Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 779 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 779ĐIỆN THOẠI CỦA ANH ẤY TẮT MÁY!
Nghiên Thời Thất đè nén sự nghi hoặc trong lòng, khẽ gật đầu với anh ta, sau đó cùng Tiểu Lâm bước lên xe chuyên dụng.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, Bùi Đường vẫn đứng bất động nhìn theo. Không ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt u ám của anh ta lóe lên vô vàn cảm xúc phức tạp.
Tiểu Thất, tương lai của chúng ta còn dài!
***
Mười một giờ đêm hôm đó, Nghiên Thời Thất về đến Vịnh Lâm Hồ ở Lệ Thành.
Cô cũng không ngờ có thể về nhanh như vậy, nhưng theo bản thông báo Thành Nghiệp Nam đưa cô thì lịch của cô ngày mai hoàn toàn trống.
Thế cũng tốt, ít ra cô có thể về sớm, tiện thể tìm hiểu tin tức nội bộ của Thiên Thừa luôn.
Nghiên Thời Thất xuống xe ở cửa Vịnh Lâm Hồ, đứng lặng nhìn lên.
Bất ngờ là trong cửa sổ sát đất hoàn toàn không có lấy một tia sáng hắt ra.
Cô nhìn đồng hồ, gần mười một rưỡi, anh Tư đã ngủ rồi sao?
Chào Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên, Nghiên Thời Thất kéo va li vào cửa.
Cô đặt va li ở phòng khách, đi thẳng lên tầng.
Trong phòng ngủ cũng rất tối, không có một bóng người.
Anh Tư không ở nhà!
Muộn thế này rồi còn chưa về, không lẽ công ty anh bận đến vậy ư?
Nghiên Thời Thất cởi áo khoác đặt lên ghế dựa, ngồi xuống đuôi giường, cầm di động ra gọi cho Tần Bách Duật.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Cô ngơ ngác nhìn di động một thoáng, sau đó không kiềm được gọi thêm một lần nữa.
Trong điện thoại vẫn vang lên tiếng nhân viên tổng đài nói máy móc, khiến Nghiên Thời Thất không khỏi giật mình.
Từ khi quen anh đến giờ, di động của anh chưa từng tắt máy.
Chẳng lẽ… có chuyện gì rồi?
Nghiên Thời Thất vô cùng nóng ruột. Lúc cô quyết định rời Đế Kinh bay về còn chưa nói với anh Tư.
Cô muốn dành cho anh một bất ngờ, cho nên mới lặn lội khuya khoắt trở về.
Nhưng bây giờ về đến nơi lại không liên lạc được với anh.
Nghiên Thời Thất không suy diễn lung tung, chỉ lo lắng không biết có phải anh gặp chuyện gì rồi hay không.
Càng nghĩ càng không an lòng, cô mở danh bạ lướt một lúc, sau đó tìm thấy số của Trác Hàn.
Cô không nhớ mình đã lưu lại số điện thoại từ lúc nào, nhưng bây giờ nó lại trở thành lựa chọn duy nhất của cô lúc này.
Với tâm trạng thử vận may, cô bấm gọi Trác Hàn.
Nửa phút sau mới có người nghe máy, “Chào bà chủ, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng Trác Hàn hơi uể oải, hình như anh ta vừa nói vừa liên tục lật tài liệu, tiếng giấy loạt soạt rõ ràng lọt vào tai Nghiên Thời Thất.
Nghiên Thời Thất khách sáo cười, “Xin lỗi quấy rầy anh, Trác Hàn, tôi muốn hỏi… anh ấy có ở cùng anh không?”
Anh ấy?
Trác Hàn đang bận bù đầu, mất mấy giây mới giật mình vỗ bàn hiểu ra, “A, bà chủ, Tổng Giám đốc đang ở cùng tôi đây!”
Nói xong anh ta lại cảm thấy lời này có nghĩa khác, vội vàng giải thích: “Bà chủ, Tổng Giám đốc đang bận họp, hôm nay chắc phải làm cả đêm, cô chờ máy nhé, tôi gọi anh ấy nghe điện thoại!”
Nghiên Thời Thất nghe vậy thì đã hiểu, cũng không muốn làm phiền anh ta, “Không cần gọi anh ấy đâu, tại vừa rồi tôi gọi mà điện thoại anh ấy lại tắt máy nên tôi hơi lo thôi. Không có việc gì đâu, cảm ơn anh.”
Trác Hàn nghĩ một lát, vẫn đứng dậy đi ra cửa phòng làm việc, ngó vào phòng họp bên cạnh, “Hôm nay họp cả ngày, chắc di động Tổng Giám đốc hết pin. Hay là chờ họp xong tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô sau nhé!”
“Không cần đâu, cứ để anh ấy làm việc đi. Nếu được thì anh giúp tôi nhắc anh ấy nghỉ sớm một chút nhé.”