Người Đẹp Và Quái Vật

Chương 15




Dịch: Duẩn Duẩn


Trong bóng tối, tiếng bước chân nhốn nháo vẫn vọng lại từ xa đến gần. Tấm màn được vén lên, ánh đèn trắng bạc chiếu thẳng vào sân khấu. Một người đàn ông đội nón đen, mặc áo khoác xám xuất hiện giữa trung tâm.


Ông ta cầm một cây ba-toong nạm vàng, đắc chí giới thiệu từng thành viên trong rạp xiếc với phần đệm rộn ràng và dồn dập của dàn nhạc.


"Nhắc đến nỗi kinh sợ và sự bí ẩn, bóng ma trong nhà hát đã lỗi thời từ lâu. Khán giả rất ghét sự gian xảo và lừa bịp, họ thích những thứ có thật hơn."


Nói đến đây, âm nhạc đột ngột dừng lại, nghệ sĩ violin chơi một loạt các nốt vui nhộn, hài hước, đồng thời ngọn đèn thứ hai phụt sáng lên.


Cả khán phòng ồ lên tiếng kinh hô đều tăm tắp.


Cô gái có chòm râu tôi thấy khi nãy đột nhiên xuất hiện ở cánh trái sân khấu với chiếc áo bành tô màu xám tro. Cô nàng mở chiếc quạt gấp lông chim của mình, che nửa khuôn mặt và nhướn mày một cách duyên dáng: "Nếu như không có râu, có lẽ tôi sẽ chiếm được trái tim của một người đàn ông chăng."


Tiếp đó, ngọn đèn thứ ba sáng lên: Một người đàn ông tóc nâu tướng mạo tuấn tú, đứng ở phía cánh trái với chiếc áo choàng màu xám tro. Anh ta bận bộ đồ ba lớp của một quý ông, trên môi nở nụ cười rạng rỡ. Trái ngược hoàn toàn với nụ cười ấy chính là bốn cái chân của anh ta, hai trong số đó đã bị co rút nghiêm trọng, ỉu xìu đung đưa ở chính giữa.


Ngọn đèn thứ tư vụt sáng: Một người đàn ông bị cụt cả tay chân, thân thể không chút trọng lượng, đang nằm rạp dưới chân của người đàn ông bận chiếc áo choàng màu xám tro.


Bốn người cứ nhìn nhau như thế, hòa lên khúc hát bè với bốn tư thế khác nhau.


Nghe opera trong rạp xiếc, cứ có cảm giác là lạ làm sao ấy. Thế nhưng dù là cao độ, nhịp điệu hay vị trí chuyển chỗ cũng được họ kiểm soát vô cùng hoàn hảo, như thế đã được bậc thầy trong nghề hướng dẫn một cách chuẩn xác và vô cùng kỹ lưỡng. Dưới khán đài không có bất cứ một lời dị nghị hay chê trách nào, cho thấy màn trình diễn về cơ bản đã thành công.


Bấy giờ, tiếng sáo cũng từ từ hòa vào, âm thanh tràn đầy nhựa sống như tiếng nước chảy chầm chầm thoát ra từ lỗ sáo. Thật kỳ lạ là giai điệu càng trở nên nhẹ nhàng thì bầu không khí dưới khán đài lại càng ngưng đọng. Càng lúc càng nhiều những diễn viên dị dạng xuất hiện bất thình lình trên sân khấu với khuôn mặt cứng đờ, tư thế quái gở kỳ cục hệt những bức tượng đá của dân bản địa cùng đồng thanh xướng ca.


Giai điệu vẫn đang tăng nhanh, réo rắt gọi mời. Tiếng đàn violin và dương cầm giống như hai nữ diễn viên múa ba lê không bao giờ chùng bước, xoay tròn chẳng biết mệt. Giây phút ấy, linh hồn của khán giả ngồi dưới khán đài như thể bị nghiền nát dưới mũi chân của họ.


Vào lúc thang âm từng bước leo cao, âm thanh dây đàn ma sát vào nhau như sắp vỡ, tiếng kèn trumpet cao vút đột ngột xuyên qua cổ họng họ giống hệt mũi tên nhọn.


Trong thoáng chốc, mọi người đều nín thở.


Sân khấu một lần nữa rơi vào bóng tối.


Một ngọn đèn vàng bỗng phụt sáng lên.


Chỉ thấy thiếu nữ bận chiếc váy hồng tôi gặp ở cửa lều, mái tóc vàng óng xõa tung trong quầng sáng. Cô ấy cố gắng chống đỡ cơ thể mình, ánh mắt chất chứa sự tang thương buồn bã: "Cha mẹ tôi gặp nạn ở trên tàu, để lại cho tôi một số tài sản khổng lồ. Người thân đến thăm và bảo rằng sẽ giữ nó giúp tôi. Tại sao tôi lại ở đây... có ai không?"


Giây tiếp theo, âm trầm của tiếng đàn viloin nặng nề kéo xuống như đám mây đen dày đặc u ám. Tiếng kèn clarinet vừa cấp bách, xoắn xuýt lại vừa thanh thoát mềm mại giống hệt tia sét đùng đoàng rạch đôi biển mây. Ánh sáng của ngọn đèn chiếu qua từng inch trên sân khấu như ánh mặt trời từ từ ló rạng ở đằng Đông. Tất cả những diễn viên dị dạng cùng nhau xướng lên, tựa như những vị thần không được ai tôn thờ, mặt mũi vô cảm bao quanh nàng thiếu nữ bận váy hồng.


Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy tôi vẫn sợ rớt mấy giọt mồ hôi.


Thiếu nữ váy hồng hoảng sợ lùi lại, đụng phải người đàn ông mất chân tay nằm úp sấp trên sàn. Khoảnh khắc cô ấy quay lại, trông thấy người đàn ông có tướng mạo tuấn tú thì hôn mê bất tỉnh.


Nhạc dạo đến đây thì kết thúc.


Tiếng vỗ tay dậy trời như sấm.


Tôi kiềm lòng không đặng nhìn phía sau khán phòng, biểu cảm của mọi người rất chăm chú và tập trung, thậm chí có cả một quý bà say sưa đến mức siết chặt hai nắm tay. Họa hoằn lắm mới thấy được tình huống thế này, bởi lẽ hầu hết các quý tộc vào nhà hát opera chỉ để khoe khoang tiền của hoặc buôn chuyện phiếm và tán dóc. Thi thoảng cũng có người ngồi ngay ngắn, chăm chú theo dõi mọi thứ trên sân khấu, nhưng hơn nửa trong số đó chỉ giả vờ mà thôi. (1)


Nghĩ tới đây, tôi không khỏi bái phục người sáng tác vở opera này, định bụng quay qua thăm dò Hearst đôi chút thì cằm bỗng nhiên đau rát, bị hai ngón tay anh ta cương quyết kéo lại hướng sân khấu.


"Lo xem đi, chớ lộn xộn." Mắt anh ta nhìn thẳng mà ra lệnh.


Tôi: "..."


Tôi thực sự muốn biết giữa anh ta và Phantom thì rốt cuộc ai là người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ hơn.


Bức màn rũ xuống, sai một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, bộ bàn ghế sơn màu trắng được chuyển lên sân khấu.


Một cô gái tóc xoăn màu nâu đỏ, ăn bận như một quý cô, lách người bước lên vũ đài. Cô ấy độc tấu một khúc nhạc đầu, âm sắc bình thường không có gì đặc biệt. Vài xem thiếu kiên nhẫn bắt đầu châu đầu ghé tai nhau thì thầm.


Đúng lúc này, nhạc đệm dừng lại, giai điệu đột ngột chuyển mạnh, tiếng hát người thứ hai hòa vào, so với giọng hát đầu tiên thì lại càng nhạt nhẽo tầm thường hơn, thậm chí hơi thở còn chẳng chút ổn định, quả thực không đáng xuất hiện trên sân khấu. Khán giả ở hàng ghế sau không nghe rõ tiếng hát, rì rầm bàn tán sôi nổi.


Bốn xung quanh ồn ào không thể tả. Tôi lặng lẽ quay qua nhìn Hearst. Hàng lông mi cong dài của anh ta chẳng hề động đậy, khủy tay trái vẫn bình thản chống lên tay cầm của ghế, ngón trỏ thi thoảng vuốt sống mũi khe khẽ, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh. Hoàn toàn không giống với tính cách của anh ta chút nào, chẳng nhẽ phía sau sẽ có điều bất ngờ gì đấy?


Ý nghĩ ấy vừa mới nảy ra, khắp mọi hướng bất chợt vang lên tiếng reo hò.


Cô gái tóc đỏ xoay người, đối mặt với khán giả.


Hèn gì tiếng hát thứ hai lại yếu ớt như vậy, hóa ra nó được phát ra từ cái đầu khác của cô ấy.


Cảnh tượng quái dị và hoang đường này đã khơi gợi hàng loạt tràng pháo tay nồng nhiệt. Ngồi bên trái tôi là người đàn ông đội mũ dạ, phấn khích đến nỗi ném luôn cả mũ xuống, đứng bật dậy vỗ tay bôm bốp.


Một lúc sau, tiếng vỗ tay dần biến mất, thiếu nữ váy hồng lại xuất hiện lần nữa. Lời hát của cô ấy dần trở nên nhiều hơn, tôi nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, song chẳng biết không đúng ở chỗ nào.


Đến khi kết thúc màn đầu tiên, cô ấy bị hai người thân thích hám tiền bán cho một gánh xiếc, hai kẻ gian trá ấy nhìn nhau mỉm cười, một cao một thấp bắt đầu hòa tiếng song ca thì cuối cùng tôi cũng biết điều bất thường nằm ở chỗ nào - trong lời hát của cô ấy không có âm trầm!


Phát hiện này khiến tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Màn trình diễn vẫn tiếp tục: Thiếu nữ váy hồng buộc mình phải thích ứng với cuộc sống ở gánh xiếc, đồng thời kết thân với mấy người bạn tốt, trong đó bao gồm cả người đàn ông mất cả chân tay mà cô ấy gặp lần đầu tiên ở gánh xiếc.


Người đàn ông dị dạng vô cùng tự ti, trước sau như một không dám tiếp xúc hay gần kề với cô ấy. Mỗi khi màn đêm buông xuống, anh ta đều nằm ở ngoài cửa lều, ngắm nhìn bóng dáng của cô ấy bằng ánh mắt si mê và đau khổ tột cùng. Đến khi mặt trời lên cao, anh ta lại giấu mình trong bóng tối sâu thẳm, biến thành một bóng ma u ám.


Thiếu nữ váy hồng ngày qua ngày phát hiện ra sự khác thường của anh ta, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn anh ta tự ti vì thân thể không trọn vẹn của mình, thế là bèn quỳ rạp trên mặt đất, dịu dàng ôm lấy mặt anh ta và in lên đó một nụ hôn đồng cảm.


Khoảnh khắc cô ấy trao cho anh ta nụ hôn, nốt nhạc bỗng vút lên như con chim dũng cảm lao ra khỏi đống tuyết dày sụ, dang rộng đôi cánh mềm mại mà âu sầu dưới bầu trời rộng lớn.


Nhạc dạo lại vang lên, màn thứ hai bắt đầu: Thiếu nữ váy hồng phải lòng một vị khách quen hay đến gánh xiếc.


Giọng hát chính dành cho màn độc tấu dương cầm, như khúc nhạc thời gian đông đi rồi xuân đến, ấm áp mà tươi đẹp biết bao. Tiếng đệm của violin và âm trầm của cello luôn rớt sau một nhịp so với giai điệu chính, phảng phất như người nhạc sĩ đang chầm chậm diễn tấu giữa đại dương xanh thẳm.


Dưới phông cảnh của sao trời lấp lánh, hai người cùng thổ lộ nỗi lòng rồi ôm hôn nồng nhiệt dưới ánh trăng nền nã. Theo lẽ thường, tiếng dương cầm lúc này hẳn phải thêm kỳ ảo và lãng mạng mới phải, thế mà nó lại từng bước từng bước rơi xuống đáy vực sâu và cuối cùng bị nhấn chìm dưới làn sóng nặng nề.


Bầu không khí u ám mà đè nén.


Cùng lúc đó, một chùm sáng nhợt nhạt đập về phía cách hai người không xa.


Dưới khán đài có tiếng la hét của phụ nữ.


Người đàn ông dị dạng đang bò dưới ánh sáng trắng hếu, trong đôi mắt là tảng đá còn u ám hơn cả bóng tối, nghiền nát lên bóng dáng của hai người.


Câu chuyện phát triển đến màn thứ ba.


Cũng là màn cuối cùng của vở kịch, phần nhạc dạo vô cùng quỷ dị. Sự hoang đường của màn một và những nguy hiểm tiền ẩm của màn hai cũng được bộ lộ đầy đủ trong màn này. Giọng hát của các diễn viên đối chọi gay gắt với nhau, được nối lại thành một kíp nổ vô hình, tựa hồ có thể phát nổ bất cứ lúc nào chỉ với một xung đột và ma sát nhỏ bé.


Cả khán phòng lặng im phăng phắc, ngay cả tiếng hoan hô reo hò cũng không còn.


Vị khách quen của gánh xiếc cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật. Hóa ra hắn tiếp cận thiếu nữ váy hồng chỉ để lừa lấy số tài sản khổng lồ của cô ấy; cô gái có chòm râu dài ghen tị với vẻ đẹp của thiếu nữ bèn đánh cô ấy bất tỉnh rồi ném vào trong lều lửa.


Ngọn lửa trên sân khấu thực sự bùng cháy, làn khói mù mịt là một con bướm đen vỡ vụn.


Hơi nóng cuồn cuồn đập vào mặt mọi người.


Thiếu nữ váy hồng tỉnh dậy giữa làn khói dày đặc, nức nở trong nỗi kinh hoàng và sợ hãi. Bấy giờ, một bóng hình thấp bé lọt vào mắt cô ấy. Người đàn ông dị dạng nằm trên mặt đất, đang khó khăn bò về hướng cô ấy. Mỗi một lần rướn về phía trước, nghệ sĩ violin lại chế nhạo kéo dây cung một cái.


"Anh...không cần làm như thế, tôi, tôi không hề thích anh..."


"Tôi biết." Người đàn ông im lặng trong khoảnh khắc, đoạn thấp giọng hát: "Thế nhưng đôi khi, một nụ hôn cũng có thể lấy được lòng trung thành của con quái vật... Từ trước đến nay, chưa từng có một ai hòa nhã với ta, cũng chưa từng có người con gái nào dám hôn ta... Chỉ có em, chỉ có em là người đầu tiên ấy."


Bức màn đỏ thẫm từ từ hạ xuống.


Tất cả âm nhạc bỗng dưng im bặt.


Đọi đèn lần lượt tắt ngấm, trên sân khấu lại trở về bóng đen hắc ám.


Tôi nghiêng đầu nhìn Hearst, ngọn lửa trên sân khấu vẫn còn đang hừng cháy, đổ bóng xuống xương lông mày, hốc mắt và sóng mũi anh ta. Anh ta hoàn toàn không reo hò kích động hay vỗ tay đôm đốp như những khán giả khác.


Tôi tự hỏi, tại sao lời hát của nữ chính lại không có âm trầm, tại sao địa điểm biểu diễn lại được chọn ở gánh xiếc, rốt cuộc ai là người tạo ra vở opera này... Hàng loạt câu hỏi cứ thế dồn lại một cục trong miệng tôi, nhưng tôi không có can đảm để nói ra, vì sợ rằng sẽ không nhận được câu trả lời như mong muốn!


Lửa cháy mạnh cuối cùng cũng lụi tắt, chung quanh là bóng đêm dày đặc. Có tiếng khóc kiềm nén của một quý bà ngồi phía sau, và ai đó đang liên tục an ủi bà ấy.


Tôi hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra, nắm chặt hai tay, rồi từ từ lại gần Hearst, toan mở miệng hỏi một câu đơn giản "Ai là người sáng tác ra vở kịch này", thế nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thì chất giọng quyến rũ như con hải yêu đột nhiên vang lên bên tai tôi:


"Em có biết?"


Khoảnh khắc nghe thấy âm giọng ấy, máu chảy khắp người tôi bất chợt đông đặc lại.


Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ quên mất họ tên và ký ức của kiếp trước, nhưng tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được giọng nói này.


Anh ta là...


Dường như cảm nhận được sự cứng đờ của tôi, một khắc sau, giọng nói ấy lại càng đến gần tôi, không chút lưu tình bổ đôi dòng suy tư hỗn loạn, thâm nhập vào tai tôi. Chẳng biết là do căng thẳng hay khiếp sợ quá độ mà tôi hoàn toàn không cảm nhận được độ ấm và hơi thở của anh ta.


"Với một con quái vật mà nói..."


Ngay khi anh ta vừa thốt lên câu đầu tiên, nước mắt tôi đã không thể khống chế được rơi lã chã.


Là chàng, là Bóng ma.


"Một nụ hôn cũng có thể lấy được lòng trung thành của nó."


Nỗi nhớ nhung vô bờ lấp đầy lồng ngực tôi, khớp hàm tôi khẽ giật và tâm trí tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết giây phút này là thực hay chỉ một giấc mơ.


Bỗng nhiên một xúc cảm mềm mại và nóng ấm rơi xuống, là chàng, là chàng đã hôn lên vành tai tôi. Tôi lại càng cứng người, trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Tôi muốn quay đầu nhìn lại, nhưng lại bị chàng cố định bằng đôi bàn tay mang chiếc găng đen như cũ.


Cổ tôi biến thành một khúc gỗ, chỉ còn lại tiếng tim đập rộn nhịp như trống dội vang trong lồng ngực. Bờ vai tôi đột nhiên trĩu nặng, như thể cằm của chàng đang dựa lại trên đó. Vẫn không có hơi ấm và không có hơi thở. Chàng cổ quái và u ám hệt một con ma bao phủ phía sau tôi.


"Meg Giry", so với tiếng ca tự ti mà si tình của người đàn ông dị dạng, ngữ khí của chàng vẫn không chút xao động: "Từ trước đến nay, chưa từng có một ai hòa nhã với ta, cũng chưa từng có người con gái nào hôn ta... Chỉ có em, chỉ có em là người đầu tiên ấy."


Tiếng thầm thì ấy vừa mới dứt, tôi thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, tất cả đèn đóm đã được bật lên.


Sức nặng trên vai biến mất, xúc cảm của găng tay trên da mặt cũng biến mất. Hốc mắt tôi rưng rưng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hearst đứng lên với vẻ mặt lạnh tanh, trên tay là một đôi găng đen. Cảm giác được tôi đang nhìn anh ta chằm chặp, Hearst khẽ cúi đầu, quạt nhẹ lên mặt tôi bằng đôi găng tay ấy: "Về thôi."


Tôi chợt đứng bật dậy, nắm chặt lấy găng tay của anh ta: "Ngài..."


Anh ta dừng lại, thuận thế nâng cầm tôi, hạ giọng nói, thậm chí có đôi chút dịu dàng: "Em sao thế?"


Không phải, không phải... Giọng anh ta và Bóng ma hoàn toàn khác nhau, ngay cả xúc cảm trên đôi găng tay cũng không giống với của chàng... không phải là anh ta.


Hãy quen đi, mi phải tập quen đi, đây không phải là lần duy nhất. Dẫu trong lòng tự an ủi như vậy, nhưng nước mắt lại không kìm được tuôn rơi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với chàng như vậy sau ba năm, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy chàng, chạm vào chàng, nói chuyện với chàng, vậy mà cũng chỉ là thoáng qua.


Và câu nói kia của chàng, nụ hôn kia của chàng...


Rốt cuộc, chàng có ý gì đây?


Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi cực kỳ mụ mẫm.


Chuyện này nếu đổi lại là một người nào đó, cho dù là Hearst, tôi cũng có thể hiểu ấy là tỏ tình, chỉ là khi nghĩ đến Bóng ma, tôi lại không cách nào đưa ra một phán đoán chính xác.


Liên tưởng đến giọng điệu bình đạm, phẳng lặng của chàng, tôi luôn có cảm giảm chàng đang cảnh cáo tôi...


Nhưng nếu đó là lời cảnh cáo thì cớ gì chàng lại hôn tôi?


Nói không chừng đó không phải là hôn?


Trên đường về, tôi lặng lẽ ôm vai, tựa cằm lên đầu gối, lặng thinh không nói gì. Hearst khẽ nghiêng đầu, nhìn con phố lạnh lẽo, cũng chẳng nói chẳng rằng.


Mãi đến khi cỗ xe chuẩn bị đến nhà hát, anh ta mới bất thình lình đưa tay ra, búng lên trán tôi một cái rõ đau: "Tại sao lại khóc?"