Editor: Nhã | Beta-er: Niệm.
Sáu giờ tối, An Nghi về đến nhà, không ngờ ba mẹ cô cũng đã về.
Hạ Vân Thất thấy cô, bà dùng chất giọng lạnh lùng hỏi: “Ban ngày con đi đâu vậy?”
“Con đến thư viện đọc sách.”
Dưới ánh mắt ánh mắt nghiêm nghị bức bách của bà, An Nghi vô ý thức nói dối.
“Sao gần đây con cứ thích chạy ra ngoài thế? Con có biết bây giờ mình đã lên lớp mười một rồi không?”
“Con đến thư viện không phải cũng vì đọc sách học tập sao?” An Nghi nói xong câu này, lập tức nói sang chuyện khác: “Con đói bụng rồi, ba có về không vậy mẹ? Nhà mình đã ăn cơm chưa ạ?”
“Ông ấy ở thư phòng, con đi gọi ông ấy đi.”
Hạ Vân Thất tỏ vẻ hết cách, bà cũng không muốn hỏi cô đến cùng.
…
Thứ hai, An Nghi mang theo tâm trạng cực kỳ khẩn trương đi đến trường học, bởi vì hôm nay thầy cô sẽ tuyên bố thành tích kỳ thi để chia lớp.
Sáng sớm, chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, mở miệng nói với các bạn học trong lớp.
“Thành tích thi chia lớp lần này đã có rồi, có những bạn học có tiến bộ hơn trước, nhưng cũng có một số ít các bạn học thụt lùi.”
An Nghi nghe thầy nói như vậy, tâm trạng càng thêm thấp thỏm.
Cô rất mong chờ việc mình có thể ở lớp cũ.
Đọc Full Tại Truyện Full
“Tiếp theo đây tôi sẽ tuyên bố kết quả, các em nhớ kỹ lớp mình sẽ học đấy, ngày mai sẽ chuyển lớp.” Chủ nhiệm lớp nói xong câu này, thì bắt đầu đọc điểm từng người một.
Đầu tiên là đọc những bạn học sinh có thành tích kém trước, bọn họ phải vào lớp tăng cường, song song với đó là danh sách lớp, An Nghi không nghe thấy tên mình.
Đồng Khả Tinh bên cạnh cũng không nghe thấy tên mình luôn, cô nàng không khỏi kinh ngạc hô lên: “Wow, không ngờ lần này tớ lại thi tốt vậy.”
An Nghi cười với cô nàng một tiếng: “Hy vọng hai đứa bọn mình có thể ngồi cùng bàn với nhau.”
“Tớ cũng hy vọng lắm.”
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã bắt đọc đọc danh sách học sinh lớp chọn, lớp chọn tổng cộng có ba lớp, lớp một là lớp tốt nhất, sau đó là lớp hai và lớp ba.
Chủ nhiệm bảo lớp bọn họ có thêm ba bạn học mới, An Nghi nghe xong cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra rồi, cô ấy đứng thứ năm, thứ sáu trong lớp nên có khả năng bị loại.
Quả nhiên, khi công bố danh sách lớp chủ nhiệm đã không đọc tên của An Nghi.
Đồng Khả Tinh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt An Nghi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Cậu đừng nhụt chí, vào lớp hai cũng được mà.”
“Ừm.”
Tiếp theo đó chủ nhiệm lớp lại đọc danh sách học sinh lớp hai, cái tên thứ nhất chính là Cố Tư Hào.
An Nghi đột nhiên hơi lúng túng nâng trán, vậy mà cậu chàng cũng vào lớp 2, vậy là về sau bọn họ có thể ở chung một lớp rồi.
Nhưng cũng chưa chắc cô đã vào được lớp 2.
Lớp hai cũng nhiều học sinh hơn lớp 1, điều người ta không nhờ nhất chính là Đồng Khả Tinh cũng được chủ nhiệm lớp điểm danh.
Sau khi cô bạn nghe thấy tên của mình, khó tin mở to hai mắt, không dám tin bản thân mình vậy mà có thể bước vào lớp 2.
“Chúc mừng cậu nha.”
An Nghi thực sự vui vẻ cho cô nàng, nở một nụ cười ngọt ngào nhìn cô bạn.
“Nhất định phải có tên cậu đấy.”
Đồng Khả Tinh khẩn trương nắm lấy tay, cô vừa nói xong, chủ nhiệm lớp đã đọc đến tên cho An Nghi.
Hai cô bạn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ôm nhau vui mừng.
“Quá tuyệt luôn, hai bọn mình ở cùng một lớp nè!”
Nhìn thấy hai cô bạn ôm nhau như đang ở chốn không ngườ, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng ho khan hai tiếng.
An Nghi và Đồng Khả Tinh vội buông nhau ra, nhanh nhảu xin lỗi giáo viên.
Mặc dù An Nghi không thể vào lớp xuất sắc nhất, cũng không thể học cùng lớp với Ninh Tinh Hà, cảm giác vô cùng tiếc nuối, nhưng cô được phân vào lớp với Đồng Khả Tinh nên cũng được an ủi phần nào.
…
Trong bữa cơm trưa, Lạc Tiêu hỏi An Nghi được phân đến lớp nào, An Nghi trả lời lớp hai.
Sau khi nghe xong Lạc Tiêu tiếc nuối cảm thán: “Ninh Tinh Hà là học sinh đứng đầu lớp 1, nên chắc chắn vào lớp 1 rồi.”
“Đây là chuyện không thể nghi ngờ mà.”
An Nghi nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách.
Lạc Tiêu còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc ngẩng mặt lên lại nhìn thấy Ninh Tinh Hà.
Cô nàng vội vàng vẫy tay với cậu, kết quả cậu trực tiếp đi qua, ngồi xuống bên cạnh An Nghi.
Bây giờ điều Lạc Tiêu quan tâm nhất chính là chuyện thi cử của Ninh Tinh Hà, cho nên cô nàng mở miệng hỏi cậu: “Ninh Tinh Hà, chuyện thi cử cậu dạo này sao rồi?”
“Rất tốt.”
Đọc Full Tại Truyện Full
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cảm thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng đáy lòng An Nghi vẫn không nhịn được mà cảm thấy mất mát: “A, vậy chắc cậu được chia vào lớp 1 rồi nhỉ?”
Ninh Tinh Hà câu môi cười một tiếng, cậu đáp lại lời cô: “Cậu vào lớp nào vậy?”
“Lớp 2.”
Nghe được câu trả lời này, Ninh Tinh Hà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này tâm trạng An Nghi rất phức tạp, cũng không để ý đến cậu, nên cũng không thấy được nét mặt của cậu.
…
Ngày hôm sau liền bắt đầu đến chuyển lớp, An Nghi thu dọn xong hết đồ của mình rồi mới cùng Đồng Khả Tinh đi qua lớp mới.
Đã có không ít bạn học có mặt trong lớp, mọi người gặp nhau thì nhao nhao chào hỏi, tự giới thiệu.
Nhìn thấy có chỗ trống cho hai người, nên An Nghi nhanh chóng kéo Đồng Khả Tinh đi qua, sau khi ngồi xuống còn cảm khái mấy câu: “Hai bọn mình tiếp tục ngồi cùng bàn, hên thật.”
Đồng Khả Tinh cười cười, quay đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nhỏ giọng lẩm bẩm với An Nghi: “Thì ra đây là lớp mười sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người đang trò chuyện, thì Cố Tư Hào đi vào, còn trực tiếp đi thẳng về phía họ.
Cố Tư Hào mỉm cười với hai người bọn họ, sau đó ngồi ngay phía sau An Nghi.
Đồng Khả Tinh không nhịn được mà cúi đầu thấp giọng nói với An Nghi: “Xem ra cậu ấy còn chưa bỏ cuộc đâu.”
An Nghi khẽ nhíu mày, ra hiệu cho cô ấy không nói nữa.
Đồng Khả Tinh lè lưỡi, quay đầu liếc nhìn Cố Tư Hào, nói: “Tớ còn tưởng cậu phải vào lớp 1 chứ.”
“Do tôi phát huy thất thường.” Cố Tư Hào ngại ngùng gãi đầu.
Đồng Khả Tinh cũng không có chuyện gì để nói với cậu, nói xong câu kia cũng thôi quay đầu về.
Bầu không khí trong lớp rất náo nhiệt, học sinh cũng mới biết nhau nên rất hiếu kỳ muốn tìm hiểu đối phương.
Trong lớp có đủ các loại tạp âm, xong bỗng có một bóng người cao lớn xuất hiện.
Cậu vừa mới tiến vào một cái đã khiến thanh âm trong lớp im bặt.
Bạn học trong lớp rất ăn ý im lặng, bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh.
An Nghi và Đồng Khả Tinh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vô thức nhìn về phía cửa.
Lúc trông thấy Ninh Tinh Hà đeo balo lệch vai đứng ở đó, An Nghi cứ như thể đang nằm mơ vậy, có cảm giác không chân thật.
Đúng lúc này, trong tai cô cũng nghe thấy giọng nói kinh ngạc của những bạn học khác:
“Trời ạ! Đây không phải là Ninh Tinh Hà người đứng đầu ở lớp 1 sao? Sao cậu ta lại đến lớp mình vậy?”
“Tớ nghe nói lần này Ninh Tinh Hà thi không tốt lắm ý, còn tưởng rằng đây là tin đồn, nhưng giờ thì chắc là thật rồi.”
“Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, sao lại thi trượt được, mà có trượt thì cũng không đến mức rớt xuống lớp hai chứ? Đến tột cùng là có chuyện gì vậy?”
“…”
Các bạn học anh một câu tôi một câu, thảo luận ngớt trời.
Ninh Tinh Hà đứng ở đó lẳng lặng quan sát hồi lâu, cuối cùng cất bước đi đến chỗ An Nghi.
Cậu đi ngang qua An Nghi, đi đến bên cạnh bàn Cố Tư Hào.
“Bạn học, cậu có thể ngồi sang bên kia được không?”
Cố Tư Hào ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó yên lặng nhường vị trí cho người ta.
Vốn cậu chàng ngồi ở phía sau An Nghi, nhưng lần này đổi thành Ninh Tinh Hà ngồi sau.
Cố Tư Hào hơi tủi thân nắm chặt tay mình, cậu ta cảm thấy mình thật sự rất rất uất ức.
Những bạn học khác nhìn thấy tình cảnh vừa nãy, con tim hóng drama của họ càng thêm háo hức.
“Giữa Ninh Tinh Hà và An Nghi nhất định có chuyện gì đó, cậu nhất định cố ý vì An Nghi thi kém để vào lớp này.”
“Trời ơi! Cái chuyện này cũng giống như tình yêu trong phim thần tượng quá! Cái cậu chàng này cũng quá cưng chiều người ta rồi.”
An Nghi vẫn còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ, không dám tin Ninh Tinh Hà lại ngồi ở phía sau mình.
Giữa trưa lúc ăn cơm hôm qua, Lạc Tiêu hỏi cậu thi thế nào, cậu nói thi tốt, cô hỏi cậu có phải được sắp vào lớp 1 không thì cậu cũng ngầm thừa nhận rồi mà.
Vậy bây giờ cậu vào lớp này làm gì? Đến tìm cô hay để làm gì sao?
Có thể là như vậy rồi, vậy sao cậu phải ngồi xuống?
Đồng Khả Tinh cũng run lên, một lúc lâu sau mới quay qua hỏi An Nghi: “Sao Ninh Tinh Hà lại vào lớp này vậy?”
Ánh mắt An Nghi mông lung nhìn về phía cô nàng, như thể đang nói: Cậu thấy tớ có giống như đang biết không?
“Không phải là cậu ấy cố ý vì cậu thi rớt à?”
Đồng Khả Tinh cũng đoán ra khả năng này, dù sao thành tích của cậu cũng quá xuất xắc, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể rớt hạng đến mức này.
An Nghi lấy hết dũng khí để quay đầu lại, cô nhìn Ninh Tinh Hà một chút, muốn hỏi nhưng lại ngại.
Quên đi, bây giờ có nhiều người quá, vẫn nên chờ đến giữa trưa tan học rồi hỏi.
Ninh Tinh Hà vừa vặn bắt được cái ánh mắt xoắn xuýt của An Nghi, đáy mắt xoẹt qua một ý cười.
Cô nhất định bị cậu hù rồi.
…
Sau khi các bạn học tụ tập đông đủ, chủ nhiệm lớp cũng đến ngay sau đó.
Thấy Ninh Tinh Hà, chủ nhiệm lớp ngoại trừ kinh ngạc, thì có vẻ mừng rỡ hơn.
Vị bạn học này có tiếng là học bá, là nhân vật đặc biệt, không biết lần này xảy ra chuyện gì mà gặp phải nạn thất bại, nhưng giáo viên tin tưởng bản thân cậu sẽ nhanh chóng điều chỉnh, chấn chỉnh lại tinh thần.
Sự tồn tại của Ninh Tinh Hà chính là niềm kiêu ngạo của lớp 2 bọn họ!!
Cho nên chủ nhiệm lớp lên bục không nói được mấy câu thì bắt đầu khen ngợi Ninh Tinh Hà, đồng thời nhắc nhở mọi người chú ý học tập.
Giờ An Nghi cuối cùng cũng tin tưởng, Ninh Tinh Hà thật sự chuyển đến lớp của cô rồi.
So với giáo viên chủ nhiệm lớp hai vui vẻ đến phát run, thì giáo viên chủ nhiệm cũ của Ninh Tinh Hà đã buồn bực đến mức thổ huyết.
Giáo viên chủ nhiệm lớp một cứ nghĩ không cần phải để ý đến Ninh Tinh Hà, nhất định có thể vào lớp ông, nhưng ai mà dè thành tích đứng đầu lớp 1 lại rớt thành người đứng thứ 50.
Dạy học nhiều năm như vậy, ông thật sự chưa bao giờ nhìn thấy một cú ngã như thể ngã xuống sườn đồi.
Sau khi buổi học đầu tiên kết thúc, giáo viên chủ nhiệm cũ của Ninh Tinh Hà gọi cậu vào văn phòng, hỏi nguyên nhân vì sao cậu lại tụt hạng như vậy.
Ninh Tinh Hà mặt không đổi sắc nói: “Hôm thi toán học bụng em đau quá nên máu không cung cấp đủ cho não, dẫn đến tình trạng choáng đầu hoa mắt, tứ chi theo đó cũng trở nên vô lực, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó em không kịp giải hết bài.”
Nghe danh sách lý do dài dằng dặc của cậu chàng, chủ nhiệm lớp đầu óc lờ mờ.
Đau bụng thì làm sao lại dẫn đến chuyện não không được cung cấp đủ máu? Xong rồi lại liên hệ đến nhiều triệu chứng không liên quan như thế?
“Nếu ngày hôm đó em không thoải mái dẫn đến thi kém, thì thầy có thể xin bài cho em làm lại.”
Thành tích Ninh Tinh Hà gần như đứng hàng đầu ở trong trường học, thậm chí còn có thể đứng ở top tỉnh, ai trong trường cũng hy vọng cậu đứng ở vị trí cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ông thật sự không muốn bỏ lỡ.
Nhưng mà, Ninh Tinh Hà không chút do dự trực tiếp từ chối.
“Em không thể làm như thế được, kỳ thi phải công bằng, công chính, vì lúc thi tốt nghiệp trung học, giám khảo sẽ không cho em cơ hội làm lại từ đầu chỉ vì em bị đau ốm.”
Trái tim chủ nhiệm lớp cũng sụp đổ luôn rồi, cái đứa nhỏ này sao lại khó bảo thế?
Chủ nhiệm lớp 2 nhìn thấy chủ nhiệm lớp 1 lại tìm Ninh Tinh Hà nói chuyện, lập tức nổi máu Hoạn Thư, nhanh chóng bảo Ninh Tinh Hà về lớp.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý vênh váo của chủ nhiệm lớp 2, chủ nhiệm lớp 1 hừ nhẹ một tiếng, dù thương tâm cũng chỉ có thể ra vẻ kiên cường.
…
Ngay khi tan học vào buổi trưa, An Nghi liền gọi Ninh Tinh Hà ra ngoài.
Đọc Full Tại Truyện Full
“Bây giờ cậu có thể giải thích được chưa? Tại sao cậu lại lưu lạc tới lớp tớ vậy?”
Khi nghe cô nàng dùng những từ nghiêm trọng kiểu như ‘lưu lạc’, Ninh Tinh Hà không khỏi bật cười.
“Lớp 2 kém lắm hả? Cậu nói vậy sẽ làm tổn thương trái tim của các bạn học trong lớp đấy.”
An Nghi không muốn nói đùa với cậu, lại hỏi:”Lần này cậu thứ hạng cậu là bao nhiêu?”
“Năm mươi.” Ninh Tinh Hà cũng không giấu diếm cô.
An Nghi rất kinh ngạc, bởi vì xếp hạng bình thường của cô dao động ở mức năm mươi, Ninh Tinh Hà đây là đang cố gắng để có được thứ hạng của cô sao?
Trong lòng nghĩ, An Nghi nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Cậu.. Chẳng lẽ cậu cố ý thi rớt để vào cùng lớp với tớ sao?”
“Sao cậu lại tự luyến thế?”
Ninh Tinh Hà bị đâm thủng tâm tư, làm bộ cố ý trêu chọc cô nàng, dùng trò đùa hóa giải lúng túng.
Nhưng cậu lại không biết, An Nghi nghe xong câu này liền thấy khó chịu.
Da mặt cô mỏng lắm, lòng tự trọng lại còn cao, cho nên sợ nhất là chuyện tự mình đa tình.
Vừa rồi cô đã dùng hết can đảm để hỏi, nhưng cô không muốn nhận được câu trả lời như thế này.