Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 30: Cùng nhau đi dạo




Trương Viên Chi lại mở một lon bia mới, giơ lên ​​lắc về phía Hứa Úc Liêm, hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, trong mắt hiện lên nỗi sầu oán.

"Khi tiểu Hứa tổng mới bước vào công ty, không ai biết thân phận thật của cô ấy. Quản lý cấp cao của công ty đều là những con cáo già, họ không chấp nhận một sinh viên đại học mới tốt nghiệp vượt mặt. Khi đó, họ cùng các nhân viên bên dưới tiến hành kế hoạch loại trừ chúng tôi và bắt đầu tung tin đồn không đúng sự thật. Họ nói cô ấy . . ."

Sắc mặt của Trương Viên Chi tái nhợt, cô ấy khó khăn nói: "Nói rằng chắc hẳn cô ấy đã dùng chính thân thể của mình để đổi lấy chức vụ cao như thế. Không biết là cô ấy đã lên giường với bao nhiêu người rồi?"

Con người là một loài sinh vật phức tạp, mỗi người một ý, chẳng ai giống ai cả, bởi vậy nó mới hình thành một cái xã hội. Trong công ty hoặc bất kỳ ở một tập thể nào, họ làm những chuyện như vậy với mình thì mình cũng có thể nhìn ra được đó là một cái xã hội thu nhỏ. Động vào lợi ích của họ thì họ cũng không từ một thủ đoạn nào để hạ bệ mình và đó cũng là một điều hiển nhiên.

Hứa Úc Liêm siết chặt chiếc ly trong tay, gân xanh trên mu bàn tay của cô nổi lên, sắc mặt đen như mực.

Trong khoảng thời gian này, cư dân mạng đang dần trở nên điên cuồng, một số người nhân cơ hội này để sỉ nhục cô. Cho dù chỉ cách màn hình, nhưng cô đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhiều lần muốn gọi điện đến cơ quan pháp luật để bắt giữ và khởi kiện từng người một.

Vậy mà Hứa Ôn Giảo lại từng phải trực tiếp đối mặt với những lời lăng mạ, vu khống này.

Bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim của mình nhói đau, tiếp tục hỏi: "Sau đó chuyện gì đã xảy ra?"

"Một tháng sau, chúng tôi lập danh sách những người tung tin đồn và báo cáo về trụ sở chính. Chúng tôi bắt đầu sa thải những nhân viên thiếu chuyên nghiệp và tiến hành một cải cách lớn. Chỉ sau khi tiểu Hứa tổng tiết lộ thân phận thật sự của mình, tin đồn mới chấm dứt. Lúc ấy, công ty rơi vào tình trạng hỗn loạn đến mức tôi gần như không thể chịu đựng được nữa."

Trương Viên Chi cười khổ: "Thật ra thì thay đổi quản lý cũng không sao, chủ tịch Hứa có thể giúp đỡ, khó khăn nhất vẫn là tài chính."

Cô ấy nói ra hết tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian đó giống như trút hết những tâm sự giấu kín ở trong lòng.

Sau đó, họ đi khắp nơi để kêu gọi đầu tư. Lúc đầu, họ đã hẹn gặp được rất nhiều nhà đầu tư dưới danh nghĩa của tập đoàn. Tuy nhiên, khi mọi người nghe nàng nói mình là nhị tiểu thư của Hứa gia, tất cả đều thay đổi sắc mặt và tìm đủ mọi lý do để từ chối hợp tác.

Mỗi lần Hứa Ôn Giảo bị nhà đầu tư đuổi khéo, nàng luôn xin lỗi các nhân viên của mình rằng đó là mình lơ là nhiệm vụ và lần sau sẽ cố gắng hơn nữa để mọi người không phải thất vọng.

Chưa từng có tiền lệ nào về việc một lãnh đạo phải đi xin lỗi nhân viên của mình như thế. Nhưng mà ở đâu có áp bức thì ở đó có đấu tranh, những nhân viên trẻ tuổi không hề thất vọng về nàng mà ngược lại ngày càng nhiệt huyết hơn với công việc.

"Một thời gian sau, tôi lại đi nghe ngóng và hỏi thăm tình hình. Cô có biết họ nói gì không?"

Ánh mắt đó của Trương Viên Chi khiến cho Hứa Úc Liêm có dự cảm chẳng lành.

"Nói gì?"

"Bọn họ nói rằng tiểu Hứa tổng là con gái ngoài giá thú, cha đã mất và người nắm quyền quản lý tập đoàn là chủ tịch Hứa. Sau này đại tiểu thư của Hứa gia sẽ kế nghiệp, nghe nói người này rất ghét em gái của mình. Người mà chúng ta nên bận tâm là tương lai thực sự kia còn đứa con ngoài giá thú này thì cứ mặc kệ."

"Tiểu thư của Hứa gia."

Trương Viên Chi lộ ra vẻ mỉa mai. Một người trưởng thành gần ba mươi tuổi nghẹn ngào nói bằng cả tấm lòng giống như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con của mình: "Giảo Giảo có quyền quyết định nơi mình được sinh ra hay sao? Các người dựa vào cái gì mà ức hiếp em ấy?"

Thậm chí Hứa Ôn Giảo còn không có một người bạn thân để tâm sự cùng.

Cảm xúc lẫn lộn của Hứa Úc Liêm đang dâng trào được một nửa, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Trương Viên Chi, cô tạm thời gác những cảm xúc đang làm mình phân tâm qua, vội vàng đưa khăn giấy ra: "Trợ lý Trương, xin cô đừng khóc. Tôi hứa sẽ không để ai ức hiếp em ấy."

Chính cô cũng không chịu đựng được nổi khi nghe những chuyện đã xảy ra với Hứa Ôn Giảo mà.

"Chị ơi?" Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau.

Hứa Úc Liêm sững sờ quay đầu lại.

Ánh mắt nghi ngờ của Hứa Ôn Giảo đảo quanh trên khuôn mặt của hai người, cuối cùng dừng lại ở Trương Viên Chi đang bắt đầu rơi nước mắt: "Chị Viên Chi, có ai ức hiếp chị không?"

Nàng ngầm trao đổi ánh mắt với Hứa Úc Liêm, vẻ mặt bất lực nói rõ rằng dường như nàng không còn cách nào khác ngoài thay mặt chị gái xin lỗi.

Hứa Úc Liêm: "!"

Cô không có làm người kia khóc, nàng phải tin cô. Hai chữ trong sạch này . . .

Đã hơn mười giờ tối, trước cửa nhà hàng, các nhân viên chào tạm biệt nhau rồi cùng nhau đi chung xe về.

Chiếc xe tư nhân sang trọng màu đen dừng lại trước mặt chủ nhân, Hứa Úc Liêm mở cửa, dìu Trương Viên Chi đang say khướt vào trong xe.

Cô vịn vào cửa xe, cũng không quên dặn dò với tài xế Lý Lâm: "Tiểu Lý, anh hãy đưa trợ lý Trương về nhà an toàn. Sau đó anh chụp ảnh lại và gửi cho tiểu Hứa tổng để cô ấy yên tâm, còn tôi sẽ đi cùng cô ấy về nhà."

Hứa Úc Liêm lấy xe từ nhà đi làm, ban đầu cô muốn một mình đi làm, nhưng vào một ngày kia, Hứa Ôn Giảo ngồi vào ghế phụ và chiếm nó làm chỗ của riêng mình. Cô có nói thế nào thì nàng cũng không chịu buông cái ghế ra, cho nên Lý Lâm chỉ chịu trách nhiệm đưa đón Trương Viên Chi đến và tan sở.

Lý Lâm nghi ngờ nhìn ánh mắt lờ đờ của cô, cũng đôi má hơi ửng đỏ của Hứa Ôn Giảo, lo lắng nói: "Cô chủ, đã uống rượu bia là không được lái xe. Nếu lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, tôi không biết ăn nói như thế nào với bà chủ đâu ạ."

"Tôi biết rồi, có tài xế khác đến đưa chúng tôi về."

Hứa Úc Liêm đóng sầm cửa xe lại.

Cô quay đầu lại nhìn Hứa Ôn Giảo đang đứng trong màn đêm, nàng thật bắt mắt khiến người ta không khỏi chú ý tới.

Mùa thu đang dần đến gần, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Hứa Ôn Giảo khoác lên mình bộ quần áo mới, áo len mỏng màu kem và quần jeans. Nổi bật nhất chính là đôi giày thể thao đến từ một thương hiệu nổi tiếng ra mắt vào năm ngoái.

Tối nay nàng cũng uống rất nhiều, má hơi ửng đỏ, lông mày đẹp như tranh vẽ, tóc được búi cao lên, trang điểm nhẹ.

Cơn gió mùa thu thổi tung mái tóc rối bời của nàng, ánh mắt sáng lấp lánh tựa như vì sao tinh tú trên bầu trời đêm, nàng cũng đang nhìn chăm chằm vào Hứa Úc Liêm.

Có thể nói rằng tuổi trẻ là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, khí chất sinh viên đại học thuần khiết lại mang vẻ đẹp của tri thức.

Hứa Úc Liêm sững sờ trong giây lát, trong đầu của cô hiện lên vô số hình ảnh.

Chiếc xích đu đung đưa sau vườn, bóng trăng vỡ khi chụp lấy trên hồ, tiếng đàn piano trong đêm hè, dây thường xuân leo lên đón ánh nắng từ góc tường, giọt mưa đầu tiên rơi xuống trên má, một mảnh sứ mở ra, và một bông hoa ngọc lan đang úa tàn.

Có quá nhiều hình ảnh và ẩn dụ, tất cả đều là Hứa Ôn Giảo, nhưng lại không phải cô.

Trong những ngày lang thang, sẽ có một ngày lại bắt gặp vẻ đẹp đã từng làm mình thao thức hằng đêm. Nàng giống như phong cảnh đẹp nhất khó quên trong lòng cô và cô đã si mê nàng trong những cảnh tương tự hết lần này đến lần khác.

Như thể hàng ngàn con bướm muốn bay ra khỏi trái tim, Hứa Úc Liêm che ngực lại và cố gắng ổn định nhịp tim đang nhảy loạn xạ của mình.

Chắc cô lại say rồi.

"Chị thấy khó chịu sao?" Nhìn thấy dáng vẻ không được thoải mái của cô, Hứa Ôn Giảo tiến lên vài bước, nắm lấy tay của cô, lo lắng nói: "Em đi gọi tài xế."

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Hứa Úc Liêm có thể ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể của người con gái trước mặt. Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, nghiêng đầu hỏi: "Em có muốn đi dạo với chị không?"

Lần cuối cùng các nàng đi dạo cùng nhau là trước khi Hứa Ôn Giảo ra nước ngoài.

Thành phố B là một thành phố bên sông, có con sông lớn gần làng đại học của các nàng. Sau bữa tối, có rất nhiều người trẻ đi dạo dọc lan can bảo vệ sông.

Đêm giao thừa năm đó, Hứa Úc Liêm đã chi trước rất nhiều tiền để nhờ người làm pháo hoa. Đêm đó, cô đã đưa một bộ quần áo mới cho Hứa Ôn Giảo, quàng khăn thật kỹ và cùng nắm tay nhau đi dọc bờ sông đón năm mới.

Xung quanh họ là những cặp tình nhân trẻ đang hôn nhau.

Thời khắc giao thừa đã đến, đồng hồ điểm mười hai giờ. Những chùm pháo hoa rực rỡ được bắn lên màn trời đêm, soi sáng cả bầu trời thành phố, hiện ra đầu tiên là tên khai sinh của Hứa Ôn Giảo, sau đó là một câu chúc phúc "Bình an và vui vẻ", có rất nhiều người đã chụp lại cảnh tượng này.

Đôi mắt của Hứa Ôn Giảo đỏ hoe, nhìn lên pháo hoa không ngừng nở rộ và thay đổi màu sắc trên bầu trời. Nàng nhìn pháo hoa còn Hứa Úc Liêm thì nhìn nàng.

Khoảng khắc đó dường như kéo dài mãi mãi.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo." Hứa Ôn Giảo mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Nàng nắm lấy tay của người kia, cùng nhau băng qua những góc phố, ánh trăng đêm nay cũng vì người mà mất ngủ.