Cuộc thi chia lớp kết thúc, phải qua một tuần mới có kết quả, An Nghi về đến nhà liền bị lọt vào tầm mắt của mẹ hỏi thăm, đương nhiên là hỏi việc thi như thế nào.
Nói thật, trong lòng An Nghi cũng không chắc chắn, cô cảm thấy mình phát huy rất tốt, nhưng vạn nhất bài thi đơn giản thì sao? Hơn nữa bạn học cũng phát huy tốt, vậy thứ hạng của cô cũng không thể tăng lên.
Cho nên, An Nghi cũng không dám nói quá vẹn toàn, chỉ nói cho Hạ Vân Thất là cô phát huy bình thường.
Hạ Vân Thất có lẽ cũng thấy bà trước đây ép buộc cô quá mức, vậy nên không hỏi thêm nữa.
An Nghi ăn xong cơm chiều liền lên lầu làm bài tập, bởi vì vừa mới thi xong, bài tập hôm nay cũng không có nhiều, chẳng mấy chốc đã làm xong.
Lạc Tiêu ngay lúc này gửi tin nhắn đến, An Nghi liền bấm mở ra, sau khi nhìn thấy ảnh chụp, ánh mắt lập tức dừng lại.
“Cậu xem đây là bố của Ninh Tinh Hà phải không? Nhà tớ tổ chức liên hoan, tớ ở khách sạn nhìn thấy, chú ấy sao lại tới đây làm phục vụ rồi?”
Lạc Tiêu gửi tiếp một tin nhắn ngay sau đó.Đọc Full Tại Truyện Full
An Nghi vốn đoán được chú Ninh sẽ không chủ động từ chức, nhìn thấy như vậy càng thêm vài phần xác định, đặt vào trường hợp thế này, ai lại từ bỏ một công việc tài xế thật tốt mà chạy tới làm phục vụ cơ chứ?
“Cậu có chào hỏi chú ấy không đó?” An Nghi biết chú Ninh nhất định để ý mặt mũi, không muốn để người quen nhìn thấy.
“Đương nhiên là không.”
“Vậy là tốt rồi, cậu coi như không phát hiện đi.”
“OK.”
An Nghi ném điện thoại lên giường, trái tim thấp thỏm không biết phải làm sao.
Cô rất muốn đi hỏi mẹ tại sao phải vô cớ sa thải người ta, nhưng lại biết rõ, cho dù cô có hỏi cũng không có tác dụng gì, mẹ cô chẳng những không nói ra chân tướng (*) cho cô, mà còn hoài nghi cô.
(*) Sự thân được che giấu.
…
Hôm sau An Nghi đến trường học.
Cô vừa tới lớp đã nghe mọi người thảo luận về ‘liên hoan’ gì đó, An Nghi ngồi vào ghế, hỏi Đồng Khả Tinh bọn họ muốn làm cái gì.
Đồng Khả Tinh, “Không phải sắp chia lớp sao, mọi người đều nói dù sao chúng ta cũng học cùng nhau gần 1 năm rưỡi nên lớp trưởng đề nghị tổ chức liên hoan một lần.”
An Nghi gật đầu đã hiểu, không có ý kiến.
Liên quan đến chuyện liên hoan, rất nhanh đã quyết định xong, thời gian là buổi tối thứ năm, địa điểm do lớp trưởng chọn, chi phí chia đều cho tất cả, các bạn học cũng không ý kiến.
Nghĩ đến việc chia lớp, có vài bạn học vui vẻ cảm thấy hiện tại có thể thoát khỏi tập thể lớp này, tạm biệt các giáo viên dạy ở đây, có người thì buồn rầu, không muốn rời xa bạn học và thầy cô đã gắn bó lâu như vậy, còn có người cảm thấy không quan trọng, tùy duyên, đi đâu cũng được.
Tâm trạng An Nghi vô cùng mâu thuẫn, cũng không phân biệt được mình rốt cuộc là vui vẻ hay buồn rầu, nếu không thể cùng lớp với Ninh Tinh Hà, cô thà rằng ở lại lớp này, làm bạn cùng bàn với Đồng Khả Tinh.
Tối thứ năm rất nhanh đã đến, An Nghi đã sớm nói cho mọi người trong nhà biết, chờ tan học liền cùng Đồng Khả Tinh và một bạn khác cùng tới quán ăn.
Vì để tiện cho mọi người đi lại, quán ăn kia cũng không cách trường quá xa, đi bộ mười mấy phút liền đến.
Trên đường đi ra ngoài trường học, An Nghi bắt gặp Ninh Tinh Hà, nhưng cô không nhìn thấy, là Đồng Khả Tinh đung đưa cánh tay cô, kích động nói: “Cậu nhìn kìa, là Ninh Tinh Hà.”
An Nghi vô thức quay đầu lại, thấy cậu đi hướng ngược ánh hoàng hôn, vững bước đi qua phía này.
Phía sau cậu phảng phất như có hàng vạn luồng sáng khiến cậu trở thành trung tâm ánh sáng.
Đôi mắt Đồng Khả Tinh lộ ra vẻ mập mờ, vội vàng nói: “Tớ đi trước, không quấy rầy cậu, đợi lát nữa cậu tự đi qua nhé.”
Nói xong cô ấy phóng chạy như bay, căn bản không cho An Nghi cơ hội nói chuyện, ngay cả mặt của vài bạn cùng lớp cũng chuyển dần thành vẻ mặt mờ ám thích thú.
Ninh Tinh Hà đi đến trước mặt An Nghi, thấy cô ở cùng một chỗ với các bạn học khác, liền hỏi cô: “Cậu muốn đi đâu?”
“Lớp chúng tớ tổ chức liên hoan, vì sắp chia lớp rồi.”
An Nghi gãi đầu rồi hỏi cậu: “Cậu thì sao? Sao lại quay lại đây?”
“Để quên đồ ở trong lớp, quay lại lấy một tý.”
“Vậy cậu mau đi đi.”
Đọc Full Tại Truyện Full
Ninh Tinh Hà dừng một chút, mắt nhìn phía xa, “Bạn học của cậu đều bỏ cậu đi trước rồi.”
“Không có gì, tớ đi một mình cũng được.”
“Xa không?”
“Không xa, đi bộ mười phút thôi.”
“Vậy để tớ đưa cậu qua đó trước rồi quay về lớp lấy đồ.”
An Nghi thấy như vậy quá phiền toái, muốn từ chối cậu, nhưng cậu lại vô cùng kiên trì.
Không còn cách nào khác, An Nghi chỉ có thể cùng cậu đi đến điểm hẹn.
Hai người bọn họ đi chung một chỗ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, trong đó có Hàn Thi Lâm và Hoàng Ngọc Vi.
Hàn Thi Lâm nhanh chóng rút điện thoại ra, chụp ảnh bọn họ.
“Trong trường mà dám quang minh chính đại ngang nhiên như vậy, tôi muốn xem nhà trường quản hay mặc kệ.”
…
Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đến trước cửa, dặn cô không được uống rượu, ai khuyên cũng không được uống.
An Nghi cảm thấy cậu lo lắng dư thừa, mọi người đều là học sinh đang liên hoan thôi, ai mà uống rượu chứ?
Nhưng sự thật chứng minh cô quả thực quá ngây thơ, bởi vì lúc cô đi vào vừa vặn nghe thấy mấy bạn nam trong lớp hò hét, “Kêu ông chủ mang mười thùng bia ra đây, đêm nay không say không về, dù sao ngày mai cũng không phải đi học.”
An Nghi vừa nghe liền thấy Ninh Tinh Hà thật là nhìn xa trông rộng, cô chạy nhanh đến chỗ Đồng Khả Tinh ngồi xuống.
Trong lớp có hơn ba mươi người, vừa đủ con trai một bàn, con gái một bàn.
“Cậu với Ninh Tinh Hà làm gì thế?” An Nghi vừa ngồi xuống, Đồng Khả Tinh hóng hớt nháy mắt nhìn cô.
“Thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể làm gì chứ?”
An Nghi chọc chọc cái đầu nhỏ của cô.
“Cũng đúng.” Đồng Khả Tinh đảo tròn mắt, lại hỏi cô: “Chia lớp, cậu sẽ buồn chứ?”
“Chia lớp thì không, nhưng tách ra khỏi cậu thì rất buồn.”
Đồng Khả Tinh đối với câu trả lời này cảm thấy vừa lòng, mà vẫn thở dài, “Nếu như điểm của tớ với cậu không quá khác nhau thì tốt rồi, chắc chắn chúng ta có thể được chia đến cùng một lớp.”
Nói xong, cô ấy liền nghĩ đến một chuyện, “Cậu với Ninh Tinh Hà sẽ cùng được phân vào một lớp à?”
“Cậu ấy là người hạng nhất của năm nay, còn tớ chỉ nằm trong hạng năm mươi thôi, một lớp nhiều nhất thì thu bốn mươi học sinh, có lẽ khả năng đó không lớn lắm.”
“Nói không chừng lần này vận khí của cậu đột nhiên tăng thì sao.”
“Thứ bậc không tụt là tớ đã cảm ơn trời đất.”
An Nghi không dám cầu mong xa vời tới việc cùng lớp với Ninh Tinh Hà, có thể ở lớp bên cạnh cũng tốt rồi.
Lúc các cô đang trò chuyện trên trời dưới đất, đồ ăn cũng lục đục lên dần, An Nghi vừa mới cầm đũa chưa ăn vài miếng đã có bạn nam tới mời bia.
“Nữ thần lớp chúng ta, cậu thay mặt các bạn nữ nói mấy câu đi.”
Hành động nhất thời này dọa cho An Nghi nhảy dựng một cái, cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, trơ mắt nhìn cậu bạn kia rót đầy một ly bia đưa cô.
“Tớ không biết uống bia..…”
An Nghi khó xử nhăn mày, cầm ly nước trái cây lên, “Nếu không tớ lấy nước trái cây thay bia nhé?”
Bạn nam cũng không gây khó dễ cho cô, gật đầu, “Được, nói hai câu đi.”
“Tốt, vậy tớ sẽ nói đơn giản một chút.”
Đọc Full Tại Truyện Full
Trước đó An Nghi cũng không sắp xếp trước, chỉ có thể nghĩ gì nói nấy.
Nhưng cô không ngờ rằng, mình nói một phen xong lại khiến cho rất nhiều bạn nữ rơi nước mắt.
Các bạn nam có người che mặt, có người thở dài, tựa như đang cố nén cảm xúc của mình.
Bữa cơm này ăn không quá vui vẻ, ngoại trừ không khí lúc ban đầu thoải mái, về sau liền lộ vẻ nặng nề.
Sau khi kết thúc, An Nghi cùng mọi người cùng nhau đi ra, thời điểm Đồng Khả Tinh hỏi cô về bằng cách nào, một bạn nam đột nhiên chạy tới.
Bạn nam này cũng là một trong những người học giỏi đại diện cho lớp cô, rất thật thà chất phác, ngày thường đều trầm mặc ít nói, mặc dù trong nhà khá giả nhưng tính cách lại luôn luôn khiêm tốn.
“An Nghi.”
“Cố Tư Hào, cậu có việc gì à?”
An Nghi kinh ngạc khi thấy cậu ta, dù sao hai người bọn họ bình thường cũng không nói chuyện mấy.
“Tớ có chuyện muốn nói với An Nghi.”
Dáng vẻ Cố Tư Hào hình như đang khẩn trương, nhìn Đồng Khả Tinh ra hiệu một chút, cẩn thẩn từng li từng tí mở miệng.
Đồng Khả Tinh hiểu rõ, vội vàng gật đầu, nói với An Nghi: “Tớ đi trước đây.”
An Nghi vẫy tay tạm biệt với cô ấy, hỏi Cố Tư Hào, “Chuyện gì vậy?”
“Tớ……”
Da của Cố Tư Hào rất trắng, tuy rằng trời tối, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy mặt đang kìm nén đến đỏ lên.
Cậu ta do dự lấy trong túi áo ra một chiếc hộp trang sức.
“Đây……đây là tớ…..tớ trước đây đi……”
Cậu ta lập tức căng thẳng, cả người trở nên nói lắp.
An Nghi thấy tình huống này nghĩ thầm cậu ta sẽ không phải là muốn tỏ tình với cô chứ?
Cố Tư Hào vô cùng nản lòng, hận chính mình thời khắc quan trọng lại như xe bị tuột xích, rõ ràng cậu ta đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần.
“Tặng cậu sợi dây chuyền này, chúng là do lúc tớ đi sang nước ngoài mua được, bởi vì sắp chia lớp nên về sau không biết có thể có cơ hội gặp mặt cậu thường xuyên hay không.”
Cậu ta hít sâu một hơi, một lời nói ra hết.
An Nghi thấy cậu ta vươn tay ra, hết sức ngượng ngùng.
Cái này cô phải trả lời sao đây?
“An Nghi, tớ…..Tớ thích cậu rất lâu rồi, dù cho…..dù cho tớ vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài, nhưng tớ thật sự…..Từ ngày nhập học lớp 10 đã chú ý đến cậu, với cậu là vừa gặp đã yêu.”
Khó khăn nói xong lời này, Cố Tư Hào lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: “Tớ cũng biết khả năng hai chúng ta đến với nhau không lớn, nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu một chút, có thể…..có thể cho tớ một cơ hội không?”
Quả nhiên là tỏ tình.
Cả người An Nghi cứng đờ ở đó, nhìn bạn nam hiền lành đứng sừng sững trước mắt, không biết từ chối như thế nào mới không quá tàn nhẫn.
“Cậu không cần trả lời tớ ngay, quà tặng cho cậu.” Cố Tư Hào nói xong, túm lấy tay cô, đem dây chuyền nhét vào trong tay cô, sau đó chạy vội đi.
“Này?” An Nghi muốn đuổi theo cậu ta, nhưng không kịp nữa rồi.
Cậu ta chạy còn nhanh hơn so với thỏ.
Cúi đầu nhìn hộp trang sức, phía trên còn khắc logo nhãn hiệu quốc tế xa xỉ, vừa nhìn là biết hết sức đắt tiền.
Nói thật, An Nghi chưa từng nghĩ Cố Tư Hào sẽ thích cô, bởi vì hai bọn họ rất ít khi nói chuyện, cậu cho tới bây giờ cũng không chủ động bày tỏ gì.
Nếu không phải Cố Tư Hào học tập tốt, người như này ở trong lớp một chút cảm giác tồn tại cũng không có, vì cậu ta không thích nói chuyện, cũng không hòa đồng, luôn một mình một góc, cúi đầu đọc sách, An Nghi thật ra là chưa từng chú ý tới cậu ta.
Lúc này, cậu ta bất ngờ thổ lộ, An Nghi thấy rất mơ hồ.
Cô nắm hộp trang sức, cúi đầu do dự nhìn chằm chằm mặt đất, không biết nên như nào mới phải, đúng lúc này trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.
An Nghi thuận thế ngẩng đầu, không ngờ tới vậy mà là Ninh Tinh Hà.
“Cậu…..”
“Chuyện vừa rồi, tớ đã thấy tất cả.” Ninh Tinh Hà tay đút túi quần, thản nhiên nói.
An Nghi nghe vậy, theo bản năng đưa tay ra sau lưng, trái tim nhỏ bắt đầu khẩn trương đập nhanh.
Ninh Tinh Hà chú ý tới hành động nhỏ này của cô, cười khẽ một tiếng.
“Cậu lo sợ cái gì?”
“Tớ không có!” An Nghi vô thức phản bác, nhưng biểu hiện càng như vậy càng rõ ràng.
Cô không khỏi ảo não nhíu mày, tay sờ sờ tai mình, cũng không biết nói gì cho tốt.