Hứa Úc Liêm mượn Chu Dĩnh một chiếc bút laze lật trang và phân tích những ưu điểm cũng như nhược điểm cho những người có mặt.
Hai trong số bốn bộ phim truyền hình trực tuyến là các IP lớn được chuyển thể từ các tác phẩm văn học chuyên tập trung về người đàn ông. Diễn viên chính là những nam nghệ sĩ hàng đầu hiện đang được mời chào trong làng giải trí. Các diễn viên chính đều là nam diễn viên mới nổi tiếng hoặc thần tượng nổi tiếng, danh sách diễn viên khá ấn tượng với mọi người.
Trong vài năm qua, một số ít bộ phim tương tự như thế này đều không thành công. Về cơ bản, phim chỉ để thỏa lòng người hâm mộ khi thần tượng của họ được xuất hiện trên phim và chi phí quảng cáo bỏ ra cho những bộ phim gần như là khổng lồ.
Rất khó để những người hâm mộ của các thần tượng hay ngôi sao lớn trở thành người dùng lâu dài trên nền tảng này. Phải nên nhớ một điều rằng số lượng người xem các bộ phim đa phần là nữ giới và sẽ thật là vô ích khi nội dung của những bộ phim này không thu hút được họ.
Một bộ là nói về nét văn hóa trong gia đình, thoạt nhìn thì đây là một bộ phim cần phải có, nhưng xét về tỷ lệ yêu thích của người dùng Zhike đối với một bộ phim như thế này thì không hề cao, và tất nhiên điều này sẽ gây ra sự chuyển hướng của người dùng nền tảng.
Bộ còn lại là một chương trình kịch cổ xưa nói về một nữ anh hùng được chuyển thể từ một tiểu thuyết trên mạng. Các nữ diễn viên hạng A đóng cặp với những nam diễn viên mới nổi tiếng và điều này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.
Vấn đề mà có thể thấy ở đây chính là sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai diễn viên chính, nhìn bằng mắt thường có thể thấy đây là một sự kết hợp không hề cân bằng. Hơn nữa một người đã kết hôn và người còn lại thì đang phải tránh xa sự nghi ngờ từ bên ngoài bộ phim. Mỗi một người đều có vẻ đẹp riêng của mình, một bộ phim mà người xem không có cảm giác đây là một cặp đôi thì rất dễ gây ra những tranh cãi.
Mỗi một bộ đều chọn những diễn viên đẹp và nổi tiếng, tuy rằng điều này có thể lừa được tiền của các nhà đầu tư, thế nhưng nó không hề có lợi cho sự phát triển sau này của nền tảng.
Hứa Úc Liêm đưa ra kết luận: "Cố tổng, chúng tôi không phủ nhận những lợi ích của bên ngài nói đến, thế nhưng nó lại đi ngược với định hướng phát triển của bên chúng tôi."
Nói xong, cô lo lắng nhìn sang Hứa Ôn Giảo. Thành thật mà nói cô là đang lấy trứng chọi đá, với vị trí hiện tại của mình thì cô chưa đủ tư cách để có thể xem xét những vấn đề này.
Hứa Ôn Giảo gật đầu đồng ý và làm theo lời của cô: "Cố tổng, như trợ lý Hứa đã nói, những gì ngài mang đến vào hôm nay thực sự không thể gây ấn tượng với chúng tôi."
Nàng vừa nói lời này lập tức khiến cho hai bên đều bất ngờ, Cố Vãn Tình nhướng mày, không chút lo lắng.
Phó tổng giám đốc bên cạnh lên tiếng thay: "Hứa tổng, tôi nghe nói hai tháng nữa ngài sẽ tổ chức hội nghị đầu tư quý cuối cùng. Tôi không biết bên ngài sẽ còn bao nhiêu bộ phim đầy hứa hẹn trong kho hiện có của mình?"
Câu hỏi này như một phát súng để nhắc nhở, bọn họ như muốn nói rằng nếu như các người bỏ qua sự giúp đỡ của chúng tôi thì không thể nào trụ đến được lúc đó.
Hứa Úc Liêm cười nhạo trong lòng, các người không phải là công ty truyền thông duy nhất trong nước bán phim truyền hình.
Hứa Ôn Giảo sờ nhẹ vào mặt khuyên tai ngọc bên tai trái, nhìn Cố Vãn Tình: "Cố tổng, tôi xin phép được nói thẳng. Chúng tôi hoan nghênh bất kỳ công ty nào đưa vào các tác phẩm kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình. Đồng thời chúng tôi cũng chấp nhận đầu tư và sẵn sàng mua độc quyền với mức giá hợp lý nhất và cũng như giúp đỡ các phương diện khác. Chỉ có một điều, ngài không thể đụng đến Zhike Entertainment."
Nàng không thể phá bỏ bức tường bên kia chỉ để lấp lỗ hổng ở bên này. Cho dù nền tảng video có sụp đổ, nàng vẫn phải giữ lại được công ty giải trí.
Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng Hứa Ôn Giảo từ chối thẳng thừng các điều kiện hợp tác do Mậu Nguyên đề xuất.
Quá trình tiếp theo là cả hai bên đều đưa ra các biện pháp để tối ưu hóa lợi ích của công ty. Tất nhiên sau hơn hai giờ họp, ngay cả ý định ban đầu cũng chưa được thống nhất.
Những người đến từ Mậu Nguyên trông không ổn lắm khi họ rời đi. Hứa Ôn Giảo dẫn đầu một nhóm người đích thân đưa họ xuống tầng dưới của công ty.
Trước khi rời đi, Cố Vãn Tình nói một cách đầy ẩn ý: "Hứa tổng, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."
Hứa Ôn Giảo không thay đổi thái độ ôn hòa trước mặt người khác: "Đương nhiên rồi, Cố tổng đi thong thả."
Đột nhiên Cố Vãn Tình ghé sát vào tai của nàng, nhìn Hứa Úc Liêm đứng ở đằng sau, cúi đầu cười nói: "Giảo Giảo, nhiều năm như vậy rồi mà chị gái của em vẫn không hề thay đổi một chút nào."
Hứa Ôn Giảo bỗng nhiên giật mình: "Cô muốn làm cái gì?"
"Không có làm cái gì." Cố Vãn Tình lùi lại vài bước, thân mật vuốt ve sợi tóc gần tai của nàng, "Chị đi đây. Nhớ ăn ngon, ngày mai gặp lại."
Hứa Ôn Giảo hất tay của đối phương ra, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Tuy nhiên trong mắt của những người khác, cảnh tượng này giống như một cặp đôi đang giận nhau mà thôi. Hứa Úc Liêm cũng thấy như vậy, cô thực sự tin rằng hai người kia là yêu nhau thật lòng.
Hừ, thật là chướng mắt quá đi mất!
Hứa Úc Liêm sờ vào dấu hôn sắp biến mất trên cổ, từ phía sau đám đông lui về văn phòng với tâm trạng không thoải mái.
Cô ngồi xuống chưa được bao lâu, Lý Ý Nhã gửi một tập tin đến cho cô.
[ Ý Nhã ]: Tất cả thông tin liên quan về Cố Vãn Tình mà cậu nhờ mình đi hỏi đều có ở đây.
[ Ý Nhã ]: Đúng là người này có điều gì đó rất đặc biệt. Khó trách được nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn nhớ mãi không quên người ta.
[ Ý Nhã ]: Nhưng đại tiểu thư của mình ơi, đừng tranh giành với em gái của cậu nữa, bỏ đi.
Hứa Úc Liêm nhìn thấy câu cuối cùng, mặt đen lại.
[ Đại tiểu thư ]: Cậu đừng tung tin đồn nhảm nữa, mình không có thích cô ấy.
[ Ý Nhã ]: Vậy tại sao cậu lại hỏi về cô ấy?
Bản thân Hứa Úc Liêm cũng không thể giải thích được tại sao sau nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn còn chú ý tới Cố Vãn Tình.
Cô lười giải thích, mở file nén ra, chán nản lướt xem thông tin. Thậm chí cô còn không biết rằng Hứa Ôn Giảo đã đứng sau mình đã rất lâu.
"Chị ơi?"
Hứa Ôn Giảo vừa bước vào, nàng đã nhìn thấy Hứa Úc Liêm đang cầm điện thoại di động, hình như đối phương đang chăm chú xem thứ gì đó.
Hứa Úc Liêm giật mình đánh rơi điện thoại xuống đất.
Hứa Ôn Giảo cúi xuống nhặt nó lên, tình cờ nhìn thấy bức ảnh trên màn hình. Đó là một buổi trình diễn thời trang, người phát biểu là Cố Vãn Tình.
Giây tiếp theo, điện thoại bị lấy đi.
Hứa Úc Liêm tắt màn hình điện thoại, cảm thấy xấu hổ như thể mình đã bị bắt quả tang làm điều gì đó xấu xa.
Hứa Ôn Giảo cắn môi, nhẹ nhàng cười: "Vừa rồi chị đang nhìn cái gì?"
Cô cho là đối phương không biết gì, theo thói quen châm chọc người mà nói: "Tôi nhìn cái gì cũng không liên quan đến cô, dù sao tôi cũng phải là nhìn cô."
Hứa Ôn Giảo buồn bực nói: "Em không đẹp sao?"
Nàng không bằng người ta sao?
Nàng không quan trọng bằng Cố Vãn Tình sao?
Trong phòng họp chị gái của nàng cũng nhìn người ta, về đến văn phòng cũng nhìn.
Nàng thực sự ghen ghét đến mức muốn phát điên rồi.
Hứa Úc Liêm cực kỳ ghét Hứa Ôn Giảo nói những lời mơ hồ này với mình, không phải nàng đã có bạn gái rồi sao?
Cô cúi mặt xuống, vẻ mặt kiêu ngạo, giọng mỉa mai, như thể quay trở lại những ngày các nàng ăn miếng trả miếng: "Cô có vẻ đánh giá cao bản thân mình."
Hứa Úc Liêm khoanh tay chán nản ngả người ra sau, lạnh lùng nói: "Còn nữa, cô là tổng giám đốc của một công ty, chỉ nên tập trung vào công việc thôi. Cô có thể ngừng nói chuyện riêng với người của công ty đối tác trong các cuộc họp được không? Cô làm như vậy là không chuyên nghiệp lắm đâu."
Hứa Ôn Giảo nói một cách kỳ quái: "Chị ơi, chị thấy phiền khi em nói chuyện với Cố tổng sao?"
Câu hỏi này không thể nào hiểu thấu được.
Hứa Úc Liêm tức giận: "Hai người làm như thế là không coi ai ra gì. Hơn nữa, tôi có thấy phiền hay không cũng không liên quan đến cô."
Cô không vui, mỗi lời nói đều gai góc và không cho người ta có không gian để thở.
Hứa Ôn Giảo bị đả kích bởi những lời này của cô, nàng xụ mặt, hồi lâu không nói lời nào mới đi về chỗ ngồi.
Hứa Úc Liêm giật mình nhưng cô cũng không muốn để ý đến nàng nữa. Cô buồn bực nói chuyện với Lý Ý Nhã về những gì đã xảy ra trong phòng họp.
Lý Ý Nhã là một người sống phóng túng và thích ăn chơi. Cô ấy không có kinh nghiệm quản lý kinh doanh và không thể đưa ra lời khuyên tốt, nhưng mỗi lần nói chuyện, từng lời nói của cô ấy đều bắn trúng đích.
[ Ý Nhã ]: Đại tiểu thư của mình ơi, mình khuyên cậu nên để ý một chút đi, đừng thực sự coi bản thân là trợ lý của tổng giám đốc.
[ Ý Nhã ]: Nói một cách chính xác thì công ty của nhà cậu cũng không phải hoàn toàn thuộc về cậu cùng mẹ của cậu, em gái của cậu chỉ có quyền thay mặt quản lý. Nếu có vấn đề xảy ra, cậu cho rằng chỉ có một mình em gái của cậu sẽ chịu tổn thất hay sao?
[ Ý Nhã ]: Đừng vì người khác mà làm dâu trăm họ.
Hứa Úc Liêm nhìn ba dòng tin nhắn này và suy nghĩ rất lâu.
Vào giờ nghỉ trưa của công ty, Trương Viên Chi đi vào, muốn hỏi Hứa Ôn Giảo trưa nay muốn ăn cái gì.
Bởi vì Hứa Ôn Giảo thường không ăn ở nhà ăn của công ty, cho nên có một chiếc bàn ăn nhỏ được thiết kế đặc biệt để dùng bữa trong văn phòng.
Hứa Ôn Giảo mệt mỏi nói: "Trợ lý Trương, tôi không thấy đói, không muốn ăn."
Hứa Úc Liêm đang đặt đồ ăn trên điện thoại di động ở gần đó quay đầu lại thì bị Trương Viên Chi nhìn chằm chằm với ánh mắt trách móc "Cô làm Hứa tổng không vui sao?".
Hứa Úc Liêm: "? ? ?"
Tại sao cô lại có cảm giác người này nhìn cô giống như là đang nhìn một người cặn bã, vong ơn bội nghĩa vậy?