Beta: Bing.
Chương 3:
"Sau này, ta muốn làm con trai, chờ lớn lên sẽ cưới Tuyền Ki, cả đời cùng Tuyền Ki cùng một chỗ, cả đời bảo hộ Tuyền Ki."
Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào hai người nằm ở trên giường.
Lại mơ thấy chuyện trước kia, Nhạc Tuyền Ki mở to hai mắt nhìn Mạc Tử Hàm ngủ say bên cạnh, nhẹ nâng tay xoa xoa hai má, môi cũng như vô tình hôn lên môi cách đó không xa, sau đó lại nhanh chóng tách ra.
Nhạc Tuyền Ki, mày sao có thể làm chuyện như vậy với Mạc Tử Hàm?
Mười năm qua đi, Nhạc Tuyền Ki mười bảy tuổi, Mạc Tử Hàm mười bốn tuổi.
Thời gian mười năm, cũng đủ để hai tiểu cô nương cái gì cũng không biết trưởng thành, hiểu rõ thế nào là tình yêu, mà Nhạc Tuyền Ki, lại còn vô tình phát hiện tình cảm của mình đối với Mạc Tử Hàm, thực sự không thích hợp.
Mỗi lần nhớ đến chuyện trước đây, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, thích nhìn bộ dáng Tử Hàm chuyên chú vẽ tranh, thích Tử Hàm nghỉ giữa trưa mỗi ngày đều từ lớp sơ trung chạy đến lớp cao trung tìm mình, thích Tử Hàm mỗi ngày tan học đều nắm tay mình tản bộ dưới trời chiều, thích Tử Hàm đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người mình...
Nhất cử nhất động của Tử Hàm, nàng đều chú ý đến, mỗi phút mỗi giây của Tử Hàm, nàng đều muốn giữ lấy.
Là cô gái mười bảy tuổi, nhìn thấy nam sinh cùng nữ sinh trong lớp yêu đương, nghe bọn họ nói cảm giác yêu đương hạnh phúc như thế nào, nàng liên tưởng đến, vĩnh viễn đều là cô nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi lại nói muốn cưới mình.
Nhưng là, cảm tình như vậy, nàng chưa bao giờ tự hỏi, cũng chưa bao giờ phân tích, đến một sự kiện trong trận chung kết bóng rổ giữa các khối sơ trung, mới khiến cho nàng hiểu được.
Giải bóng rổ giữa các khối sơ trung trong trấn tổ chức. Mạc Tử Hàm là chủ lực của đội bóng, giúp đội bóng tiến thẳng vào trận chung kết, trong trận chung kết ngày hôm ấy, cũng không giảm phong độ mà lấy được ngôi quán quân.
Mỗi một trận đấu của Mạc Tử Hàm, Nhạc Tuyền Ki đều sẽ đi xem.
Từ lúc Mạc Tử Hàm nói muốn làm con trai, cô bắt đầu quấn quít lấy mẹ mình, đòi mang cô đi cắt tóc ngắn, mà Mạc Lương tài và Liên Cẩm Dung hoàn toàn không đem lời nói của con gái mình suy nghĩ sâu xa, cưng chiều con gái, thật sự đã mang cô đi cắt tóc ngắn, cũng mặc cô tùy hứng không mặc váy.
Mà Mạc Tử Hàm, vẫn yêu cầu bản thân mình giống như con trai, cầu khẩn ba mẹ dẫn cô luyện võ thuật trong cung thiếu niên ở thị trấn, lúc tiểu học còn có thời gian đi đá bóng.
Mà mỗi lần đá bóng, Nhạc Tuyền Ki đều đứng bên cạnh xem cô.
Trận chung kết ngày đó, Nhạc Tuyền Ki vẫn đi xem như trước, nhìn lúc Mạc Tử Hàm giơ cúp đều rất vui vẻ. Nhưng là, sau tiệc ăn mừng lại xảy ra một chuyện.
Nàng không nên vì tò mò sao Mạc Tử Hàm lại đi vệ sinh lâu như vậy vẫn chưa về mà chạy đi tìm cô, nếu không, nàng sẽ không chứng kiến cảnh làm nàng khiếp sợ và không thoải mái như vậy.
"Tử Hàm, tớ thích cậu, chúng ta quen nhau đi."
Lúc Nhạc Tuyền Ki nghe được câu nói này thực sự sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy, người nói với Mạc Tử Hàm là đội trưởng đội cổ động, là nữ sinh xinh đẹp nhất khối sơ trung.
Giống như đối với chuyện này tập mãi thành thói quen, Mạc Tử Hàm nhíu nhíu mày, không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà.
Từ chối a, từ chối đi Tử Hàm.
Nhạc Tuyền Ki nhìn trộm, trong lòng sốt ruột không yên thầm nói.
"Thật ngại quá."
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Tử Hàm cuối cùng ngẩng đầu, nhìn lên nữ sinh kia nói, "Tớ không thích cậu."
Giống như hoàn toàn đoán được kết quả này, vành mắt nữ sinh tràn đầy nước, nhưng lại không có khóc ra, sau một lúc mới mở miệng nói:
"Thực sự tớ biết rõ, nhưng mà, vẫn muốn thử xem... Tớ, có thể ôm cậu một chút không?"
Lẳng lặng nhìn thấy nước mắt nữ sinh sắp rơi xuống, Mạc Tử Hàm mở hai tay ra, sau đó tùy ý nữ sinh kia ôm cô vào lòng khóc lớn.
Nhạc Tuyền Ki trốn ở góc phòng học, nhìn thấy một màn này, trong lòng thực sự không thoải mái, giống như đồ đạc của mình để người khác đoạt đi mất.
Tử Hàm vì tội nghiệp cô ấy, nên mới dỗ dành cô ấy mà thôi, Tuyền Ki, vì sao mày phải không vui?
Tâm tình bỗng nhiên dâng nên nghi hoặc, Nhạc Tuyền Ki đau đầu tự hỏi chính mình, nhưng lại không có kết quả.
Mà trên đường về nhà, Mạc Tử Hàm vài lần muốn nắm tay Nhạc Tuyền Ki, đều bị nàng bỏ ra.
Buổi tối, Mạc Tử Hàm muốn ôm Nhạc Tuyền Ki ngủ cũng bị nàng đẩy ra.
Mạc Tử Hàm hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, cố gắng dỗ dành Nhạc Tuyền Ki, mà Nhạc Tuyền Ki sau mấy ngày cố gắng tự hỏi, đột nhiên hiểu được.
Nàng thích Mạc Tử Hàm!
Trời ơi, tình cảm như vậy, sao có thể phát sinh ở trên người nàng?
Tử Hàm nói muốn cưới nàng, cũng chỉ là lúc nhỏ không hiểu chuyện nói đùa mà thôi, nhưng là nàng, sao có thể càng thích Tử Hàm hơn được.
Từ lúc Nhạc Tuyền Ki hiểu rõ được tình cảm của chính mình, sau đó nàng bắt đầu lâm vào trầm tư, quỷ dị né tránh. Mỗi ngày từ lúc đi học đến lúc tan học, nàng không nói gì với Mạc Tử Hàm, cũng không tiếp tục cho cô nắm tay mình, thời gian nghỉ giữa buổi cũng không ở cùng một chỗ với cô. Nàng nói với Mạc Tử Hàm, muốn dùng thời gian để học tập. Buổi tối lúc đi ngủ, cũng dùng trăm phương ngàn kế trốn tránh, không đi đến nhà dì Mạc, mà trốn ở ngôi nhà khiến nàng sợ hãi cô độc.
Nhưng là càng lâu sau, vẻ mặt của Mạc Tử Hàm ngày càng ai oán, tươi cười càng ngày càng ít, Nhạc Tuyền Ki cuối cùng không có biện pháp tiếp tục trốn tránh nữa.
Thôi thôi, không để cho Mạc Tử Hàm biết cũng được, đem tình yêu này chôn sâu dưới đáy lòng đi.
Từ đó về sau, Nhạc Tuyền Ki lại khôi phục bộ dạng như lúc trước, cùng Mạc Tử Hàm cùng một chỗ, nhưng là, lúc cùng nhau ngủ buổi tối, nàng không thể nhịn được, thừa dịp Tử Hàm ngủ say, sờ sờ gương mặt tức giận của cô, thậm chí hôn lên môi đứa ngốc kia hay chu ra lúc ngủ.
Lý trí nói cho nàng biết không nên tiếp tục như vậy, mà tình cảm lại làm nàng không thể thoát khỏi mà yêu thương say đắm.
"Aiz..." Khẽ thở dài, Nhạc Tuyền Ki đem mặt mình dán lên vai người đang ngủ say, rồi chợt nhớ đến cái gì sau đó ngồi thẳng lên, rất nhẹ nhàng kéo cổ áo thun ngắn tay Mạc Tử Hàm xuống, đến khi thấy được một dấu răng nho nhỏ trên vai cô.
Đó là mười năm trước, Tử Hàm vì nàng cùng Trương Chinh Khiêm đánh nhau, bị cắn tổn thương, nàng không có chú ý đến, tới một ngày hai người cùng nhau tắm nàng mới phát hiện.
Thời gian trôi qua, hai người đều trưởng thành, nhưng dấu răng kia cũng không phai mờ.
Mỗi lần Tuyền Ki nhìn thấy dấu răng này, ngoài đau lòng ra, nàng còn cảm thấy một trận hạnh phúc ngọt ngào.
Khẽ hôn lên dấu răng kia, sau đó nằm lại giường ôm Mạc Tử Hàm, Nhạc Tuyền Ki cau mày, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Trong lòng mâu thuẫn như vậy, rốt cuộc cũng ngủ thật say.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào hai người, cảm giác được Nhạc Tuyền Ki ôm mình, trong lúc ngủ mơ, khóe miệng Mạc Tử Hàm nhếch lên, lộ ra tươi cười.