Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 43: Đêm khuya kinh hoàng




Trong phòng làm việc, có vô số đồ đạc bị đập vỡ nát trên sàn và một người phụ nữ đang nhắm mắt ngồi trên ghế chủ tịch. Hứa Úc Liêm cẩn thận đi vòng qua những mảnh kính vỡ, nhớ lại lời nhắc nhở của thư ký Stella trước khi bước vào.

"Đại tiểu thư, chủ tịch đang có tâm trạng không được tốt, xin cô hãy an ủi ngài ấy."

Từ trước cho đến nay, Hứa Úc Liêm không nghĩ rằng sẽ có ngày từ an ủi sẽ được dùng cho Hứa Kiều.

Mẹ của cô là một người toàn năng, bà ấy mạnh mẽ và kiên cường, dũng mãnh như chúa sơn lâm và có những mánh khóe xảo quyệt như sói và hồ ly.

Hứa Úc Liêm luôn luôn lấy bà làm tấm gương, cho đến tối nay, khi cô đến gần để nhìn kỹ hơn, cô nhìn thấy trên mái tóc đen của Hứa Kiều đã có vài sợi tóc bạc.

Hứa Úc Liêm chưa kịp kêu lên thì Hứa Kiều đã tỉnh dậy. Phản ứng đầu tiên của bà là sửng sốt, rồi lại cau mày và bất mãn vì mình sơ suất để con gái nhìn thấy mặt mất kiểm soát của mình.

Bà giữ im lặng, không đề cập đến những chuyện xảy ra trong tập đoàn và gọi Hứa Úc Liêm ngồi xuống ghế sofa dành để gặp gỡ đối tác.

"Úc Liêm, sao con lại tới đây? Các con đã giải quyết ổn thỏa chuyện trong công ty chưa?"

Hứa Úc Liêm kéo chủ đề mà Hứa Kiều tránh né quay trở lại: "Con nghe dì nói là lão già kia đang ép mẹ bày tỏ lập trường."

Hứa Kiều hiếm khi đề cập đến những vấn đề về gia đình của ông ngoại với con gái của mình và bà cũng không cho cô biết quá nhiều về những chuyện này của bà. Cô đương nhiên biết mối quan hệ giữa cha và con gái không được tốt lắm, người thân duy nhất trong gia đình của Hứa Kiều chỉ có dì của cô mà thôi.

Nhưng mối quan hệ giữa lão già ấy và Hứa Kiều thực sự xấu đi sau khi Hứa Úc Liêm lên mười.

Có vẻ như nhiều chuyện bắt đầu từ sự xuất hiện của Hứa Ôn Giảo.

Nàng là nguyên nhân cũng chính là kết quả.

"Những chuyện này con cùng dì của con không cần lo lắng, mẹ có thể giải quyết ổn thỏa. Con cùng Giảo Giảo cứ làm tốt chuyện trước mắt là được."

Tất nhiên Hứa Kiều không muốn nhắc tới vấn đề này nữa. Lúc nãy, bà bị đám người trong ban giám đốc cùng lão già kia chỉ vào mũi mắng hồi lâu. Cuối cùng bà không nhịn được nữa và gọi bảo vệ cùng vệ sĩ đuổi bọn họ đi.

Nghe mẹ của mình nhắc đến Hứa Ôn Giảo, Hứa Úc Liêm bóp bóp khuyên tai của nàng trong tay, do dự không dám nói ra sự thật, kiếm cớ nói qua loa.

Hứa Ôn Giảo đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ với cô, không được để Hứa Kiều biết nàng đang đến chỗ của Cố Vãn Tình.

Cô không yên lòng khi Hứa Ôn Giảo đi một mình, nhưng nàng đã dỗ dành cô và nói rằng các vệ sĩ luôn túc trực trong bãi đỗ xe ở dưới hầm của khu dân cư và sẵn sàng chờ lệnh của nàng.

Năm phút trước, Hứa Ôn Giảo gửi tin nhắn cho cô, nàng đang ăn đồ Tây ở nhà của Cố Vãn Tình.

20:46, Hứa Úc Liêm cùng Hứa Kiều đi ăn tối tại một nhà hàng gần trụ sở chính của tập đoàn. Sau đó cô chở bà về nhà rồi quay lại đón Hứa Ôn Giảo.

21:18, một vụ tai nạn ô tô xảy ra trên quốc lộ Tân Kinh.

Một chiếc Rolls-Royce bất ngờ mất lái, chệch hướng, đâm vào cây phân cách đường và lao thẳng lên vỉa hè. Sau đó đã xảy ra một tiếng nổ lớn làm kinh động đến người dân xung quanh.

Mui xe bị hất tung, làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên dưới ánh đèn đường, cửa sổ phía trước bị vỡ tàn tành và nhuốm đầy máu tươi.

Hai chiếc xe hơi màu đen đi theo phía sau nhanh chóng tấp vào lề, một số vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, lao đến hiện trường vụ tai nạn để kéo người bị thương đang chảy máu và bất tỉnh ra khỏi xe.

"Gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương, nhanh lên!"

Bệnh viện tư nhân Nhân Tâm là bệnh viện tư nhân hàng đầu ở thành phố A, bệnh nhân của bệnh viện này đều là người giàu hoặc những người có danh tiếng trong xã hội. Tối nay bệnh viện nhận được hai cuộc cấp cứu lớn và hai phòng phẫu thuật luôn sáng đèn.

Hứa Úc Liêm lao tới hành lang nơi có nhiều người đang đứng, cuối cùng là phòng phẩu thuật, đèn đỏ đặc biệt chói mắt.

"Trợ lý Hứa, cuối cùng thì cô cũng đến rồi." Trương Viên Chi đang lo lắng nói chuyện với bác sĩ. Cô ấy bật khóc khi nhìn thấy Hứa Úc Liêm, cô ấy là người đầu tiên biết tin Hứa Ôn Giảo gặp tai nạn xe.

"Trợ lý đặc biệt Trương, Giảo Giảo của tôi đâu? Em ấy thế nào rồi?" Giọng nói của Hứa Úc Liêm run run, cô không kiềm chế được nữa, nắm lấy cổ áo của một người đàn ông mặc áo trắng trông giống như bác sĩ và nói năng lộn xộn.

"Nói! Chuyện gì đang xảy ra? Các người mau nói đi!"

Cô đã không ở cùng Hứa Ôn Giảo được vài giờ, tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Chẳng phải các nàng đã hẹn gặp nhau ở nhà và mọi chuyện vẫn đang ổn sao?

Cô không tin Hứa Ôn Giảo sẽ xảy ra chuyện, cô không tin.

Hạ Tử Mật cùng Trương Viên Chi hợp sức kéo Hứa Úc Liêm ra.

Bác sĩ ho khan nói: "Xin đại tiểu thư hãy bình tĩnh một chút, tiểu Hứa tổng sẽ luôn bình an vô sự. Cô không nên nóng vội, bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi đang ở trong phòng phẫu thuật."

Cô y tá cầm tờ giấy ký cam kết để phẫu thuật cho bệnh nhân và bước về phía họ.

"Ai là người nhà của bệnh nhân? Xin mời ký tên vào đây."

"Tôi đây, tôi là chị gái của em ấy!" Hứa Úc Liêm đẩy mọi người ra, giật lấy cây bút và tờ giấy trên tay của cô y tá, run rẩy ký tên.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình vẫn còn là chị em với Hứa Ôn Giảo trên danh nghĩa của pháp luật và có thể cứu nàng trong tình thế thập tử nhất sinh.

Hứa Kiều đến chậm hơn so với con gái của mình một chút, phải mất một lúc lâu bà mới đến được cửa phòng phẫu thuật. Bà kìm nén một ngọn lửa không rõ trong lòng, nhìn mọi người xung quanh, không thể không trách cứ những người này, lạnh nhạt hỏi: "Người đến từ Mậu Nguyên đâu?"

Vào thời điểm xảy ra tai nạn, Cố Vãn Tình đang ngồi ở ghế lái và Hứa Ôn Giảo ngồi ở ghế phụ.

Nhiều người đã quay video hiện trường vụ tai nạn ô tô và đăng lên mạng xã hội với nội dung vệ sĩ xinh đẹp trên chiếc xe hơi sang trọng. Trong vòng ba giờ, thông tin của họ sẽ được tiết lộ.

Hạ Tử Mật ghé sát vào tai của cô và nói nhỏ: "Người của Mậu Nguyên đang trên đường tới đây. Có vẻ như người nhà lẫn họ hàng của Cố Vãn Tình không có ở trong nước. Cô có nghĩ chúng ta nên nhờ người ở bên ngoài thông báo cho họ hay nhờ bệnh viện thông báo không?

"Thông báo cái gì chứ? Nhà chúng ta thích đi làm từ thiện lắm hay sao?"

Hứa Úc Liêm giống như một con báo bị chọc giận, nhìn chằm chằm vào mọi người bằng đôi mắt đỏ hoe. Cô không biết mình đang nói chuyện với họ hay đang nói chuyện với ma quỷ trong lòng.

"Cứu cái gì mà cứu? Cứ để cho cô ta chết trên bàn mổ mà không ai hay biết. Chúng ta có thể làm được mà, phải không?"

Trong hành lang nhất thời có thể nghe thấy tiếng thở kinh hãi của mọi người, ánh đèn hành lang trắng xanh lạnh lẽo phản chiếu đôi lông mày lạnh lùng của cô.

Hứa Úc Liêm vuốt ve chiếc khuyên tai mà Hứa Ôn Giảo để lại cho cô, vẻ mặt vô cùng điềm đạm.

"Mất máu quá nhiều, người nhà của bệnh nhân không ký, bác sĩ không thể tiến hành phẫu thuật. Nếu không nhanh lên, cô ấy sẽ chết."

Y tá nói từ "chết" và cánh cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.

Một y tá khác vội vàng bước ra, nghiêm túc nói: "Bệnh nhân đang mất máu rất nhiều, đang rất cần máu thuộc nhóm AB. Ở đây có ai có thể cung cấp được không? Hoặc phải đợi ngân hàng máu khác lấy gói máu về đây."

Bệnh viện sẽ bổ sung ngân hàng máu vào ngày mai lúc tám giờ tối.

"Tôi có thể truyền máu cho em ấy. Tôi đã làm vài lần vào trước đây rồi." Hứa Úc Liêm nắm lấy cánh tay của cô y tá kia rồi rời đi, "Ngay bây giờ, nhanh lên."

Một y tá có chuyên môn khác nhắc nhở: "Người nhà không thể truyền máu ngay lập tức được."

Hứa Úc Liêm quay phắt lại, dữ dằn trừng mắt nhìn cô y tá này, cuối cùng không nói gì mà vội vàng đi đến trạm lấy máu.

Hai vệ sĩ khác đáp ứng yêu cầu về nhóm máu cũng đi theo cô.

Sau khi họ rời đi, thân thể của Hứa Kiều đột nhiên mềm nhũn, ngã sang một bên. Hạ Tử Mật hốt hoảng, nhanh chóng đỡ lấy bà.

"Chủ tịch, ngài không sao chứ?"

Hứa Kiều nắm lấy cánh tay của đối phương, binh tĩnh hỏi: "Luật sư Hạ, cô hãy nói cho tôi biết, hiện tại chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần trăm để cô ta chết trong bệnh viện."

Nếu Hứa Ôn Giảo xảy ra chuyện gì, sau khi chết bà sẽ đối mặt với người đó như thế nào đây? Bà không thể hoàn thành lời hứa, không bảo vệ con gái của người ấy thật tốt.

Hạ Tử Mật nghẹn họng, cô ấy đã hiểu và có thể cảm nhận rõ Hứa Kiều đang nghiêm túc xem xét tính khả thi trong những lời nói tức giận của Hứa Úc Liêm.

Cô ấy nhanh chóng suy nghĩ: "Cảnh sát cũng đang ở trong nệnh viện này, bọn họ đang canh giữ cửa phòng phẫu thuật của Cố Vãn Tình. Hiện tại chúng ta khó có thể động tay động chân. Chủ tịch, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ lại đi ạ."

Hứa Kiều chán nản buông tay của đối phương ra. Bà ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo trước cửa phòng, yếu ớt phất phất tay.