Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 30




Edit: Điềm Điềm

**********************

Là nạn nhân hay kẻ bạo hành không phải một mình Chương Mân quyết định, Lý Như cũng không cho bọn họ đến văn phòng, mà là trực tiếp ở hành lang hỏi học sinh đứng nhìn: “Nói một chút, đây là xảy ra chuyện gì?”

Nam sinh bị điểm danh trước mặt cả lớp cũng không dám nói dối, đành phải nói nguyên nhân hậu quả với Lý Như, Phùng Vinh. Lý Như càng nghe càng nóng nảy, sắc mặt Phùng Vinh cũng trở nên nghiêm túc.

Thì ra, sau khi Trác Duyên bị Lý Như gọi đến văn phòng, Chương Mân liền cười lạnh một tiếng trong lớp: “Tôi nói Trác Duyên này có phải là ngốc hay không? Nếu không phải ngốc thì chắc đã bám vào người có tiền hơn, hiện tại ba mẹ không còn liền muốn vứt bỏ người thân đi theo người có tiền, ha ha, thật đúng là có tâm cơ!”

Hàn Xương nghe vậy, tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn đứng lên từ chỗ ngồi, hướng về phía Chương Mân ngồi trước liền rống lên: “Mày nói lại lần nữa xem?”

Chương Mân “cạch” một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu ác liệt: “Mày bảo ông đây nói ông đây nói thì sao? Hơn nữa, ông đây nói là Trác Duyên, có liên quan gi với mày?” Hắn ta nói xong có tiến lại gần thấp giọng nói: “Mày có biết mày giống chó giữ nhà của Trác Duyên không…”

“A!” Hàn Xương một quyền đập xuống, trực tiếp nện Chương Mân xuống đất, hắn cũng không chừa thời gian cho Chương Mân, trực tiếp nhào tới đánh hắn ta, Chương Mân bị đánh đến khóc gọi cha gọi mẹ.

Mấy nam sinh ngày thường đi theo Chương Mân thấy thế vội vàng tiến lên kéo Hàn Xương ra. Chương Mân liền sai mấy người vây công Hàn Xương, Hàn Xương không địch nổi, bị đánh ngã xuống đất. Lúc này, cho tới nay ngoại trừ thành tích tốt ra, Đỗ Dần đóng vai người vô hình trong lớp lại gia nhập chiến đấu, cậu ta nhanh chóng xốc lên mấy người công kích Hàn Xương, giải cứu Hàn Xương ra, nhưng Chương Mân sẽ buông tha cho bọn họ sao?

Vì vậy, cuộc hỗn chiến bắt đầu.

Sự tình trải qua chính là như vậy, nam sinh kia miêu tả xong liền rụt đầu lui ra phía sau, Lý Như trừng mắt nhìn chương Mân cùng mấy người Hàn Xương, tròng mắt giống như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, đáng sợ đến dọa người.

“Nói đi, có biết mình sai chỗ nào không?” Cô cố gắng đè nén tức giận, nghiêm khắc hỏi.

Chương Mân xoay khuôn mặt sưng húp qua cũng không trả lời.

Trác Duyên dùng ánh mắt ý bảo Hàn Xương và Đỗ Dần. Hàn Xương không cảm thấy mình có gì không đúng, cũng không muốn nhận sai, nhưng Đỗ Dần lại rất tự nhiên trả lời: “Cô, em không nên đánh nhau.”

Lý Như nhìn về phía mấy học sinh khác, mấy người khác bình thường cũng chỉ dám khi dễ bạn học tính cách yếu đuối, đối mặt với giáo viên tức giận vẫn có chút kinh ngạc, cũng đều nói biết sai rồi.

Chỉ còn lại Chương Mân và Hàn Xương không nói gì.

“Hai đứa câm rồi sao?”

Trong lòng Hàn Xương vẫn tức giận, hắn nhíu mày: “Cô, là nó nói chuyện quá khó nghe, em thật sự nhịn không được…”

“Người khác mắng em em liền đánh trở về? Ai dạy em điều đó?” Giọng điệu Lý Như cực kỳ không tốt.

“Cô, nó mắng chính là Trác Duyên, em chính là vì Trác Duyên mà bất bình!” Hàn Xương bảo vệ Trác Duyên đã trở thành một thói quen.

“Ah!” Lý Như trực tiếp bật cười: “Em cho rằng cái này gọi là nghĩa khí anh em sao? Em có biết đánh người là sai không? Em hỏi Trác Duyên một chút, em ấy hy vọng hay không hy vọng em làm như vậy?”

Vấn đề trở lại trên người Trác Duyên, ánh mắt cậu thấy mọi người đều nhìn mình, chờ đợi đáp án của mình, ngay cả Hàn Xương cũng vậy.

Trác Duyên nhìn Hàn Xương cực lực che dấu thấp thỏm nho nhỏ, trong lòng có chút buồn cười, biết sợ rồi sao?

Cậu đi tới trước mặt Hàn Xương, lấy tay vỗ bả vai Hàn Xương, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nói: “Cậu làm đúng, có vài người chỉ nhận nắm đấm, cũng chỉ có nắm đấm mới có thể khống chế nó. Cậu cũng không thể nói với một con chuột rằng ăn cắp là không đúng phải không? Nó có nghe không? Cho nên chỉ có thể bắt được chuột, tiêu diệt chuột, con chuột này mới có thể ngừng trộm đồ, cậu nói đúng không?”

Trác Duyên càng nói, ánh mắt Hàn Xương càng sáng, sắc mặt Chương Mân lại càng xanh, hắn ta không thể nhịn được nữa: “Trác Duyên, mày mắng ai là chuột?”

Trác Duyên quay người cười với hắn ta: “Tôi mắng người sao? Chửi như thể tự nhận là mình, phải không? Bạn học Chương Mân, cậu bịa đặt sự thật, cố ý phỉ báng tôi, lại ở trước mặt người khác nhục mạ Hàn Xương, cậu có biết đây đều là phạm tội không? Tôi hoàn toàn có thể kiện cậu.” Đương nhiên, Chương Mân chưa tới mười tám tuổi, chỉ dựa vào những thứ này vẫn không có biện pháp kết tội, cậu cũng chỉ là hù dọa dọa hắn ta mà thôi.

Trong tâm trí của hầu hết mọi người, phạm tội là một điều rất xa, luôn luôn cảm thấy rằng tội phạm là một điều cực kỳ khủng khiếp, bởi vì pháp luật là một lĩnh vực không rõ đối với họ, họ sẽ hoảng loạn, sẽ không tự chủ tránh né.

Quả nhiên, Chương Mẫn bị cậu nói ngây ngẩn cả người, tròng mắt có chút e ngại, không chỉ có hắn ta, mà ngay cả Hàn Xương, Lý Như bọn họ cũng có chút sững sờ, cái này, cái này đều vi phạm pháp luật? Không khoa trương như vậy chứ?

Đương nhiên không khoa trương như vậy, Trác Duyên chỉ là đang gây áp lực cho bọn họ.

“Cô, em cảm thấy chuyện này hoàn toàn là do sai lầm của phát thanh viên, bọn họ cũng phải gánh vác một ít trách nhiệm. Tiếp theo, bạn học Chương Mân miệng nói xấu, cũng triệu tập các bạn khác tham gia đánh nhau cũng không đúng. Đương nhiên, Hàn Xương đánh người không đúng, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân, đáng để thông cảm, còn có Đỗ Dần là vì giúp đỡ, lại bất hạnh bị cuốn vào trận ẩu đả này, thật sự là vô tội, ngài thấy, nên xử lý như thế nào?” Trác Duyên chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, giọng điệu của cậu quá chính trực, vẻ mặt quá nghiêm trang, tất cả mọi người không tự chủ được cảm thấy cậu nói đúng, vì thế nhao nhao gật đầu, ngay cả Lý Như cũng không tự giác bị dẫn chệch.

Thậm chí Chương Mân còn cho rằng Trác Duyên không có xuyên tạc sự thật, chỉ là hắn ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nhớ ra.

Đỗ Dần nhìn hành lang tối tăm, bạn cùng bàn mới của cậu ta bình tĩnh thoát tội cho Hàn Xương và mình, cảm thấy người này giống như đang phát sáng vậy.

Phùng Vinh cười tủm tỉm nhìn tình huống này, cũng không nói lời nào.

Lý Như suy nghĩ một chút, cuối cùng tổng kết: “Như vậy, Chương Mân, còn có mấy người các em, trở về viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, suy nghĩ thật kỹ mình làm sai chỗ nào, ngày mai để phụ huynh đến trường một chuyến. Hàn Xương, em cũng viết kiểm điểm ba ngàn chữ, Đỗ Dần, em trở về đọc sách đi.”

Vừa nghe thấy muốn gọi phụ huynh, khuôn mặt Chương Mân liền khổ sở, hơn nữa mặt mũi hắn ta vốn bầm dập, mặt càng thêm biến dạng.

Lý Như thấy bọn họ đều có thương tích, thở dài, khoát khoát tay: “Các em trước tiên đến phòng y tế trường lấy chút thuốc thoa đi, biết đau còn đánh nhau, bài tập về nhà quá ít đúng không?”

“Không phải, không phải, cô ơi, chúng em sẽ đến phòng y tế của trường.” Có thêm bài tập về nhà? Vậy còn không điên sao? Chương Mân nhanh như chớp bỏ chạy.

Chuyện Hàn Xương lo lắng nhất là gọi ba mẹ không xảy ra với mình, hắn vui vẻ nháy mắt với Trác Duyên, Trác Duyên không đành lòng nhìn thẳng, bắt lấy cổ tay hắn: “Đi thôi, cậu cùng tớ đến phòng y tế của trường.”

Lý Như gọi Trác Duyên lại: “Trác Duyên, ngày mai em cũng gọi phụ huynh tới, cô muốn tìm anh ta nói chuyện.”

Trác Duyên: Điều này dường như có chút khó khăn, dù sao Lục Kinh bận rộn như vậy, cậu cũng không tiện quấy rầy đối phương.

“Được thưa cô.” Chỉ có thể đáp ứng trước, người nào đến lúc đó rồi nói sau.

Sau khi đi xa, Hàn Xương ôm lấy bả vai Trác Duyên, cười thoải mái: “Yến Tử, cậu thật là nghĩa khí!” Hắn cảm thấy Trác Duyên dưới áp lực của giáo viên còn nói đỡ cho mình, nói mình làm đúng, thật sự khiến hắn cảm động!

Trác Duyên lấy tay hắn từ trên vai xuống, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Sau này cậu đừng xúc động như vậy, vũ lực là hạ sách khi giải quyết vấn đề.”

“Nhưng cậu vừa rồi không phải còn ở trước mặt cô nói tớ đúng sao?” Hàn Xương không hiểu.

Trác Duyên bất đắc dĩ: “Tớ không nói cậu không đúng, tớ muốn nói là, sau này cậu gặp phải chuyện như vậy, phải động não, lựa chọn phương án tốt nhất, mà không phải chỉ dựa vào vũ lực, có hiểu hay không?”

Hàn Xương gãi đầu: “Không hiểu.”

“Quên đi, sau này cậu sẽ hiểu.”

Sau buổi tối tự học, Trác Duyên đạp xe về nhà đã mười giờ rưỡi, Lục Kinh còn chưa về.

Cậu tắm rửa xong, dựa vào giường bắt đầu học thuộc lòng kiến thức liên quan, trí nhớ của cậu rất tốt, trước khi thi cuối kỳ đại khái vẫn có thể học thuộc ngữ văn, chính trị, lịch sử.

Bất tri bất giác đến mười hai giờ, Lục Kinh trở về. Trác Duyên nghe động tĩnh dưới lầu, chờ Lục Kinh lên lầu trở về phòng khoảng nửa giờ, cậu mới ra khỏi phòng.

Lục Kinh từ sau khi không ngồi xe lăn đã chuyển về phòng mình trên lầu, chỉ cách phòng Trác Duyên một bức tường. Trác Duyên đi tới trước cửa Lục Kinh phòng, đang định gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong.

Lục Kinh nhìn thấy cậu hiển nhiên cũng có chút giật mình: “Đã trễ như vậy, cậu còn chưa ngủ sao?”

Anh vừa tắm rửa xong, tóc còn thấm nước, giọt nước từ trên trán lăn xuống, lưu lại một loạt dấu vết trên sườn mặt, sau đó trượt vào trong bộ đồ ngủ.

Lúc trước Lục Kinh vẫn ngồi, Trác Duyên không có biện pháp trực quan cảm nhận được chiều cao của Lục Kinh, hiện giờ đứng trước mặt anh, lúc này mới phát hiện Lục Kinh rất cao, cậu khoảng 1m8, nhưng nhìn Lục Kinh còn phải ngửa đầu, cậu thấy Lục Kinh tuyệt đối hơn 1m85.

Vì vậy ánh mắt của cậu rất dễ nhìn ngay cổ Lục Kinh, sau đó đi xuống. Bộ đồ ngủ của Lục Kinh có chút mở ra, Trác Duyên có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh của anh cùng với thịt rắn chắc bên dưới xương quai xanh.

Cao lớn, rắn chắc, tướng mạo anh tuấn, khí chất phi phàm, nam tính bạo phát, hiện giờ còn có thêm một vẻ gợi cảm, Trác Duyên cảm thấy, là người đồng tính, hình như có chút bị mê hoặc.

Nhưng cậu rốt cuộc lấy lại lý trí, nhanh chóng dời ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Giáo viên chủ nhiệm của tôi nói muốn nói chuyện với người giám hộ một chút, đương nhiên, tôi chỉ nói với anh một tiếng, nếu công ty bận anh cũng có thể không đến, không có chuyện gì.”

Lục Kinh nhìn chằm chằm lông mi cong vút của cậu cùng với đôi mắt đào hoa dịu dàng hơi né tránh: “Khi nào?”

Trác Duyên ngước mắt nhìn anh, cong mắt lên, giống như trăng lưỡi liềm: “Ừm, nếu anh bận rộn, thật sự có thể không cần đi.”

Lục Kinh trầm giọng: “Khi nào?”

“Ngày mai.”

“Ừm, tôi biết rồi, cậu đi ngủ sớm một chút, sáng mai tôi sẽ cùng cậu đi học.” Lục Kinh ra khỏi phòng, nhìn bộ đồ lông xù của thiếu niên trước mặt, nhịn không được đưa tay sờ sờ. Trác Duyên hình như bị giật mình, giống như thỏ lui về phía sau vài bước, đôi mắt như đang tố cáo, vô tội lại ấm ức.

Lục Kinh thấy thế, không khỏi nở nụ cười, hình như có thêm một người, cảm giác cũng không tệ.

Trác Duyên trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn người đàn ông mỉm cười trước mặt, Lục Kinh vậy mà nở nụ cười! Không, trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là Lục Kinh cười rộ lên lại có hai má lúm đồng tiền!

Lục Kinh không phát hiện trong lòng Trác Duyên chạy qua hàng ngàn con alpaca, chỉ thu lại nụ cười, ánh mắt ôn hòa hỏi: “Trước khi đi ngủ có muốn uống một ly sữa không?”

Trác Duyên còn đắm chìm trong má lúm đồng tiền thật lâu không thể kiềm chế, nghe được Lục Kinh hỏi cũng chỉ là sững sờ gật đầu.

Không bao lâu sau, Lục Kinh từ dưới lầu một lần nữa trở lại, đưa cho Trác Duyên một ly sữa nóng trong tay: “Uống xong đi ngủ sớm một chút đi.”

Trác Duyên nhận lấy, cúi đầu: “Cảm ơn.”

Cậu đảo mắt nhìn thấy trong tay Lục Kinh là một tách cà phê, xem ra anh phải thức đêm làm việc.

“Anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Lục Kinh gật đầu.

**********************

- -----oOo------