực kỳ khoa trương, cực kỳ hoa lệ, đúng thực là chưa từng nghe chưa từng thấy, nhị tưởng lão lúc này chỉ cảm thấy tám món ăn mà hắn tỉ mỉ chọn lựa trước đây đều chẳng bằng cứt chó.

"Nếu như Đông Đô Tinh Môn đã đặt tửu lâu rồi còn bắt Thẩm trưởng lão lo cả phần thức ăn thì quả thực thất lễ quá!" Hoa Nhất Đường cười nói: "Đều chỉ là mấy món ăn thô sơ bình thường trong gia đình, mọi người chớ có chê bỏ!"

Da mặt các trưởng lão như bị chuột rút: "Thô sơ! Chê bỏ? Mẹ mài đùa tao à?!

Lăng Chi Nhan thấp giọng hỏi Lâm Tùy An: "Hay là Tứ lang sợ đồ ăn ở đây có độc nên mới tự chuẩn bị trước toàn bộ như thế?"

Lâm Tùy An: "Lăng tư trực, ngài nghĩ nhiều rồi."

"?"

Mộc Hạ dẫn đầu một đám tùy tùng bước lên đài ngắm cảnh, hai mươi tên tùy tùng vác theo năm cái rương lớn, đồng loạt đặt ở trước mặt mười vị trưởng lão, sau đó cạch một tiếng mở rương ra.

Chiều tà, ánh mặt trời chiếu rọi tứ phía, chói mắt người xem.

Thứ gì vậy?! Không phải là ám khí đó chứ!

Thẩm Huân theo phản xạ có điều kiện lấy tay áo che mắt, hơn nửa ngày mới mở mắt ra xem, lúc này vừa xem, lập tức trợn mắt há mồm.

Thứ đựng đầy trong năm cái rương lớn thế mà lại là những thỏi vàng dài, rộng, dày ba tấc, nhìn giống như năm ngọn núi vàng phát ra ánh sáng chói lọi rực rỡ.

Hoa Nhất Đường thở dài: "Hoa mỗ lần này đến vội quá, không kịp chuẩn bị quà, chỉ có thể chuẩn bị mấy thứ trắng vàng dung tục này. Nam ngàn vàng này cứ coi như là quà gặp mặt của Hoa mỗ đối với phân đàn Tịnh Môn ở Đông Đô, vẫn mong các vị trưởng lão chớ chê bỏ!"

Thẩm Huân có thể nghe được tiếng tim hắn đập, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt đồng đều của chín vị trưởng lão kia.

Gân xanh trên trán Lăng Chi Nhan điên cuồng giật giật, trợn mắt len lén nhìn về phía Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An gãi ót: "Tên ăn chơi này chỉ muốn ra oai với mấy người đó chút thôi."