Beta: Bing.
Chương 25:
Một ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, năm người tổ đặc chiến đều không đi ra ngoài chơi, chỉ đi phòng bếp vơ vét một đống thịt chạy ra sau núi nướng.
Nam Cung Kiếm lúc nào cũng đùa giỡn, còn Chu Lăng Tuyết lại ôn nhu nhìn hắn vui đùa, mà Sở Phi Phi vẫn giống như con nít, đi theo đùa giỡn cùng với Nam Cung Kiếm, nàng trêu chọc ca ca của mình, còn dùng nước phun lên người Mạc Tử Hàm, chỉ là Mạc Tử Hàm rất mẫn cảm, mỗi lần đều tránh được, làm Sở Phi Phi cảm giác như mình đang tự đạp chân mình.
Mạc Tử Hàm ở đây nhẹ nhàng như không khí, lần đầu tiên trong lòng không có lạnh lẽo như băng, sau khi ăn uống no đủ xong, cô nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời ngẩn người.
"Này..." Nam Cung Kiếm nằm ở một bên, miệng còn ngậm một cọng cỏ xanh biếc, có chút hàm hồ kêu Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm vẫn duy trì tư thế nằm như vậy không có quay đầu, cũng không có ngồi dậy, cũng hàm hồ trả lời, "Ừ.."
"Tôi rất khâm phục em, nhưng mà, không có nghĩa chức vụ đội trưởng giao cho em thì tôi tâm phục khẩu phục."
"Ha ha..."
Mạc Tử Hàm chỉ cười cười, thoáng cái nhắm mắt lại, bất tri bất giác suy nghĩ đến trấn nhỏ Giang Nam ở tỉnh Z, giống như đang nhìn thấy cảnh tượng một đám con nít đang náo loạn.
Trong đó, có một cô gái giống như bé trai, tên là Mạc Tử Hàm, có một cô nương đáng yêu, tên là Nhạc Tuyền Ki.
Sở Phi Phi nằm bên kia của Mạc Tử Hàm, nghe được hai người đối thoại, ánh mắt tròn xoe đáng yêu nhìn lên, phát hiện Mạc Tử Hàm không phản bác lời nói vô lễ của Nam Cung Kiếm, càng thêm tò mò đối với người đội trưởng chỉ lớn hơn mình một tháng tuổi.
Mạc Tử Hàm, rốt cuộc là hạng người gì?
Mơ mơ màng màng suy nghĩ, Sở Phi Phi vô tình ngủ quên, Sở Phi Vân ngồi bên cạnh lắc lắc đầu, lấy một chiếc áo trong ba lô ra, sủng nịch đắp lên người nữ hài tử đã ngủ kia.
Cuối cùng, năm thành viên đội đặc chiến mới, cứ như vậy lấy trời làm chăn, lấy đất làm gối bày ra đủ loại tư thế mà ngủ.
"A, năm đứa nhỏ này..."
Trịnh Thành Huy đứng trong phòng làm việc của mình, thông qua kính viễn vọng quân dụng nhìn thấy bộ dáng của năm người này, cười cười lắc lắc đầu.
"Từ bây giờ, các cô cậu có nửa năm để huấn luyện kỹ năng, nửa năm này, các loại huấn luyện sẽ nhằm vào sức bền, sức chịu đựng, cùng sự khống chế cơ thể của chính mình, hơn nữa là khả năng khống chế cảm xúc của bản thân."
Ngày hôm sau, năm người đúng giờ mặc quân phục chỉnh tề đứng nghe Trịnh Thành Huy phát biểu.
Mỗi ngày đều chạy 6km, sức nặng trên lưng mỗi ngày đều tăng lên, khoảng cách chạy tốc độ cũng dần lớn hơn, cuối cùng biến thành mang đầy đủ trang bị chạy cấp tốc 8km. Đồng thời, sau này còn chạy cự ly dài, thử thách sự chịu dựng, huấn luyện dã ngoại, hít đất, gập bụng các loại.
Bởi vì đây là đội đặc chiến phục vụ trực tiếp cho Quốc Gia, đối với tin tức tình báo, thao tác trang bị, hình thái nhiệm vụ đều yêu cầu cực kỳ cao, không chỉ huấn luyện thể lực, còn có huấn luyện trí lực.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, bọn người Mạc Tử Hàm mới hiểu rõ, cái gì gọi là huấn luyện ma quỷ.
Mồ hôi, nước mắt, thống khổ, dày vò.
Từng buổi tối, sau khi huấn luyện chấm dứt, mọi người tắm rửa xong lên giường nằm, không cơ thể ai là không đau đớn.
Chạy dưới trời nóng gắt, bơi lội khi trời lạnh, ban đêm thường xuyên hành quân mười mấy km, mỗi ngày hít đất gập bụng vô số lần, còn có huấn luyện trí lực khiến bọn họ thực sự muốn phát điên.
Thời gian nửa năm rất nhanh trôi qua, năng lực mọi người đều tăng lên rất nhanh, mà quan hệ với nhau cũng tốt hơn.
"Tử Hàm, Nam Cung Kiếm lại khi dễ tôi..." Sở Phi Phi bị Nam Cung Kiếm vỗ đầu thì chạy đến bên người Mạc Tử Hàm, níu lấy tay áo người đang ngẩn người kia làm nũng.
Mạc Tử Hàm đang nhớ đến người xa xôi thì hồi phục lại tinh thần, lộ ra nụ cười xấu xa nhìn đến Nam Cung Kiếm đang giả vờ vô tội nói, "Phi Phi, cậu không nên nói với tôi a, đi đến cáo trạng với Tuyết Nhi đi, nói Nam Cung Kiếm đại sắc lang có ý đồ vô lễ với cậu."
Sở Phi Phi xoay xoay đôi mắt đáng yêu, gật gật đầu, liền đi tìm Chu Lăng Tuyết.
"Này này này, Mạc Tử Hàm có cùng giới tính không nhân tính kia, sao có thể đối với tôi như vậy."
Nam Cung Kiếm nhanh chóng bước đến lôi kéo Sở Phi Phi lại không cho nàng đi cáo trạng, sau đó trắng mắt liếc Mạc Tử Hàm đang cười xấu xa.
Người này, không có băng băng lãnh lãnh như lúc trước nữa, chỉ là...
Vẫn là thực sự không đáng yêu!
"Tuyết Nhi tỷ tỷ..."
Ba người ở trong phòng Mạc Tử Hàm vui vẻ náo nhiệt thì Chu Lăng Tuyết đi đến, Sở Phi Phi liếc mắt liền nhìn thấy, vui vẻ hô to lên, "Đại sắc lang Nam Cung Kiếm ý đồ vô lễ em."
Được nha, Sở Phi Phi nha đầu em, lại nghe lời Mạc Tử Hàm, một chữ cũng không nói sai.
Nam Cung Kiếm trừng mắt nhìn Sở Phi Phi một cái, chân chó chạy đến trước mặt Chu Lăng Tuyết, vẻ mặt lấy lòng, "Tuyết Nhi, cậu đừng nghe nha đầu kia nói bậy, tôi không có ý đồ vô lễ gì với em ấy hết."
Ba người ở Mạc Tử Hàm trong phòng nhiệt náo đang vui vẻ thời gian, Chu Lăng Tuyết đi đến, Sở Phi Phi mắt đưa tình lập tức liền thấy được, rất vui vẻ hô to lên, "Nam Cung Kiếm đại sắc lang ý đồ vô lễ ta."
"Tôi không có!"
"Anh có!"
Chạy đến bên người Chu Lăng Tuyết ôm ôm lấy tay mỹ nhân, Sở Phi Phi trừng mắt phồng má nhìn Nam Cung Kiếm.
"Hì.." Chu Lăng Tuyết nhẹ nhàng cười lên nhưng không nói gì, ánh mắt liếc về bộ dạng Mạc Tử Hàm đang nhàn nhã xem kịch vui.
Cho đến bây giờ, cũng chưa từng nghĩ đến, người trước kia lãnh mạc vô tình như vậy cũng có lúc nghịch ngợm phúc hắc như bây giờ.
"Em là sân bay, ai muốn vô lễ với em a." Nam Cung Kiếm liếc nhìn bộ ng ực Sở Phi Phi một cái, mở miệng khinh thường lên tiếng.
"Anh...Anh..." Chỗ tự ti nhất bị nói toạc ra, Sở Phi Phi chỉ vào Nam Cung Kiếm nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng dậm chân chạy về bên người Mạc Tử Hàm, "Tử Hàm, cậu xem, ảnh khi dễ tôi."
Mạc Tử Hàm lười biếng nhìn Nam Cung Kiếm từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói, "Sân bay thì làm sao? Chẳng lẽ anh là Everest?"
"..." Nam Cung Kiếm hết chỗ nói rồi.
Mạc Tử Hàm người này thật là càng ngày càng vô sỉ.
"Mạc Tử Hàm, tôi phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."
Sở Phi Vân đẩy cửa đi đến, đảo đôi mắt một cái lên tiếng.
Hắn thực sự nhìn lầm người, ban đầu còn tưởng rằng Mạc Tử Hàm là loại người tỉnh táo thành thục, không nghĩ đến....
Lại có thể vô sỉ như vậy!!!
Nhớ đến mấy hôm trước Mạc Tử Hàm và Nam Cung Kiếm liên hợp đợi lúc hắn đi tắm đem qu@n lót trộm mất, làm hắn chỉ có thể mặc quần đùi đi về ký túc xá, trên đường về gặp muội muội chỉ có thể muốn trốn.
"Nào có..." Mạc Tử Hàm vẫn dùng bộ dáng lười biếng trả lời. Từ khi gia nhập đội đặc chiến, trong lòng lạnh lẽo như băng của cô cũng càng ngày càng ấm áp lại.
Vì thế, bản chất vô lại vẫn giấu kín đó giờ liền lộ ra...
"Phi Vân a, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, đừng có nói lung tung a."
Hai tay Mạc Tử Hàm để trên ghế dựa, cằm gối lên cánh tay, ánh mắt đáng yêu hướng Sở Phi Vân nháy mắt, làm Sở Phi Vân nhìn thấy một trận ác hàn.
Sau lưng giống như bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cảm giác sợ hãi, đột nhiên nhớ đến mỗi lúc ăn cơm hắn đều lấy rất nhiều đồ ăn để vào, làm Sở Phi Vân vội vàng nói sang chuyện khác, "Giáo quan nói kế tiếp muốn chúng ta huấn luyện dã chiến."
Trong phòng mọi người nghe được câu này bắt đầu hưng phấn, nghị luận rất nhiệt tình, thậm chí còn cãi nhau.
Không phải bọn họ thích ăn khổ, cũng không phải bọn họ thích nguy hiểm, chỉ là, bọn họ thích thử thách.
Thử thách, lần lượt thử thách, sau đó lớn dần, lần lượt lớn dần.
Cho đến khi, đủ cường đại.
S thị, trong văn phòng Đạm Đài Dạ Vũ.
"Tin tức tôi yêu cầu cậu điều tra thế nào?"
Đạm Đài Dạ Vũ ngồi trên ghế tổng tài, uy nghiêm nhìn Nam Hướng đang đứng trước bàn mình lên tiếng.
"Chủ tịch, tôi..." Nam Hướng cau mày có chút sợ hãi trả lời.
Lần đầu tiên hắn không hoàn thành được nhiệm vụ chủ tịch giao.
"Không tra được?" Đạm Đài Dạ Vũ có chút kinh ngạc nhìn Nam Hướng, khi nghe hắn nói không tra được tin tức của Mạc Tử Hàm.
"Dạ vâng, đã điều tra toàn bộ trường Đại học Quân đội, tất cả tư liệu có liên quan đến Mạc Tử Hàm đều bị cấp trên cầm đi. Mà Mạc Tử Hàm đi đâu, làm gì cũng không người nào biết." Nam Hướng cung kính mở miệng trả lời.
"..." Lông mi Đạm Đài Dạ Vũ rốt cục nhíu lại.
Tuyền Ki, xem ra người con yêu, không đơn giản a.