Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 100: Tình yêu chân thành cả đời (Kết thúc)




Lúc hai người trở lại bên cạnh lò nướng đã là hơn mười phút sau sự tình. Tất cả mọi người đều chú ý tới khóe miệng bị cắn rách của Hứa Ôn Giảo, còn có son môi lem nhem của Hứa Úc Liêm.

Lúc nãy Hứa Úc Liêm không nhịn được, ôm lấy mặt của Hứa Ôn Giảo và hôn nàng. Đối phương cũng rất phối hợp, còn cố tình trêu chọc cô. Nụ hôn kia cực kỳ cháy bỏng lại triền miên, hai người đều chìm đắm vào và không dứt ra được.

Sau đó các nàng thở hồng hộc tách ra, Hứa Ôn Giảo hơi đỏ mặt, ho hai lần, nhu nhu nhược nhược móc lấy ngón tay đeo nhẫn của Hứa Úc Liêm, mềm giọng: "Em còn muốn chị hôn em thêm nữa."

Hứa Úc Liêm vừa thẹn lại vừa giận, sau đó hung hăng cắn mạnh vào khóe miệng của nàng, "Em muốn được hôn là chị phải hôn em ngay sao?"

Người này không biết xấu hổ là gì hay sao? Trở về rồi nói sau vậy.

Hứa Úc Liêm tự cho là mình che giấu tâm trạng khá tốt, nhìn Hứa Ôn Giảo cùng Cảnh Ấu đang chơi với mèo được vài lần, thu tầm mắt lại và cúi đầu xuống. Cô đảo lạp xưởng hun khói trên vỉ than, khóe miệng cong lên, ép đều ép không được.

Hứa Lệnh Nhĩ nhìn lạp xưởng hun khói bị em gái nướng cháy khét, trầm ngâm một lúc rồi nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm: "Úc Liêm, chị sẽ nói cho em nghe một bí mật."

Giọng nói của cô ấy giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ con. Hứa Úc Liêm đưa lạp xưởng hun khói bị khét cho Hứa Lân Vũ mặt mũi tràn đầy thương tiếc vì cô lãng phí đồ ăn gói lại và bỏ vào thùng rác, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Lệnh Nhĩ.

Hứa Lệnh Nhĩ ra hiệu cho cô đưa tai lại gần, dùng bàn tay che lại, nhỏ giọng nói với cô vài câu.

Trên mặt của Hứa Úc Liêm xuất hiện sự kinh ngạc, khó có thể tin, mê man cùng bán tín bán nghi, vẻ mặt ngượng ngùng. Cô nghe xong lời nói của Hứa Lệnh Nhĩ, cổ đỏ lên, quay đầu và hỏi bằng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy được: "Cái này thực sự có thể chứ chị?"

Hứa Lệnh Nhĩ xoa xoa đầu của cô, ánh mắt sâu hiểm khó dò: "Em không thử một chút thì làm sao biết được?"

Trong một khoảng thời gian sau đó, Hứa Úc Liêm cảm thấy như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, ai nói gì cũng không nghe được và hoàn toàn chìm vào dòng suy nghĩ.

Tới gần lúc mười hai giờ, đám người này chơi mệt rồi, giải tán trở về khách sạn đi ngủ.

Phòng của Hứa Úc Liêm và phòng của Hứa Ôn Giảo cùng chung một dãy. Các nàng đi lên lầu, lúc đi đến trước cửa phòng của mình, đột nhiên Hứa Ôn Giảo dừng lại. Hứa Úc Liêm vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ và không để ý đến xung quanh, nàng đợi một lúc rồi bất đắc dĩ mở miệng: "Chị trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Hứa Úc Liêm hoàn hồn từ trong suy nghĩ, cô chậm chạp gật đầu, không dây dưa dài dòng: "Được, em cũng vậy nhé, ngủ ngon."

Nói xong, cô dùng thẻ phòng quẹt cửa đi vào, thân ảnh lóe lên đã không còn thấy tăm hơi đâu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Ôn Giảo ảo não mím môi, nàng còn cho rằng Hứa Úc Liêm sẽ muốn vào phòng của mình. Mặc dù sẽ có giằng co ở cửa một hồi, nhưng sau đó cũng không có sự thay đổi gì quá lớn.

Kết quả là Hứa Úc Liêm trở về phòng của cô, còn nàng thì trở về phòng của mình.

Chẳng phải lúc ở kia đối phương nói trở về sẽ hôn nàng sao?

Hứa Ôn Giảo cởi áo khoác ra, ôm gối ngồi ở trên ghế sofa, đôi lông mày thanh tú thỉnh thoảng nhíu lại, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào vào, vừa ngứa mà cũng vừa phiền.

Nàng thở dài thật sâu, nếu như dứt khoát trực tiếp đi qua bấm chuông cửa, chờ Hứa Úc Liêm mở cửa ra và mình bước vào trong thì sao? Thôi quên đi, nàng không thể làm như vậy được, cách này không khả thi cho lắm.

Có một số người bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực ra họ không có chút chủ động nào cả.

Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ nên lấy cái cớ gì để dỗ dành Hứa Úc Liêm mở cửa cho mình, ngoài cửa vang lên âm thanh rung chuông.

Sắc mặt của Hứa Ôn Giảo cứng đờ, nàng chậm nửa nhịp, thả gối ôm xuống rồi đi về phía cửa.

Hứa Úc Liêm đứng ngoài cửa, cô mặc một bộ áo khoác vàng nhạt, dây thắt lưng được buộc thành nút dài và ngắn ở eo, giúp vòng eo thon gọn hơn.

Vẫn là bộ đồ như lúc cô đi ra ngoài, chỉ là trông nó có vẻ mỏng hơn.

Nếu không phải vì ánh mắt lay động và đôi má ửng hồng một cách dị thường, thì cô cũng không khác gì so với mười phút trước khi cả hai tách ra.

"Kiểu Kiểu." Hứa Úc Liêm lúng túng.

Người khác dùng son môi là vì nổi bật, còn cô là dùng để áp đảo. Sau khi lau sạch son môi, nụ cười trên môi lộ ra càng thêm kiều diễm, khóe miệng nhếch lên một cách tự nhiên.

Hứa Ôn Giảo đứng ở ngay cửa, trực giác nói cho nàng biết rằng trạng thái của Hứa Uc Liêm có gì đó không đúng. Nàng tiến đến bên gáy của người con gái kia, ngửi một cái: "Chị lại uống rượu nữa sao?"

"Uống một chút." Nghe giọng điệu là biết ngay nói qua loa.

Hứa Úc Liêm vượt qua bờ vai của nàng, nhìn về phía trong phòng, một mặt muốn nói lại thôi.

Hứa Ôn Giảo vịn chốt cửa, không có nhường ra vị trí.

Nàng không muốn cứ như vậy mà để cho người kia vào trong, nàng muốn nghe Hứa Úc Liêm tự mình nói muốn đi vào.

Nước mắt lay động, Hứa Ôn Giảo nhẹ nhàng cười lên, vẻ ngoài thanh tao tuyệt mỹ mang theo mấy phần nghiền ngẫm: "Muộn như vậy rồi, chị tìm em có việc gì không? Chị không ngủ được sao?"

Trong mắt của Hứa Úc Liêm hiện lên một tầng sương mù, lông mi dày giống như cánh bướm rung động.

Trước khi tới đây, cô đã uống nửa bình rượu để tăng thêm lòng dũng cảm, muốn làm xong chuyện kế tiếp trong một lần, kết quả lại bị kẹt ở ngay bước đầu tiên.

Nhưng mà không thể lui lại, vẻ mặt kinh hoảng của cô dần trở nên bình tĩnh. Cô cúi đầu xuống và bắt đầu cởi dây thắt lưng của áo khoác.

Áo khoác kín kẽ ôm sát cơ thể hơi hở ra, một góc thân trơn bóng lộ ra khỏi mặt nước.

Hứa Ôn Giảo kinh ngạc, vẻ mặt cứng đờ. Nàng bỗng nhiên thở gấp, kinh hoảng giữ tay của Hứa Úc Liêm lại, kéo người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.

Người con gái luôn luôn dịu dàng thế mà bây giờ lại có sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ, đôi mắt bừng cháy, sáng rực mà nhìn chằm chằm vào dây thắt lưng đã bị tháo ra, thân thể mềm mại mịn màng sau khi vạt áo mở.

Hứa Úc Liêm thậm chí còn không mặc một bộ quần áo nào bên trong chiếc áo khoác đó!

Hiện tại nàng muốn lập tức yêu cầu người của khách sạn phá hủy camera giám sát ở hành lang tầng này, không biết là camera đã ghi lại được bao nhiêu cảnh xuân đó rồi.

"Em không vui sao?" Hứa Úc Liêm xõa tóc ra, dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, khép chân lại.

Gương mặt của cô dịu dàng, sự xấu hổ và bất an đã đập tan vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của cô. Kẻ yếu đuối dễ vỡ sẽ khiến người ta thương hại, nhưng sự tan vỡ của kẻ mạnh mẽ lại khiến người ta muốn xé nát lòng kiêu hãnh của họ, muốn nhìn thấy ánh mắt bất khuất như cũ của họ khi chịu nhục.

Trong lòng Hứa Ôn Giảo dâng trào cảm xúc, nàng ngậm lấy môi dưới của Hứa Úc Liêm mà mút vào, đầu lưỡi điên cuồng cạy mở hàm răng của đối phương, sốt ruột liếm lấy từng chỗ một. Nàng vừa hôn Hứa Úc Liêm, vừa thở hổn hển hỏi: "Camera giám sát ở hành lang có độ phân giải cao, chị có biết hay không?"

Nghĩ đến cô sẽ bị người khác nhìn thấy, trong lòng nàng lập tức có một ngọn lửa vô danh. Người mà rất ít khi cảm xúc dao động, vậy mà giờ đây có thể cảm nhận rõ ràng cơn tức giận đang dâng lên đỉnh điểm.

"Chị biết." Hứa Úc Liêm bị hôn đến mức hai chân mềm nhũn. Cô dùng phần dưới cọ xát với đầu gối của Hứa Ôn Giảo đang ấn vào giữa hai chân của cô, cảm thấy oan ức mà lên án, "Ai bảo em không cho chị đi vào?"

Cái mũi của cô nhăn lại, dung nhan xinh đẹp như hoa đào, kéo dài âm cuối tiếp tục trách móc: "Vừa nãy em còn hung dữ với chị nữa!"

Cô chính là muốn nói rằng Hứa Ôn Giảo bình thường giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại rất hư.

Hứa Ôn Giảo không nói nên lời. Nàng cho tay vào trong áo khoác, để lên đó và tiếp tục hôn Hứa Úc Liêm.

Nàng vừa hôn lấy Hứa Úc Liêm, vừa dùng bàn tay xoa nắn hai khỏa mềm mại kia. Không chỉ thế, nàng còn ấn đùi của mình vào phần dưới của Hứa Úc Liêm, ma sát vừa đi vừa về.

Trên dưới đều kích thích, Hứa Úc Liêm bị hôn đến mức thở hổn hển, cô chống tay lên vai của Hứa Ôn Giảo, ánh mắt mê ly chợt tỉnh táo trong chốc lát. Cô đẩy người này ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Chẳng phải em bảo cần phải tiêu hóa những chuyện đã xảy ra, sau khi bình tĩnh lại rồi mới suy nghĩ thêm sao? Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi phải không?"

Giọng điệu của Hứa Úc Liêm rất bình tĩnh, nghe không ra được cô đang có tâm trạng gì.

Hứa Ôn Giảo đang bị hỏi, nàng ngẩng mặt lên định hôn Hứa Úc Liêm lần nữa, nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh, giãy giụa muốn đẩy nàng ra.

Hứa Ôn Giảo không chịu nhượng bộ, dù đang giằng co nhưng vẫn hôn một cái. Nàng ôm chặt lấy Hứa Úc Liêm, nhẹ giọng: "Em xin lỗi vì đã để chị phải chịu thiệt thòi lâu như vậy. Em thực sự rất nhớ chị, mỗi một ngày, mỗi một đêm, đều rất nhớ chị, em muốn chị đến mức sắp phát điên rồi."

Nàng cắn vành tai của Hứa Úc Liêm, phát ra âm thanh liếm láp sắc tình: "Hứa Dục Liên, em rất muốn chị ngay bây giờ, em nghĩ mình sắp điên lên mất rồi."

Hứa Úc Liêm còn có hơi tức giận vì nàng không giải thích, nhưng khi biết được là đối phương đang lo lắng và nghe được những lời xin lỗi cùng thổ lộ kia, nơi mềm mại nào đó ở trong lòng bị đâm trúng, cô hừ nhẹ một cái, trút bỏ mọi gánh nặng xuống và cùng nàng lật sang một trang sách mới.

Hứa Úc Liêm nắm lấy mái tóc mềm mượt của người kia, vòng eo yểu điệu lắc lư trong lòng bàn tay của Hứa Ôn Giảo. Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, cảm giác được áo khoác rơi xuống từ bả vai. Cô không cam lòng Hứa Ôn Giảo còn mặc quần áo ở trên người mà cởi đi, cả hai lảo đảo đi về ghế sofa ở phía bên kia.

Đã quá lâu không có tiếp xúc da thịt nhưng không hề cảm thấy lạ lẫm, Hứa Úc Liêm thẳng lưng lên mà hôn Hứa Ôn Giảo, cô cong hai chân lên, đầu gối mở ra, khe hở lần lượt bị lấp đầy, và lại một lần nữa ngã vào trong ngực của Hứa Ôn Giảo.

Lần nữa bị đẩy lên cao trào, lúc dịch chảy xuống đầu ngón tay của Hứa Ôn Giảo, đầu óc trống rỗng của Hứa Úc Liêm hiện lên một cái ý nghĩ. Quả nhiên trong và ngoài của người này không đồng nhất, không biết là nàng học ở đâu ra nhiều trò đáng xấu hổ như vậy, hơn nữa còn có đam mê tình thú như này từ khi nào.

Cuối cùng thực sự là rất mệt mỏi, sau khi Hứa Úc Liêm tắm rửa sạch sẽ, cô nhẹ nhàng nằm trên giường, Hứa Ôn Giảo vén chăn lên, chui vào ôm cô từ phía sau, giọng nói dịu dàng: "Chị ơi."

Hứa Úc Liêm nghe thấy tiếng gọi "chị ơi", lưng của cô theo phản xạ đau nhức khi nghĩ đến việc mình vừa làm. Cô xoay người ôm Hứa Ôn Giảo, giọng trầm xuống: "Không cho phép làm nữa, chị buồn ngủ quá."

Hứa Ôn Giảo trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng không có đáp lại, sờ vào tay của Hứa Úc Liêm ở bên trong chăn.

Lúc Hứa Úc Liêm sắp ngủ mất, cảm giác được ngón tay đeo nhẫn của mình bị siết chặt, có cái gì đó bao lấy da thịt.

Cô rút tay ra khỏi chăn và nhìn thấy một chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay đeo nhẫn của mình.

Ngày đó lúc cô rời khỏi căn hộ, mang đi rất nhiều thứ nhưng chỉ để lại cặp nhẫn trong ngăn bàn ở phòng của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm nâng cằm lên, ngoài miệng khoe khoang: "Cái này là cái gì?"

Ngày kia lúc Hứa Ôn Giảo tìm tài liệu, kéo ngăn bàn ra thì mới phát hiện.

Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào người mà mình đã tơ tưởng đến vô số lần, mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ: "Câu trả lời đến muộn."

Nàng nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm, đan ngón tay của cả hai vào nhau, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, nàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.

Giọng nói của Hứa Ôn Giảo vừa thành kính lại vừa dịu dàng: "Hứa Dục Liên, em yêu chị, em muốn cùng chị đi đến hết cuộc đời này."

Nàng đã mang theo cặp nhẫn này đi khắp mọi nơi và sẵn sàng thổ lộ tình yêu của mình một lần nữa bất cứ lúc nào. Thật may mắn vì vẫn chưa quá muộn và nàng có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới với người mình yêu. Nếu như cuối cùng là đúng người, thì muộn một chút cũng chẳng sao cả.

Tim của Hứa Úc Liêm phát nhiệt, cô ôm chặt lấy cô gái của mình, vùi mặt ửng hồng vào trong ngực của người kia, thấp giọng nói: "Ôn Kiểu, gần đây chị mới phát hiện ra một điều, thực ra chị là người có tính cách lạc hậu."

"Cái này không có gì là không tốt." Hứa Ôn Giảo kiên nhẫn nghe cô nói.

"Không, thực sự không tốt chút nào cả." Hứa Úc Liêm cười cười, "Điều mà chị muốn là cả cuộc đời không giữ lại gì của em."

"Chị nguyện vì em mà hy sinh tất cả, và cũng có thể sẵn sàng cả đời này chỉ yêu duy nhất một người, đó là em. Nếu em phản bội chị, chị sẽ khiến em vĩnh viễn không được yên ổn."

"Vậy nên em hãy chuẩn bị tinh thần, không được nghĩ đến người khác ngoài chị, chăm sóc bản thân của mình thật tốt, cùng chị già đi, cả đời chỉ như vậy, cùng chị trải qua từng ngày."

"Em có đồng ý hay không?"

Hứa Úc Liêm không nghe thấy tiếng trả lời. Cô chỉ nghe thấy tiếng khóc không còn kiềm chế được nữa của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Ôn Giảo khóc thật lâu, giống như là trút hết mọi khổ đau của nửa đời trước, chỉ khi khóc đến không còn giọt nước mắt nào nữa mới có thể giành lấy cuộc sống mới cho mình.

Hứa Úc Liêm vừa đau lòng lại vừa buồn cười, cô ngồi xuống, cầm khăn tay trên tủ đầu giường mà lau nước mắt cho nàng: "Làm sao em lại khóc thế này? Rốt cuộc là em có đồng ý hay không đồng ý?"

Hứa Ôn Giảo đáp lại cô bằng một nụ hôn thuần khiết mà không hề có bất kỳ ham muốn nào.

Nước mắt lăn dài trên gò má, nàng nức nở từng lời: "Em sẽ dâng hiến cả cuộc đời của mình cho chị, ngày đêm đều thuộc về chị. Chị ơi, ngoài việc yêu chị ra, em không nghĩ ra được khả năng nào khác."

Hứa Úc Liêm, chị là người con gái mà em hằng mơ ước từ thời niên thiếu, bí mật từng trải qua yêu mà không có được, nơi khởi nguồn của mọi khát vọng.

Chị là chị gái của em, tình yêu chân thành của cả đời em.

( Hết )

[16/4/2024 - 10/7/2024]

-------Tâm sự mỏng:Như vậy là đã khép lại 100 chương và cả một chặng đường dài của Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo. Sau khi đọc xong tác phẩm, mình mong rằng bất kỳ người con gái nào trên đời này, dù họ có là ai đi chăng nữa, tất cả đều xứng đáng được yêu thương.

Mình muốn gửi lời cảm ơn đầu tiên đến tác giả Cố Nhân Ôn Tửu, cảm ơn chị đã đến một tác phẩm có nhiều cung bậc cảm xúc đến như vậy. Bên cạnh đó cũng thấy rất nhiều hiện thực trong xã hội cũng như những mặt tối mà chúng ta không thấy được. Một phần nữa, cảm ơn chị đã mang lại một tác phẩm rất hay, rất ý nghĩa, có một phần nào đó nó làm em nhớ đến một người bạn quá cố của mình.

Kế tiếp là mình muốn gửi làm cảm ơn đến các bạn đọc, những người đã đồng hành, góp ý và nhắc nhở cũng như đưa ra lời khuyên cho mình để mình càng ngày càng làm việc tốt hơn. Cảm ơn những lời động viên khích lệ tinh thần từ các bạn, đó là một món quà tinh thần quý giá nhất của mình.

Bên cạnh đó, mình muốn cảm ơn người chị gái đã luôn đồng hành cùng mình, cảm ơn chị đã luôn động viên em mỗi ngày. (Chị mà thấy dòng này thì đây là cái ôm mà em dành cho chị nha)

Cuối cùng, mình muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến chị @AlmostLover. Được chị cổ vũ khiến em có thêm rất nhiều động lực để làm xong truyện này.

Và có lẽ mình sẽ rất lâu mới trở lại nơi đây được. Mình hy vọng sẽ được gặp lại mọi người ở vũ trụ của các nhân vật khác sau này. Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!