"Ôn tổng?"
Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Ôn Giảo không được ổn, mọi người trong phòng họp đứng ngồi không yên.
Đây là lần đầu tiên mà các nhân viên thấy một vị lãnh đạo không bao giờ dám lơ là trong công việc lại mất tập trung như vậy.
Nhận thấy tình trạng của nàng không được tốt, Hứa Úc Liêm đã bỏ qua bài phát biểu của mình và kết thúc cuộc họp cuối cùng trước kỳ nghỉ một cách ngắn gọn và dứt khoát.
Mọi người đều vui mừng đến nỗi vỗ tay hoan hô không ngừng. Các nhân viên nhanh chóng thu dọn đồ dùng cá nhân và lần lượt ra ngoài.
Còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ chính thức và tất cả mọi người đều rất mong chờ để nghỉ xả hơi sau những ngày tháng làm việc vất vả.
Hứa Úc Liêm không nhúc nhích trên ghế, nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Giảo, mái tóc dài mềm mại của nàng xõa xuống và gần như che khuất cả khuôn mặt.
Trương Viên Chi và một số trợ lý đều ngầm hiểu vấn đề rồi im lặng bước ra ngoài. Thậm chí họ còn chu đáo đóng chặt cửa phòng họp trước khi rời đi để hai người kia có không gian riêng tư.
Phòng họp trở nên yên tĩnh. Hứa Ôn Giảo lật qua lật lại cuốn sổ báo cáo vô dụng mà không hề để ý xung quanh. Hứa Úc Liêm đang ngồi cạnh nàng, khoảng cách trong tầm tay.
Vừa rồi khi Hứa Úc Liêm đang nói chuyện với các nhân viên, nàng nghe được tiếng đầu gối của cô va chạm nhẹ dưới chiếc bàn dài mỗi khi đi vào vấn đề chính. Cô gõ nhẹ đầu bút lên bàn, âm thanh truyền trong chất rắn, trái tim của Hứa Ôn Giảo cũng theo đó mà rung lên.
"Ôn tổng." Hứa Úc Liêm gọi nàng, nhưng cô không gọi nàng bằng tên mà là bằng chức danh của nàng.
Hứa Ôn Giảo kinh ngạc nhìn cô.
Hứa Úc Liêm vuốt màn hình điện thoại di động của mình lên vài lần và nhấp vào hộp trò chuyện với trưởng nhóm từ bộ phận kế hoạch. Sau đó cô đặt nó lên bàn, lạnh nhạt nói: "Ôn tổng chưa đọc thông tin mới nhất của công ty sao?"
Hứa Ôn Giảo đau đầu vì khối lượng công việc quá nhiều mấy ngày nay và cũng không có thời gian kiểm tra thông báo. Nàng lập tức nghiêng đầu nhìn sang, bối rối giống như một con thỏ bị mắc kẹt vào bẫy của thợ săn.
Hứa Úc Liêm suýt chút nữa không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng. Cô ho khan nói: "Em tự xem đi."
Hóa ra đó là phiên bản nâng cấp của bộ phim tình cảm lãng mạn mà cô đã từ chối và sau đó đã được triển khai lại. Khi đó, người phụ trách đột nhiên muốn chụp ảnh Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo để quảng bá cho chương trình. Cô đồng ý với họ và cũng đã nói chuyện này với nàng vào lần trước.
Ngay từ đầu, họ muốn tạo ra một chương trình tình cảm mang tính chất giải trí với chìa khóa chính là "đồng tính luyến ái". Giống như những chương trình tình cảm truyền thống, họ sẽ mời những phụ nữ trẻ đẹp tham gia chương trình để tạo điểm nóng cho chương trình.
Hứa Ôn Giảo đã đưa ra cho họ những đề nghị mới. Khẩu hiệu chuyển đổi của Zhike Video là tạo ra một sản phẩm nói về tình cảm của hai người phụ nữ, và bộ phim lãng mạn này là một điểm khởi đầu tốt.
Có thể mời những người trong cộng đồng này ở các độ tuổi khác nhau tham gia vào chương trình. Trình bày cuộc sống hàng ngày của họ dưới dạng phim tài liệu mô phỏng hoặc phỏng vấn. Điều này có giá trị xã hội hơn là một chương trình lãng mạn chỉ nhằm mục đích thúc đẩy lượng hormone hạnh phúc Dopamine trong cơ thể của con người. Mặc khác làm thay đổi suy nghĩ của công chúng chưa biết đến cộng đồng này. Cho họ xem những điểm tương đồng và khác biệt giữa tình yêu đồng giới và tình yêu khác giới để xóa bỏ những định kiến. Qua đó cũng khiến nhiều người phải suy nghĩ rõ ràng về việc con đường này nên đi như thế nào trong tương lai.
Hiện thực không phải là một câu chuyện cổ tích hay một vở kịch khiến người xem phải ức chế. Nó chỉ là một cuộc sống thực bao gồm những con người có thật.
Ý tưởng của nàng đã được nhất trí thông qua. Sau khi kế hoạch chương trình được trình lên Hứa Úc Liêm phê duyệt, tập đoàn họ Hứa đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của các nàng.
Sau khi tổ chương trình không còn bị vấn đề thiếu kinh phí làm khó, họ đã lên kế hoạch tổ chức một buổi tuyển chọn toàn quốc dành cho các cặp đôi nghiệp dư. Nhân viên marketing muốn tranh thủ thời gian trước kỳ nghỉ và mọi người vẫn còn ở công ty để thực hiện một số cuộc phỏng vấn cùng buổi chụp ảnh với Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo. Sau khi hoàn thành buổi thử giọng, quảng cáo sẽ được đăng trên trang chủ của Zhike Video.
Tất cả các kế hoạch đã được các nhân viên nội bộ sắp xếp và lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Nếu có thể tận dụng thêm những ngày trước kỳ nghỉ, họ có thể tiết kiệm rất nhiều tiền cho việc lập kế hoạch chương trình.
Tất nhiên Hứa Úc Liêm ủng hộ ý tưởng của họ, nhưng vẫn phải chờ ý kiến từ Hứa Ôn Giảo nữa.
"Được rồi, khi nào chúng ta đi quay?" Hứa Ôn Giảo đọc xong lịch sử trò chuyện không chút do dự đồng ý.
Các nàng đã làm xong hết công việc trước mắt, nếu không làm được thì có thể đợi đến sau kỳ nghỉ. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cả hai muốn đi đâu đó để nghỉ ngơi một chút.
Hứa Lương Bình nhiều lần lâm bệnh nặng và lão đã bác bỏ những tin đồn đó. Người bên ngoài không biết nhưng tất mọi người trong nhà đều biết lão già sắp chết và họ càng ra tay quyết liệt hơn.
Trong khoảng thời gian này, quản gia Tôn và Bà Ba đã bàn bạc về việc tiêm một loại thuốc vào người của Hứa Lương Bình để đảm bảo rằng lão sẽ không thể chết nhanh được và quyền lực đó sẽ không rơi vào tay của Hứa Chiêu Minh và Hứa Kiều.
Cuộc trò chuyện của bọn họ đã được Hứa Lệnh Nhĩ quay lại và đoạn video này được mở lên khi những người trong gia đình đến thăm Hứa Lương Bình.
Hứa Lương Bình tức giận đến mức đột quỵ trên giường bệnh và được các bác sĩ, y tá đẩy lên bàn phẫu thuật.
Sắc mặt của Cậu Ba tái mét, ông ta giơ tay tát đứa con gái đã phản bội mình. Hứa Úc Liêm chắn trước Hứa Lệnh Nhĩ và đỡ cho cô ấy cái tát đó.
Hứa Lệnh Nhĩ không muốn làm điều gì đó quyết liệt như vậy nếu như ông ta không nhất quyết muốn gả con gái cho một ông già gần sáu mươi tuổi và sắp xuống mồ. Cậu Ba muốn con gái của mình làm vợ của người đàn ông kia để củng cố địa vị trong Hứa gia, và tất nhiên Hứa Lệnh Nhĩ làm sao có thể chịu ngồi yên?
Điều đáng kinh ngạc là báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con cho thấy con trai thứ ba của Hứa gia không phải con của Hứa Lương Bình và cũng không phải con của Tôn Lương. Ông ta đã hoàn toàn bị gạch tên ra khỏi gia đình và gia tộc họ Hứa.
Tôn Lương biết quá nhiều bí mật nên đã bị giữ lại. Lão ta từ một con chó cắn chủ trở thành một kẻ chỉ biết xin ăn từ miệng của người khác và lo lắng một ngày nào đó thi thể của mình sẽ bị vứt ở nơi hoang dã.
Khung cảnh trong phòng bệnh vào ngày hôm đó cũng hỗn loạn như đêm tiệc mừng thọ của Hứa Lương Bình. Những gì mà lão nhận hôm nay cũng giống như ngày hôm đó lão đã làm với người khác. Nếu Hứa Kiều muốn lão sống không bằng chết thì ngày nào bà cũng sẽ cho lão xem những vở kịch ly kỳ như vậy.
Không biết Hứa Úc Liêm có ngại ngùng hay không, nhưng địa điểm quay video quảng cáo đã được thay đổi từ studio sang ngoài trời và họ nhấn mạnh việc chụp ảnh hoa anh đào.
Hứa Úc Liêm đen mặt khi nhìn thấy kế hoạch của họ: "Tôi không rành địa lý nhưng cái này không thể lừa được tôi. Ở thành phố A lấy đâu ra hoa anh đào? Ở phía bắc không thể có hoa anh đào nở rộ vào mùa đông."
Tất nhiên họ đã có sự chuẩn bị trước và tìm hiểu rất kỹ càng mà không cho lãnh đạo của mình biết. Có một "Núi Vãn Nguyệt" nổi tiếng ở thành phố D. Các giống hoa anh đào mới đã được trồng ở đó và mỗi mùa đông những cánh hoa màu hồng và trắng lại tô điểm cho những ngọn núi phủ đầy tuyết. Đây là một địa điểm thu hút khách du lịch địa phương. Năm ngoái, một đường cao tốc mới đã được đưa vào sử dụng và chỉ mất hai giờ để di chuyển đến đó.
Hai ngày một đêm, vừa kịp về trước khi chính thức bước vào kỳ nghỉ.
Hứa Úc Liêm tự hỏi phải chăng những người này chỉ đang cảm thấy áp lực ở công ty và lấy cớ đi công tác để đi du lịch. Vì vậy cô đã hỏi Hứa Linh Sam, người hay đi du lịch về tình hình của núi Vãn Nguyệt, và những gì mà nhóm người kia nói là thật.
Hứa Linh Sam cúp điện thoại và nói phóng đại với các chị em họ của mình rằng Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo sẽ đến núi Vãn Nguyệt để chụp ảnh cưới.
Vì vậy, ngày hôm đó, Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo cùng nhóm của mình trong công ty đến chân núi Vãn Nguyệt. Người chào đón các nàng là một số chị em họ đã đến đây để thư giãn nhằm tránh những tranh chấp trong gia tộc họ Hứa.
Chỉ có Hứa Lệnh Nhĩ mang theo người thân đi cùng. Cô gái chớp chớp đôi mắt hoa đào quyến rũ, lúc cười thì nốt ruồi xinh đẹp ở cuối mắt lóe lên. Mỗi khi có ai gọi cô bé này bằng em gái, cô bé ấy cũng ngoan ngoãn gật đầu lễ phép như một chú nai con.
Cảnh Ấu và Hứa Ôn Giảo là những người trầm tính cho nên rất hợp để làm bạn với nhau. Ngay sau đó, cả hai ngồi cạnh nhau cùng trò chuyện rất thân mật.
Hứa Úc Liêm nhìn chằm chằm vào Cảnh Ấu đang ngồi cạnh Hứa Ôn Giảo, ánh mắt như muốn thiêu đốt đối phương.
Hứa Linh Sam bình tĩnh khoác tay lên vai của cô, bắt đầu trêu chọc: "Đừng có nói là em đang ghen đó nha? Người yêu của Chị Hai có chung tần số với Kiểu Kiểu của chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hứa Úc Liêm không biết nên bảo Hứa Linh Sam đừng gọi Hứa Ôn Giảo một cách thân mật như vậy hay nên hỏi cô ấy "cùng tần số" nghĩa là gì trước tiên. Cô cũng không nhìn thấy rõ nụ cười đầy ẩn ý trên môi của Hứa Lệnh Nhĩ.
Hứa Linh Biệt giật con mèo khỏi tay của Hứa Lân Vũ, khi đi ngang qua và lắng nghe, cả hai đều dừng lại và mắng Hứa Linh Sam vì đã chọc giận Hứa Úc Liêm.
Hứa Linh Sam nặng nề trừng mắt, "Thôi bỏ đi, không muốn tranh cãi với trẻ con."
Điều kiện đường núi rất phức tạp, hành lý của họ được người từ khách sạn suối nước nóng chở đến và đặt trong phòng đã được đặt trước. Sau đó họ trả tiền để bắt xe buýt lên sườn núi.
Du khách xếp hàng chờ đi cáp treo lên núi ngắm rừng hoa anh đào không thể nhìn thấy điểm cuối, giống như các dãy núi này nối tiếp nhau phía xa.
Trước mặt là các bậc thang leo núi đã được dọn sạch tuyết và rắc muối để không bị đóng băng. Nhiều du khách đã bị trượt chân và có một người người đang bám chặt vào tay vịn như que kem.
Mùa đông nên trời tối nhanh. Hiện tại đã gần trưa nhưng may mắn là hôm nay tuyết không rơi dày đặc. Sau một hồi thảo luận, đoàn người trong công ty quyết định leo lên xong sớm và nghỉ ngơi sớm.
Hứa Lệnh Nhĩ và những người khác không quan tâm đến thời gian. Các cô gái này dù sao cũng là người trẻ và có thể tương trợ lẫn nhau trong quá trình leo núi.
Đêm qua tuyết phủ đầy núi. Sáng nay, mặt trời ló dạng và mọi thứ đều tan chảy. Trên núi có một ngôi chùa nghìn năm tuổi, các nhà sư thường xuyên gõ chuông, âm thanh gõ mõ tụng kinh vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.
Thể chất của Hứa Ôn Giảo hơi yếu hơn người bình thường, nàng đang bước đi trên các bậc thang leo núi vô tận, thở hồng hộc và tai đỏ bừng vì cơ thể nóng lên. Đôi mắt của nàng hơi ươn ướt vì đã thấm mệt, giống như một hồ nước phủ đầy sương sớm.
Hứa Úc Liêm cách nàng vài bước và dõi theo từng bước chân của nàng từ phía sau.
Từng người một vượt mặt các nàng và cả hai cách đoàn người một đoạn khá xa.
Hứa Ôn Giảo bước thêm hai bước, dừng lại ở bậc thang và quay đầu lại.
Hai bên cây thường xanh phủ đầy tuyết rơi. Mái tóc đen dài và mi mắt của đối phương giống như những viên gạch trên bức tường trắng, và gò má ửng hồng như hoa treo.
"Em có mệt không?" Hứa Úc Liêm không biết vì sao tay chân của mình lại tê dại. Cô bước tới trước, đứng trên bậc thang cùng Hứa Ôn Giảo, một cao một thấp.
Hứa Ôn Giảo cong môi cười với cô, ánh mắt trong trẻo như suối, lắc đầu: "Em không mệt."
Hứa Úc Liêm gật đầu rồi cởi chiếc khăn trên cổ của mình ra và quàng lên cổ của Hứa Ôn Giảo.
Người này khi xuống xe đã quên cầm theo, mãi đến khi đến đây mới nhận ra.
Hứa Úc Liêm quấn chiếc khăn lại một cách khéo léo, vừa cau mày vừa hỏi: "Có lạnh không?"
Gió lạnh thổi qua, hơi ấm từ trên cổ khiến trái tim của Hứa Ôn Giảo bỏng rát, cả người chợt trở nên nóng bừng.
Trong mắt của nàng hiện lên một niềm vui không thể nào diễn tả được. Đột nhiên nàng kéo chiếc khăn hơi xuống một chút xíu, không kiềm chế được mà hôn lên trán của Hứa Úc Liêm.
Bờ môi lạnh buốt chạm vào làn da mềm mại, cảm giác nhẹ đến mức tưởng chừng như đây là ảo giác.
Trái tim của Hứa Úc Liêm đập loạn nhịp, cô kinh ngạc ngước mắt lên: "Em làm gì thế?"
Giọng điệu của cô vừa nghiêm túc lại vừa đứng đắn, Hứa Ôn Giảo trông có vẻ hoảng hốt, nàng biết làm như vậy là không đúng và đổi lại là người khác đều sẽ rất tức giận với hành động vừa rồi của nàng. Thế nhưng chỉ có Hứa Úc Liêm mới có thể chịu đựng được nàng.
Nàng đỏ mặt, lúng túng nói: "Làm chuyện xấu với chị."
Mí mắt của Hứa Úc Liêm giật giật. Tại sao trước đây cô không nhận ra rằng Hứa Ôn Giảo mặt dày và nói năng kỳ cục như vậy?
Cô khịt mũi một cái và bước đi về phía trước.
"Chúng ta đi nhanh đi, nếu trời tối thì chúng ta không thể về khách sạn ăn cơm được."
Hứa Ôn Giảo không nhúc nhích, che miệng lại và ho khan hai tiếng.
Người nào đó tỏ ra lạnh nhạt bỏ đi trước đã dừng lại, chấp nhận số phận của mình, quay người lại, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Hứa Ôn Giảo rồi tiếp tục bước đi những bước dài.