Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 702 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 702ĐÊM NAY, SẼ CHO CÁC CON MỘT LỜI GIẢI THÍCH!
Nửa tiếng sau, trong phòng khách của biệt thự Anh Hoa Viên, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt đều dở khóc dở cười.
Quả thật Nghiên Thời Thất chảy không ít máu cam, nhưng đúng như Lâm Dục nói, là do niêm mạc mũi khô hanh dẫn đến mao mạch bị vỡ.
Ngay cả bác sĩ tư của nhà Đoan Mộc, sau khi kiểm tra cũng đưa ra kết luận giống hệt.
Bấy giờ, Nghiên Thời Thất đã ngừng chảy máu cam, nhưng Tần Bách Duật bên cạnh vẫn ngang ngạnh yêu cầu cô dựa lên vai của anh, không cho cô cử động bừa bãi, cũng không cho nói chuyện.
Ông cụ Đoan Mộc Ngạc cầm cốc nước Ôn Tranh đưa cho mình, nhấp một ngụm, may mà chỉ là một lần sợ bóng gió. Nhưng lúc đặt cốc nước xuống, nét mặt của ông vẫn thận trọng, hỏi: “Trước kia cháu Thất từng làm kiểm tra sức khỏe toàn diện chưa?”
Nghiên Thời Thất nhìn ông bằng gương mặt vô tội, đưa tay sờ lỗ mũi nhói đau của mình, lắc đầu kín đáo: “Chưa ạ, nhưng ông ngoại đừng lo, sức khỏe của cháu rất tốt.”
Mặt của ông cụ hơi cứng lại, không mấy tán thành, “Khỏe mạnh hay không, cháu nói không tính! Như vậy đi, sau khi bữa tiệc kết thúc, cháu để Tiểu Tần đi cùng cháu, dành thời gian đi kiểm tra, chuyện sức khỏe không thể qua loa!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn “Tiểu Tần” mà ông ngoại nói, nháy mắt ra hiệu với anh, hi vọng anh có thể nói giúp cô hai câu.
Sau đó, Tiểu Tần nói thế nào?
Tần Bách Duật gật đầu ngay lập tức, giọng nói bình tĩnh mà quả quyết, “Vâng, ngày mai sẽ đi ạ.”
***
Đối với Nghiên Thời Thất mà nói, chuyện hiểu lầm sợ bóng sợ gió vừa ngượng vừa buồn cười.
Nhưng với Tần Bách Duật và Ôn Tranh, điều này lại khiến họ lo sợ khó có thể giải thích.
Lúc này đã hơn mười rưỡi sáng, ông cụ Đoan Mộc đã đưa người đi trước, chỉ có Đoan Mộc Lam Nhã vẫn còn ngồi trong phòng khách chưa rời đi.
Bà nhìn nét mặt lạnh nhạt của Ôn Tranh, lại liếc Lôi Duệ Tu, còn chưa thu hồi tầm mắt thì đột nhiên trông thấy Ôn Tranh bực bội lấy hộp thuốc từ trên bàn, điêu luyện châm một điếu.
Cô rít mạnh một hơi, lúc phả khói mù thì lơ đãng nheo mắt lại, toát ra sự lười biếng kìm nén.
“Tranh Tranh, sao con… Bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?” Đoan Mộc Lam Nhã muốn hỏi vì sao cô hút thuốc, nhưng lời đến bên môi thì đổi cách hỏi.
Năm năm xa cách, hiểu biết của bà về Ôn Tranh quá ít, quá ít.
Ôn Tranh nghiêng người dựa lên xô pha, nhìn điếu thuốc chằm chằm. Cô không nhìn Đoan Mộc Lam Nhã, chỉ nhếch mép một cách khó hiểu, “Năm đó không chết, nên học được cách hút thuốc.”
Đoan Mộc Lam Nhã nghe mà biến sắc.
Ôn Tranh chậm rãi ngước mắt, xuyên qua lớp khói bồng bềnh nhìn về phía mẹ ruột của mình. Rõ ràng là âm thanh và dáng vẻ quen thuộc, nhưng người lại dần dần trở nên xa lạ trong mắt cô.
Cô lắc đầu tự giễu, tốc độ hút thuốc cũng nhanh hơn.
Lôi Duệ Tu ngồi đối diện cô, dù chưa lên tiếng ngăn cản, nhưng nhìn thấy cô không ngừng hút hít, thì vẫn nhắc nhở: “Em hút chậm thôi, không có ai tranh giành với em đâu.” Vietwriter.vn
Ôn Tranh không để ý đến anh, nhưng trên thực tế, tốc độ rít thuốc của cô chậm hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, ba người nhìn nhau không nói, Đoan Mộc Lam Nhã nhịn hồi lâu, tiếp tục lên tiếng: “Tranh Tranh, bữa tiệc tối nay, ba và ông nội của con đều tới, con yên tâm, chúng ta sẽ cho con và Tiểu Thất một lời giải thích.”
Động tác hút thuốc của Ôn Tranh khựng lại, cô nhướng mày lắc đầu, mang đậm khí thế giang hồ, lơ đãng đáp: “Có giải thích hay không, không quan trọng. Bây giờ tôi chẳng cần gì, chỉ muốn Tiểu Thất khỏe mạnh, bình an là đủ rồi!”
Lúc này, Tiểu Thất đã không còn ở phòng khách.
Sau khi ông ngoại đưa bác sĩ đi, cô bị Tần Bách Duật mạnh mẽ cưỡng ép ôm lên tầng.
Ôn Tranh cũng muốn đi lên nhưng Đoan Mộc Lam Nhã còn chưa về, nên cô phải ở lại giải quyết nốt.