Sau khi tắt cuộc gọi video, Hứa Ôn Giảo nhắn tin cho Hứa Úc Liêm: "Chị cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Hứa Úc Liêm ngơ ngác cầm điện thoại, nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô có thể cảm nhận rõ Hứa Ôn Giảo đang liên tục né tránh mình. Dường như nàng chỉ muốn nói qua loa cho xong chứ không hề muốn trò chuyện.
Nàng mệt mỏi đến mức không thể nói chuyện được hay là nàng ghét bỏ mình?
Hứa Úc Liêm cau mày và mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tại sao trên đời này lại có người khó dỗ đến như thế?
Sắc trời mờ mịt, người phục vụ mặc đồng phục của khách sạn đẩy xe ăn đến trước cửa phòng được chỉ định rồi bấm chuông.
"Xin chào, tôi đến đưa bữa ăn sáng."
Cánh cửa mở ra, người phục vụ nhìn thấy một vị khách trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cách dịu dàng và nhìn trông rất tri thức. Người con gái ấy có mái tóc dài như thác nước, vẻ ngoài xinh đẹp hơn cả nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí.
Người phục vụ rất am hiểu, liếc nhìn nàng rồi cúi đầu nói, "Xin chào quý cô, tôi có thể vào được không?"
Hứa Ôn Giảo đang định nhường chỗ cho đối phương vào, thì ánh mắt của nàng bất chợt bị thứ gì đó trên xe đẩy thu hút.
Tim của nàng đập nhanh.
"Cái này là của người nào gửi đến?"
Người phục vụ nhìn theo ánh mắt của nàng và quay đầu lại.
Một bó hoa nhài trắng lớn, tinh khiết và không tì vết. Tuy nhiên đây không phải là mùa của loài hoa này và chỉ có thể là giống được trồng trong nhà kính.
Người phục vụ giải thích một cách tự nhiên: "Đây là một món quà nhỏ được khách sạn tặng cho những khách hàng VIP, nếu ngài không cần thì chúng tôi sẽ xử lý."
Hứa Ôn Giảo sửng sốt một lúc, sau đó nàng cười lớn, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
"Cảm ơn, bó hoa này thực sự rất đẹp. Cô vào đi, cứ đặt bữa sáng lên trên bàn ăn cho tôi là được rồi."
Nàng không nên tự mình đa tình như thế.
Người phục vụ sắp xếp gọn gàng bữa sáng và bó hoa lên trên bàn, rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi đã ăn sáng xong, Hứa Ôn Giảo bắt đầu công việc chính của ngày hôm nay.
Lịch trình mà nàng báo cáo với công ty là đưa nghệ sĩ đã ký kết hợp đồng của mình là Chu Tĩnh Bạch đến bàn việc hợp tác với thương hiệu Z&R.
Z&R là một thương hiệu lớn ở nước ngoài, chủ yếu kinh doanh các mặt hàng tiêu dùng cao cấp như mỹ phẩm và nước hoa.
Chu Tĩnh Bạch là một trong những nghệ sĩ được bên Zhike Entertainment ký hợp đồng. Trong nửa đầu năm, cô ấy bất ngờ trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim truyền hình trực tuyến hạng A. Cô ấy từ một ngôi sao hạng ba trở thành ngôi sao hàng đầu trong nước. Mặc dù việc hợp tác tăng mạnh, nhưng chỉ là những thương hiệu nhỏ và ít người biết đến.
Ban lãnh đạo cấp cao của công ty không có tầm nhìn xa trông rộng trong hai năm đầu tiên. Việc này đã dẫn đến các tác phẩm tiếp theo của Chu Tĩnh Bạch mất quá nhiều thời gian mới được phát hành. Tỷ lệ người hâm mộ lúc lên lúc xuống không ổn định và các thương hiệu lớn vẫn đang xem xét việc hợp tác.
Z&R chưa có đại sứ thương hiệu ở trong nước, rất nhiều công ty đang tranh giành vị trí đó về cho nghệ sĩ của mình.
"Ding dong."
Tiếng chuông cửa vang lên, người tới chính là Chu Tĩnh Bạch.
"Ôn tổng, tôi đến rồi đây."
Đêm qua Hứa Ôn Giảo đã hẹn gặp đối phương để nói chuyện công việc vào ngày hôm nay. Khoảng năm giờ, Chu Tĩnh Bạch đã dậy để trang điểm, làm tóc và phải mất hơn ba tiếng đồng hồ để chọn trang phục. Đối mặt với vị tổng giám đốc còn rất trẻ này, vẻ ngoài của người này khiến cô ấy cũng cảm thấy tự ti. Cho dù đối phương không trang điểm, nhưng vẫn đẹp hơn nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí như cô ấy.
"Mời vào, cô Chu đã ăn sáng chưa?" Hứa Ôn Giảo dẫn đối phương vào phòng.
Mặc dù người kia còn trẻ, nhưng nàng vẫn tuân theo cách xưng hô với người nghệ sĩ trong giới giải trí. Dù sao đối phương là một ngôi sao lớn có nhiều kinh nghiệm, cũng nên tôn trọng người ta như một người thầy của mình.
"Tôi cũng vừa mới ăn xong mà thôi."
Chu Tĩnh Bạch nói xong rồi ngồi xuống ghế sofa, thận trọng chờ đợi Hứa Ôn Giảo lên tiếng.
Cô ấy không tiếp xúc nhiều với Hứa Ôn Giảo.
Sau nửa đầu năm nổi tiếng, nguồn lực của Chu Tĩnh Bạch dần dần được cải thiện, cô ấy chính là một cây tiền của công ty.
Thương vụ hợp tác của lần này, cô ấy không nhất thiết phải có mặt, nhưng đêm qua cô ấy đã được một yêu cầu khẩn và phải bay đến đây.
Cô ấy đoán không được Hứa Ôn Giảo đang muốn đi nước cờ gì.
Hứa Ôn Giảo ngồi đối diện Chu Tĩnh Bạch, cầm ấm trà trên bàn lên, rót một cốc trà chanh lạnh rồi đẩy cho đối phương.
Còn trà nóng mà Hứa Ôn Giảo vừa mới uống là do chính nàng tự mình pha.
Trà chanh đá này được giao vào buổi sáng trên xe đẩy của người phục vụ, Chu Tĩnh Bạch rất thích vừa uống loại trà này vừa nói chuyện công việc. Chi tiết này chỉ có trợ lý và người hâm mộ lâu năm của cô ấy mới biết được.
Nhìn thấy trà chanh đá quen thuộc, Chu Tĩnh Bạch kinh ngạc và trong lòng rất vui vẻ. Thế nhưng sự tôn trọng này của Hứa Ôn Giảo lại khiến cô ấy nghi ngờ và bắt đầu cảnh giác hơn.
Trong giới giải trí không có người ngu ngốc, vì vậy Chu Tĩnh Bạch bắt đầu nghiêm túc xem xét vị lãnh đạo trẻ hơn mình này.
Hứa Ôn Giảo không vòng vo mà hỏi thẳng: "Cô Chu, cô cảm thấy chúng ta có bao nhiêu phần trăm giành được vị trí đại sứ thương hiệu của Z&R?"
Đối phương không hỏi người quản lý, các đối thủ cạnh tranh hay các đối tác, mà chỉ hỏi mình có làm được hay không.
Chu Tĩnh Bạch sững sờ trước câu hỏi của nàng.
Sự hợp tác kinh doanh của một nghệ sĩ không bao giờ là việc mà cô ấy có thể tự mình kiểm soát được. Giá trị thương mại và sức hấp dẫn của cô ấy đến từ nhiều người hâm mộ, lượng người dùng truy cập hằng ngày ở trên nền tảng và khả năng thu hút nguồn lực của mình.
Đại sứ của một thương hiệu lớn là điều mà trước đây cô ấy chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào được. Hứa Ôn Giảo muốn cô ấy dựa vào năng lực của bản thân để đưa ra câu trả lời chính xác.
"Hai mươi phần trăm." Chu Tĩnh Bạch hiểu rõ năng lực của chính mình hơn ai hết, "Tình trạng, số lượng người dùng truy cập vào nền tảng và người hâm mộ của tôi không thể cạnh tranh với người của Ý Tâm."
Đừng bận tâm đến những người hâm mộ sẽ nói gì về bảng xếp hạng các ngôi sao trong giới giải trí và lượng người truy cập mạnh như thế nào. Vẫn còn một chặng đường dài giữa cô ấy và hai người nghệ sĩ trẻ nổi tiếng của Ý Tâm.
Hứa Ôn Giảo không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của đối phương.
"Vậy chiều nay chúng ta không cần phải đi gặp người phụ trách của Z&R."
"Tại sao?" Chu Tĩnh Bạch nghe không hiểu.
Tạm thời không nên vội thả bồ câu ra.
Hứa Ôn Giảo giơ tay sờ lên chiếc khuyên tai thủy tinh, ánh mắt lấp lóe.
"Tổng giám đốc điều hành của Ý Tâm cũng đã cử người đến nói chuyện với Z&R. Tôi nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ họ sẽ đạt được thỏa thuận trước chúng ta."
Chu Tĩnh Bạch không cần biết nàng nghe được chuyện này từ đâu, cô ấy cau mày, cố kìm nén sự bất mãn khi bị trêu chọc.
Cô ấy hỏi: "Vậy chuyến đi kế tiếp là . . ."
Hứa Ôn Giảo mỉm cười với đối phương: "Chúng ta sẽ đến nói chuyện hợp tác với Lacrima."
Chu Tĩnh Bạch nghe xong lời này, vẻ mặt cứng đờ.
Lacrima là một thương hiệu trang sức cao cấp và không có mối quan hệ cạnh tranh với Z&R. Hai trụ sở chính của thương hiệu đều ở thành phố này.
"Nửa năm trước, tôi đã sắp xếp để nhóm của cô liên lạc với người ở bên đó cho cô. Hợp đồng với người đại sứ của Lacrima cuối cùng đã hết hạn. Lần này tôi sẽ đưa cô đến gặp bên bàn giao và chắc chắn sẽ giành được hợp đồng."
Chu Tĩnh Bạch nghe xong, vừa nể phục mà cũng vừa khiếp sợ người trước mặt.
Thật bất ngờ, dù cô ấy là người có liên quan, nhưng cũng không hề hay biết Hứa Ôn Giảo đã sắp xếp tất cả những chuyện này từ trước. Hơn nữa, người quản lý của cô ấy cũng chưa bao giờ tiết lộ một lời về chuyện này.
Thế nhưng không phải trước đó người này phụ trách nền tảng bên kia sao?
Thấy đối phương không tin mình, Hứa Ôn Giảo cầm tách trà lên uống một ngụm để làm dịu cổ họng, sau đó nở một nụ cười ranh mãnh và dịu dàng.
"Nếu tôi nhớ không lầm, Tiểu Hoa cạnh tranh với cô Chu trong cùng thời gian ra mắt đã có danh hiệu đại sứ của một thương hiệu trang sức. Hợp đồng của họ vẫn chưa hết hạn và cô hiện là ứng cử viên phù hợp nhất cho Lacrima. "
Căn cứ điều khoản độc quyền của thương hiệu, đối thủ thậm chí không đủ điều kiện để tham gia.
Chu Tĩnh Bạch sau khi nghe xong, lập tức nghĩ đến một chuyện.
Nửa năm trước, có một thương hiệu trang sức cao cấp thấp hơn Lacrima một bậc muốn mời Chu Tĩnh Bạch làm đại sứ thương hiệu của họ. Người quản lý của cô ấy đã từ chối họ một cách lịch sự và đối thủ đã chớp lấy thời cơ này. Sau đó một văn bản được gửi đến đã chế nhạo cô ấy vì bị thương hiệu trả lại. Người quản lý đã nói một cách đầy ẩn ý để xoa dịu cô ấy, hãy chờ đợi vì điều tốt đẹp nhất vẫn còn chưa đến.
Chẳng lẽ Hứa Ôn Giảo đã cân nhắc mọi thứ vào thời điểm đó? Trong mắt của Chu Tĩnh Bạch tràn đầy kính sợ. Chẳng trách người trước mặt lại có thể lật ngược tình thế trước những cơn sóng hung bạo đang muốn đánh chìm chiếc thuyền, cứu lấy nền tảng video trên bờ vực bị phá sản.
Hứa Ôn Giảo còn cân nhắc nhiều hơn thế này, giới giải trí rất hay có những chuyện trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Nếu tin Lacrima có ý định ký hợp đồng với Chu Tĩnh Bạch bị lộ ra. Nàng tin chắc trong vòng chưa đầy một tuần, tất cả tài liệu đen về Chu Tĩnh Bạch sẽ xuất hiện trên mạng xã hội, thậm chí cũng không biết nguồn của mấy cái này ở đâu ra.
Chỉ dưới chiêu bài cạnh tranh với Z&R, thì mới có thể thu hút các nhà đầu tư cho hội nghị sắp tới.
"Ôn tổng, không phải ngài luôn phụ trách bên nền tảng video sao? Tôi còn tưởng rằng ngài . . . không hiểu rõ về nền tảng của chúng tôi."
Chu Tĩnh Bạch thấy nàng không có kiêu ngạo như những người khác, lập tức nói ra những suy nghĩ trong lòng.
"Làm sao tôi lại không hiểu rõ?" Hứa Ôn Giảo cười với đối phương, "Đối với chủ tịch, nền tảng giải trí quan trọng hơn video rất nhiều."
Không phải ngẫu nhiên mà nàng về nước và gia nhập nền tảng giải trí. Năm đó, nàng biết được nền tảng này là của hồi môn của Hứa Kiều, sớm muộn gì nàng cũng sẽ qua đây để tiếp quản và bảo vệ nó đến cùng.