Người Dấu Yêu

Chương 692




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 692 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 692CÁC CON KHÔNG ĐỊNH TRỞ VỀ NHÀ HỌ ÔN SAO?

“Không phải, không phải như vậy đâu, Tranh Tranh!” Đoan Mộc Lam Nhã không kịp cân nhắc nữa, chỉ muốn nói hết suy nghĩ thật từ đáy lòng mình cho hai đứa con gái.





“Không phải mẹ không thương con. Tranh Tranh, chẳng qua là khi ấy chuyện xảy ra quá đột ngột, nhất thời mẹ không tiếp nhận nổi, mới có thể lơ là hai con. Nhưng hai con phải tin tưởng mẹ, dù thế nào đi nữa, chúng ta đều là người một nhà. Ba con, còn có ông nội con nữa, đều đang chờ các con trở về.”





Nói xong tiếng cuối cùng, nước mắt của bà đã chan hòa.





Bà đã mất Tranh Tranh một lần rồi, bây giờ tuyệt đối không thể mất đi lần thứ hai. Còn cả Tiểu Thất vừa mới tìm về được, bà còn chưa cho con bé tình thương yêu của một người mẹ, còn chưa nghe con bé gọi mình một tiếng mẹ.





Lúc nãy, tuy rằng Ôn Tranh nói năng bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng bàn tay đang nắm tay Nghiên Thời Thất của cô dần dần siết chặt lại, không khống chế được lực nắm, để lộ cảm xúc dao động của cô.





Nghiên Thời Thất phát hiện chị mình đang cố đè nén, không kìm được bèn lật tay lại, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay chị.







Cô nhìn Ôn Tranh với ánh mắt tràn đầy lo lắng, vỗ về chị mình từng chút một, mong muốn có thể xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng chị ấy.





Thật sự là phẫn nộ!





Đối mặt với sự bất công của ba mẹ ruột, mấy ai có thể bình tĩnh chấp nhận được đâu?





Mu bàn tay mát lạnh bị một luồng ấm áp bao phủ, Ôn Tranh từ từ bình tĩnh lại, thôi nhíu mày, nhìn sang Nghiên Thời Thất, gượng gạo mỉm cười đáp lại cô, tựa như muốn nói: Chị không sao, em đừng lo lắng.





Nghiên Thời Thất thấy đôi mắt nặng nề của Ôn Tranh dần trong veo trở lại thì mới thở phào ra một hơi, lơ đãng nhích người lại gần chị mình, dùng hành động để đồng cảm với cô.





Trong trường hợp phải đối mặt với Đoan Mộc Lam Nhã, cô không định nói nhiều lời.





Cô chưa từng chung đụng nhiều với bà, bởi vậy, người có tư cách nói chuyện thật sự, chỉ có Ôn Tranh mà thôi.





***






Lúc này, tiếng khóc nức nở của Đoan Mộc Lam Nhã không ngừng vang bên tai hai chị em cô, nghe cực kì đau thương, lại không thể nào làm hai chị em động lòng.





Ôn Tranh bực bội, cổ họng hơi ngứa. Dạo này cô bị Lôi Duệ Tu quản rất kĩ, đã lâu rồi cô không hút thuốc.





Nhìn thấy Đoan Mộc Lam Nhã không ngừng rơi nước mắt, cô không khỏi nhớ tới mùi vị thuốc lá.





Không biết bao lâu sau đó, Đoan Mộc Lam Nhã cố nén đau khổ, ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đầm đìa trên mặt, mất hết dáng vẻ tao nhã.





Bà nhìn hai cô con gái có khuôn mặt tương tự trước mắt, nghẹn ngào cất giọng rất khàn, “Tranh Tranh, Tiểu Thất, các con có thể tha thứ cho mẹ lần này hay không? Sau này mẹ nhất định sẽ bù đắp cho các con thật tốt, có được không?”





Trong lòng Ôn Tranh dấy lên từng cơn đau nhói.





Cô không phải là người có lòng dạ sắt đá. Có thể đi đến bước đường hôm nay, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.





Cô cũng không muốn nhìn người mẹ tuổi hơn năm mươi cứ phải khóc lóc như suối nguồn trước mặt hai chị em cô. Nhưng đến cùng, cô vẫn không thể nào thản nhiên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.






Nghĩ như vậy, trong lòng Ôn Tranh cảm thấy bứt rứt. Cô mấp máy môi một lúc lâu, mới khàn giọng nói: “Mẹ, không cần bù đắp gì hết, bọn con không trách mẹ. Sau này… nếu có thời gian, bọn con sẽ trở về thăm mẹ.”





Mất một lúc, Đoan Mộc Lam Nhã không hiểu ý của Ôn Tranh.





Bà nín khóc, “Vậy các con… không định trở về nhà họ Ôn sao?”





Mắt Ôn Tranh lóe lên, nở nụ cười lành lạnh, “Bọn con không trở về nhà họ Ôn. Con và Tiểu Thất sống ở Lệ Thành rất thoải mái. Nếu sau này có thời gian, bọn con sẽ trở về thăm nhà.”





Giờ phút này, cuối cùng Đoan Mộc Lam Nhã cũng hiểu ra, bà vẫn có hai cô con gái, giống như chưa từng mất đi, cũng giống như không còn gì cả.





Có lẽ, cả đời này hai đứa nhỏ này cũng sẽ không trở về nhà họ Ôn sống với bọn họ nữa.





Bà thảng thốt nhìn Ôn Tranh, khóe môi không ngừng run rẩy, khó có thể tin nổi, “Tranh Tranh…”