Suy cho cùng, những người đến đây đều có mục đích riêng của mình.
Tất cả những người này đều bị người trong nhà thúc giục đến đây để thăm dò Hứa Úc Liêm.
Sau khi Hứa Kiều rời khỏi nhà của Hứa Lương Bình, bà chưa bao giờ tham dự tiệc mừng thọ của cha mình trong vài năm qua.
Có năm kia, bà nhờ một người thợ thủ công đúc một chiếc chuông đồng lớn và cử người giao đến dinh thự của gia tộc Hứa. Một chiếc xe tải đậu ngay trước cổng và đổ thẳng món quà mà bà tặng cho lão xuống bãi đất trống để cho khách mời tập trung đến xem.
Đêm đó, Hứa Lương Bình không tham dự bữa tiệc, nghe nói bệnh tim của lão tái phát và được người đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Sự việc này từng trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở thành phố A. Sau đó, hàng năm lão đều lập chốt kiểm soát dưới chân núi để ngăn cản Hứa Kiều làm chuyện gây chấn động lần nữa.
Hứa Kiều căm hận người cha này đến mức tối nay bà không chỉ đến một mình, mà còn mang theo con gái ruột Hứa Úc Liêm và con gái nuôi Hứa Ôn Giảo được báo chí nhắc đến trong thời gian vừa qua.
Sự kết hợp của ba người khá bùng nổ.
Không biết Hứa Thiến, người dì có tam quan lệch lạc chỉ nghe lời Hứa Kiều có đến sau hay không.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hứa Lương Bình sẽ cho biết ai là người thừa kế trong bữa tiệc mừng thọ của mình. Sự trở về của Hứa Kiều vào thời điểm này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Hứa Úc Liêm không thích gặp các cậu và anh em họ của mình nên phải nhờ những người chị em họ này đi nghe ngóng tình hình.
Các chị em họ đến phòng nghỉ của các nàng để bàn tán chuyện tình cảm của Hứa Úc Liêm.
Sau khi nghe Hứa Lệnh Nhĩ giải thích, Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo nhìn nhau và cả hai đều nhận thấy sự ngạc nhiên giống nhau trên khuôn mặt của đối phương.
Các nàng không biết đến việc lão già kia sẽ công bố người thừa kế, vốn dĩ mục đích đến đây của họ chỉ để giải quyết chuyện của Hứa Ôn Giảo.
Vậy thì mục đích thực sự của Hứa Lương Bình là gì?
Hứa Úc Liêm thầm cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi: "Nói cách khác, tối nay mọi người sẽ có mặt ở đây hết sao?"
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Có phải sẽ có sự tham dự của gia đình cậu em đúng không?"
Bầu không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Nhận thấy thái độ của mọi người, Hứa Ôn Giảo nghi hoặc nhìn sang Hứa Úc Liêm.
Hứa Úc Liêm giải thích với nàng: "Cậu của chị là anh trai ruột của mẹ chị và ông ấy là 'con trai trưởng' của Hứa gia."
Người thừa kế toàn bộ gia sản của gia tộc bất ngờ rời khỏi nước hơn mười năm về trước và rời xa trung tâm vòng xoáy quyền lực. Hứa Úc Liêm không bao giờ gặp lại ông ta ngay cả khi thỉnh thoảng đối phương trở về nước để tham dự một số dịp quan trọng của gia tộc.
Nếu ông ta có mặt ở đây, việc công bố người thừa kế chắc chắn sẽ xảy ra.
Hóa ra Hứa Kiều còn có một người anh trai ruột sao?
Trong mắt của Hứa Ôn Giảo hiện lên kinh ngạc, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Nàng rất xa lạ với những người trong gia đình của Hứa Kiều. Dù có gì đi chăng nữa, nàng không nên tò mò về người anh trai ruột của người mẹ nuôi này. Bà cố tình xóa bỏ sự tồn tại của đối phương và chưa bao giờ nhắc đến người anh trai này của mình một lần trong đời sống chứ đừng nói đến Hứa Úc Liêm sẽ nhắc đến người này cho nàng biết.
Có tiếng gõ cửa nhắc nhở họ rằng đã đến lúc phải đến sảnh để dùng cơm.
Tiệc mừng thọ vào mấy năm gần đây của Hứa Lương Bình thường được chia thành tiệc trước và tiệc tối. Bữa tiệc trước được tổ chức tại phòng ăn của gia đình và tất cả những người có mặt đều là thành viên của Hứa gia. Bữa tối là một buổi khiêu vũ giao lưu và những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều được mời tham dự.
Bàn ghế trong phòng ăn của dinh thự này được bố trí theo kiểu bàn tròn thời xưa, sáu bàn đều bày đầy bát và đũa, đã có rất nhiều người ngồi xuống.
Con dâu và mẹ chồng ngồi chung một bàn, con trai của lão và con rể ngồi chung một bàn, các cháu trai ngồi chung một bàn, còn vợ của cháu trai thì dắt các con vào một bàn.
Bàn chính mà Hứa Lương Bình ngồi có ít người hơn, chiếc bàn trống còn lại đang đợi Hứa Úc Liêm và các cháu gái của lão.
"Các cháu đi đâu thế? Tất cả mọi người đều đang chờ kìa."
Hứa Ôn Giảo vừa mới bước vào phòng ăn và ngay lập tức nghe thấy câu hỏi này, nàng nhìn về phía người vừa nói.
Ông lão mặc trên người bộ đường trang màu đen, mái tóc trắng bạc được chải ngược ra sau. Lão đeo một chiếc kính một mắt có dây xích, con mắt còn lại hung tợn giống như hổ vừa mới xuống núi.
Ở tuổi tám mươi, lão chăm sóc cơ thể của mình cẩn thận, với những đường nét trên khuôn mặt dũng mãnh như một người ngoại lai, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ lúc còn trẻ của lão.
Chẳng trách người vợ đầu tiên của lão lại phải lòng bởi những lời ngọt ngào của lão, và của hồi môn đã trở thành vốn liếng để lão trở nên giàu có.
Hứa Ôn Giảo đoán rằng người này chính là ông Hứa mà nàng chưa từng gặp trước đây, đối phương cũng nhìn chằm chằm vào nàng.
Quản gia Tôn đứng sau Hứa Lương Bình cúi thấp người xuống và nói gì đó vào tai của lão.
Hứa Lương Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, lão nhìn Hứa Ôn Giảo bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, như thể đang nhìn một con cá sắp chết trên thớt.
Hứa Ôn Giảo cảm thấy trong lòng đau nhói khó chịu. Nàng ôm chặt cánh tay của Hứa Úc Liêm, dáng vẻ sợ hãi của nàng trông giống như một con thỏ trắng nhỏ yếu đuối và ngây thơ.
Hứa Úc Liêm tiến lên đứng trước nàng, lạnh lùng nói: "Nếu như ông ngoại cảm thấy không hài lòng, chúng con sẽ không ở đây nữa."
Nói xong, cô nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo và muốn rời đi.
"Hỗn láo!" Người nói lời này chính là Cậu Ba đang ngồi ở bàn của Hứa Lương Bình.
Ông ta mỉa mai nói với Hứa Kiều đang ăn cùng bàn: "Cô Hai, đây là cách mà cô dạy con cái của mình hay sao?"
Cậu Ba đã có được danh tiếng trong những năm gần đây. Người anh cả đã ra nước ngoài và người chị lớn nhất cũng rời khỏi nhà. Ông ta đã đi theo Hứa Lương Bình để làm việc, hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh. Thế nhưng lão già kia nhất quyết không chịu buông và giao phó quyền lực của mình. Chính vì thế ông ta mới sốt ruột và nhân cơ hội hôm nay thể hiện để lấy lòng lão một chút.
Tiếng trẻ con khóc ngừng lại ngay lập tức và không có người nào lên tiếng.
Một đám người vẫn đứng đó và không ngồi xuống, Hứa Linh Sam thậm chí còn không giữ được sự bình tĩnh trên mặt mà tặc lưỡi cười khinh.
Hứa Kiều bị người kia hỏi lập tức ngẩng đầu cởi chiếc khăn choàng trắng trên cổ ra.
Tối nay là một bữa gặp mặt gia đình nghiêm trang, bà mặc một chiếc sườn xám dài tay màu đen nhung, thiết kế theo kiểu mới đang thịnh hành trong nước. Những cành hoa thêu màu trắng vàng từ thắt lưng leo lên, mái tóc đen dài gợn sóng mới được uốn làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt. Son môi đậm như hoa mẫu đơn đỏ đã làm nổi bật làn da trắng không tỳ vết.
Bà không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, trên người rõ ràng chỉ có hai tông màu trắng và đen. Khi nhìn kỹ thì có thể thấy những bông hoa trắng trên trang phục của bà thực chất là hoa cúc được dùng trong tang lễ.
Hứa Kiều không nói gì, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người em trai này rồi nhẹ nhàng mở miệng, mang theo áp lực gây áp đảo người khác vốn có của mình.
"Cậu Ba, cậu vừa mới nói cái gì? Tôi nghe không rõ, cậu nói lại lần nữa xem?"
Những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Kiều hơi cong lên, bà gõ nhẹ vào bát cơm trống, phát ra âm thanh giòn tan. Bầu không khí trong toàn bộ phòng ăn đột nhiên trở nên căng thẳng hơn so với Hứa Lương Bình lên tiếng vào lúc nãy.
Vẻ mặt kiêu ngạo của người đàn ông đột nhiên cứng đờ, đôi mắt kinh hoàng như nhìn thấy Quỷ La Sát bò ra từ địa ngục.
Ông ta nhớ lại những việc làm không thể nào chấp nhận được của người chị này. Trong một khoảng thời gian sau khi mẹ của Hứa Kiều qua đời, những người khác đã tận dụng thời cơ đó để chiếm ưu thế trong nhà.
Mẹ của ông ta lúc bấy giờ là người được lão già kia yêu thương nhất. Hơn nữa ông ta là con trai thứ hai trong nhà, vì thế tính tình rất kiêu ngạo và độc đoán. Có lần, ông ta đã xúc phạm Hứa Kiều và gọi bà là đứa trẻ sinh ra không được mẹ dạy dỗ.
Ngày hôm đó, ông ta bị Hứa Kiều dạy cho một bài học nhớ đời. Mặt của ông ta bị vùi vào trong đống cơm, bị ép ăn cơm trong bát như một con chó, suýt nữa bị nghẹn chết tại chỗ.
Mẹ của ông ta đã khóc và chạy đến chỗ của Hứa Lương Bình để phàn nàn. Thế nhưng thay vì phân xử công bằng, lão đã tát con trai của mình một bạt tai và bắt ông ta phải quỳ trên sân thượng suốt đêm.
Hứa Lương Bình chỉ thích những đứa con do người phụ nữ đã chết đó để lại. Khi con trai của lão gặp rắc rối và bỏ ra nước ngoài, lão đã từ chối công bố người thừa kế mới trong hơn mười năm qua. Mẹ của ông ta và Hứa Kiều vốn chẳng hề ưa nhau, thế mà lão lại mời bà và các con của bà về đây để chúc thọ.
Cậu Ba thầm mắng trong lòng, lão già đáng chết này đúng là người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!!!
"Được rồi, mọi người ngồi xuống chuẩn bị ăn đi." Hứa Lương Bình giơ tay lên, cắt ngang cuộc náo loạn.
Hứa Úc Liêm đoán không ra được lão già này đang có âm mưu quỷ kế gì, thế nhưng Hứa Kiều cũng đang có mặt ở đây nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô kéo ghế ra, nghiêng người về phía Hứa Ôn Giảo, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: "Ôn Kiểu, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước và quan sát xem bọn họ đang tính diễn trò mèo gì."
Các nàng rất gần nhau, tóc của Hứa Úc Liêm được kéo cao lên, tùy ý xõa tung. Vài sợi tóc xõa xuống che đi đôi mắt của cô, Hứa Ôn Giảo đưa tay kéo chúng sang một bên.
Đầu ngón tay của nàng vuốt ve trán của cô, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ vô hại: "Em sẽ nghe theo lời của chị."
Sự tương tác của các nàng được chứng kiến bởi một số người ngồi xung quanh. Hứa Linh Biệt che mắt lại và rên rỉ: "Này người ơi, tôn trọng những người độc thân như chúng tôi một chút được không vậy?"
Hứa Lệnh Nhĩ cắt ngang: "Dừng lại, không phải chúng tôi, chị có người yêu rồi em."
"Mấy người thực sự rất là phiền!" Hứa Úc Liêm tức giận đến mức đầu đau như búa bổ, cô kéo Hứa Ôn Giảo đang cười không nói gì ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, những người giúp việc đã bưng đồ ăn ra, có thêm mấy người nữa lần lượt ngồi vào bàn chính.
Từ đầu đến cuối, bên cạnh Hứa Lương Bình đều có một chiếc ghế trống.