Lần đầu tiên biết em là vào năm hai mươi tư tuổi, khi đó em và Đạt đã yêu nhau được một năm, Đạt đã gửi cho tôi xem hình của em với mục đích là giới thiệu người yêu của cậu ấy cho tôi biết.
Khi đó, ngoài thấy em xinh đẹp ra thì tôi chẳng có ấn tưởng gì cả. Mà xinh đẹp thì ngoài kia cũng chẳng thiếu những cô gái có nhan sắc, tôi đã gặp không ít những người xinh đẹp nên mọi thứ về em đều rất bình thường trong mắt tôi.
Vì tôi và Đạt là bạn rất thân, cậu ấy lại rất yêu em, rất hay kể về em cho tôi nghe. Phải nói, một người đàn ông yêu một cô gái sâu đậm thế nào thì mới từng giây từng phút đều hướng về cô gái đó, đều muốn nhắc đến cô gái đó dù trong bất kì câu chuyện, bất kì hoàn cảnh nào. Thế nên lâu dần hình ảnh của em, tính cách của em ra sao, rồi cả những sở thích của em tôi cũng đều biết rõ.
Một cô gái tôi chưa từng gặp ngoài đời, một cô gái là người yêu của bạn thân,… nhưng tôi lại biết không ít về em.
Tôi chưa từng yêu ai, cũng không hiểu tình yêu là gì, thấy cậu bạn của mình có một tình yêu đẹp tôi cũng thấy vui cho cậu ấy, mong cho Đạt sớm ngày kết hôn với người con gái cậu ấy yêu, sớm ngày chuyển ngành công tác.
Năm thứ ba hai người họ yêu nhau, tôi có ý định trở về Việt Nam tự mở công ty riêng, phần vì xa quê hương đã lâu cũng thấy nhớ Việt Nam, phần vì khá tò mò về em nên muốn được gặp mặt.
Còn nhớ ngày đó, khi biết tin tôi chuẩn bị về nước, Đạt có nói với tôi:
- Cậu về Việt Nam đi, mình dắt người yêu đến ra mắt cậu.
- Mấy năm nay cậu chỉ giới thiệu người yêu của cậu với tớ chứ không giới thiệu tớ với người yêu của cậu à?
- Vẫn chưa, mấy lần cũng định giới thiệu mà đến khi có thời gian nói chuyện với cô ấy tớ lại quên bén đi mất, đầu óc chẳng nhớ được gì, chỉ muốn nói chuyện của chúng tớ không nói được chuyện của ai khác cả.
- Cậu cuồng người yêu thật đấy, cô gái đó hẳn là phải có ma lực gì mới làm bạn tớ điêu đứng như vậy.
- Sau này cậu gặp cậu sẽ biết thôi, cô ấy ở ngoài xinh hơn nhiều. Đến lúc đó cậu đừng có đứng đơ ra như tượng.
- Gái xinh tớ gặp nhiều rồi, bạn gái cậu tớ thấy cũng chỉ xinh bằng các cô gái tớ từng gặp.
- Đối với tớ cô ấy là xinh nhất rồi. Cậu thành đạt, giàu có, đẹp trai hơn tớ có chút xíu lại có lắm em xinh vây quanh như vậy thì chẳng thấy người yêu tớ bình thường à.
- Cậu chắc không yêu cô ấy vì nhan sắc đâu.
- Ừ, tớ yêu con người cô ấy, tính cách hiền lành, lương thiện… Tớ là cảnh sát mà.
Mỗi lần nói chuyện của chúng tôi cho dù lúc đầu chủ đề có là gì thì dần dần cũng lại liên quan đến em. Cũng không hiểu tại sao, lần đầu tôi nghe chuyện về một cô gái nhiều như vậy mà không thấy chán. Có lẽ là vì em là người yêu của bạn thân tôi, là vợ sắp cưới của bạn thân tôi nên tôi cũng coi em là một người bạn chưa có cơ duyên gặp mặt, và cũng có thể là vì…
- Sắp lấy vợ rồi thì xin chuyển công tác đi thôi, đừng để bố mẹ cậu khuyên mãi nữa. Họ lo cho cậu lắm đấy
- Ừ, đang đợi xong vụ án lần này là chuyển luôn. Tớ cũng không muốn bố mẹ và vợ tớ phải lo. Lấy vợ thì phải có trách nhiệm với gia đình nhiều hơn mà.
- Ừ.
Cứ nghĩ lần này về nước sẽ được dự đám cưới của bạn thân nhưng đến cuối cùng lại là dự tang lễ của Đạt. Bạn của tôi… còn chưa kịp lấy vợ, nó đã phải ra đi mãi mãi…
Tôi nhớ ngày hôm đó, khi vừa xuống sân bay, tâm trạng đang vui vẻ phấn khích sau nhiều năm được trở về nước, được gặp lại một số người bạn. Vậy mà, khi vừa mở điện thoại ra, tôi lại nhận được một đoạn tin nhắn hội thoại, nói dài cũng chẳng phải mà ngắn thì cũng không. Tin nhắn hội thoại gửi đến cho tôi là của Đạt, nội dung trong đó như một tâm thư cậu ấy gửi gắm lại cho tôi:
- Cậu về nước chắc không được gặp lại tớ nữa rồi. Gia đình tớ gửi lại cậu, giúp tớ chăm sóc cho họ, được không? Và Thư nữa, tớ cũng gửi cô ấy cho cậu, giúp tớ bảo vệ cô ấy, không chắc sau này cậu có thể coi cô ấy là bạn thân giống tớ, nhưng hãy vì tớ mà bảo vệ cô ấy. Người tớ không yên tâm nhất là cô ấy.
Sau khi nghe xong đoạn tin nhắn đó, tâm trạng tôi bỗng chốc tồi tệ, không dám chần chừ một giây, vội bắt xe chạy đến nhà Đạt nhưng tiếc là tôi đã về muộn. Cậu ấy đã được đưa vào trong quan tài, nằm yên tĩnh ở đó, bên cạnh ngoài bố mẹ và em gái thì còn có một cô gái đang gục đầu ngồi cạnh. Không cần nói tôi cũng đoán được người đó là em… cô gái mà tôi biết rất nhiều về em nhưng chưa một lần gặp nhau.
Lần đầu tiên gặp em lại là trong tang lễ của Đạt. Khi đó trong mắt tôi, em không chỉ xinh đẹp hơn trong ảnh mà ở em còn có một cảm giác gì đó làm người khác rất muốn che chở.
Ánh mắt em rất buồn, không biết buồn là vì em khóc quá nhiều hay là đôi mắt vốn đã buồn như thế.
Em giống như người mất trí, cứ ôm lấy quan tài của Đạt mà khóc lóc rất thương tâm mặc cho mọi người bên cạnh kéo em ra, khuyên em nhưng em cũng không để tâm. Đến khi đã khóc còn nước mắt để mà khóc thì lại ngồi bó gối cuộn tròn một góc nhìn vô định đến Đạt.
Tôi nhìn em như vậy, chẳng hiểu vì sao trong lòng xuất hiện một cảm giác rất khó diễn tả.
Tôi biết sự ra đi của Đạt không chỉ là nỗi đau, nỗi mất mát lớn đối với gia đình cậu ấy mà còn là cú sốc lớn của cuộc đời em. Một cô gái sắp lên xe hoa, chứng kiến người mình yêu ra đi thì sao có thể không đau lòng.
Người bạn của tôi… cậu ấy đi xa thật rồi, không quay về nữa, không thể cùng em kết hôn, cùng em có một gia đình.
Cậu ấy… gửi em lại cho tôi, hy vọng tôi thay cậu ấy bảo vệ em.
Tôi không chắc mình đối tốt với em được bao nhiêu, cũng không biết sẽ bảo vệ em đến khi nào, em có nhận sự giúp đỡ của tôi không? Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết khả năng của mình để em có một cuộc sống an yên nhất.
Cùng gia đình Đạt lo xong hậu sự cho cậu ấy, tôi bắt đầu tìm hiểu thông tin về em nhiều hơn, biết hoàn cảnh của em nhiều hơn những gì Đạt đã từng nói, tôi lại càng thương em hơn. “Thương” ở đây không phải là một người con trai thương mến một cô gái, mà chữ “thương” này khi đó nghiêng về thương hại em nhiều hơn.
Trước đây Đạt chỉ nói tôi biết em mồ côi bố từ nhỏ, sống với ông bà ngoại và mẹ nhưng rồi ông bà cũng mất còn lại mỗi hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, em không có bạn bè chỉ có duy nhất một người bạn thân tên Thủy. Mà không nói với tôi rằng mẹ con em bị nhà nội đuổi đi như thế nào, bạn học xa lánh không chơi với em, người ta còn không ngừng nói em là sao chổi.
Một cô gái xinh đẹp, lương thiện, gia đình không trọn vẹn như em còn bị người ta nói ra nói vào, quả thật rất đáng thương.
Nhắc đến cô gái tên Thủy tôi nhớ có lần Đạt từng nói cô gái này có tình cảm với cậu ấy, tán cậu ấy những đã bị Đạt thẳng thừng từ chối và khẳng định người duy nhất cậu ấy yêu là em.
Lúc đó tôi hỏi Đạt em có biết chuyện bạn thân yêu người yêu của mình hay không thì cậu ấy nói em không biết và Đạt cũng không có ý định sẽ để cho em biết. Vì cậu ấy không muốn em mất đi người bạn thân nhiều năm, như thế em sẽ rất buồn, cô gái kia cũng đã hứa với Đạt sẽ không có tình cảm với cậu ấy nữa.
Mọi chuyện Đạt làm đều là nghĩ cho em nhưng cậu ấy lại không biết, sau này cũng chính vì chuyện đó mà em gặp không ít khó khăn. Người bạn thân của em không hề tốt một chút nào.
Tôi nhớ rất nhiều lần sau khi Đạt mất, em thường một mình ra mộ Đạt, em ngồi đó rất lâu, khóc rất nhiều, nói rất nhiều điều với cậu ấy mà không hề biết rằng ở xa xa cách đó, dưới một cây xanh có một người con gái khác đang nhìn em với anh mắt đầy phẫn nộ, đầy lửa hận như thể chỉ muốn em hoàn toàn biến mất. Người con gái đó không ai khác chính là Thủy, bạn thân của em.
Tôi biết chuyện này là bởi vì mình vẫn luôn âm thầm đi theo sau em, muốn hiểu em nhiều hơn một chút, muốn đợi một ngày thích hợp dùng thân phận là người lạ vô tình biết nhau em để làm bạn với em một cách tự nhiên nhất chứ không phải mang danh là bạn thân của Đạt.
Nhưng tôi không đợi được đến ngày đấy.
Hôm thấy em mặc váy cưới đến bên cậu ấy, tự tay khoác lên bia đá áo vest chú rể, ngồi xuống đó tự mình đốt từng bức ảnh cô dâu của mình, em lại khóc, khóc đến không biết trời đang mưa mỗi lúc một nhiều.
Ông trời cũng như đang khóc thương cùng em.
Lần đầu tiên, nhìn cảnh tượng trước mắt, sống mũi tôi chợt cay cay.
Không muốn em bị dính nước mưa, tôi tự mình đi đến dùng ô che chắn cho em. Nhưng em lại không hay biết, cho đến khi tôi lên tiếng em mới ngước lên nhìn tôi.
Cô gái với chiếc váy cô dâu trên người, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt ướt đỏ thê lương nhìn tôi, làm trái tim tôi bỗng đập hẫng đi một nhịp mà không hiểu rõ nguyên nhân là vì sao.
Tôi rất muốn cúi người dùng tay giúp em lau đi nước mắt, nhưng chợt nhận ra mình không có quyền chạm đến em, nên ý nghĩ trong đầu rất nhanh đã được dập tắt.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi nhìn thấy em nhưng đây là lần đầu tiên ánh mắt chúng tôi chạm nhau, lần đầu tiên tôi nói chuyện với em và cũng là lần đầu tiên trong mắt em tồn tại hình ảnh một người lạ là tôi.
Tôi tự mình giới thiệu là bạn thân của Đạt, rồi lại khuyên em sống tốt mà không cần biết em có muốn nghe không. Em hỏi tôi đã từng yêu chưa, đã từng ở trong hoàn cảnh như em chưa? Tôi chưa từng yêu nên không hiểu được tình yêu thiêng liêng đến cỡ nào. Nhưng tôi biết, tình yêu của em và Đạt mãnh liệt ra sao và tôi cũng biết ở trong hoàn cảnh của em thì bất kì cô gái nào dù là yếu đuối hay mạnh mẽ, cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài trong lòng mới lắng xuống được nỗi đau đớn này.
Mà một người thiếu thốn tình cảm như em, bị nhiều người xa lánh như em thì việc mất đi người chồng tương lai yêu thương mình sẽ còn đau hơn gấp nhiều lần những người con gái khác.
Tự nhiên… trong lòng tôi lại thương em nhiều hơn một chút.
Trời mỗi lúc một mưa lớn, tôi sợ em dính mưa liền ngỏ ý muốn đưa em về nhà nhưng em lại từ chối, cũng may sao lúc em gọi xe không được nên tôi mới có cơ hội được đưa em về.