Người Nổi Tiếng

Chương 9: Đừng khóc (H)




Nụ hôn mang theo sự trừng phạt chẳng dịu dàng chút nào, nhưng lại làm cho Tiêu Lâm phấn chấn bừng bừng, cằm cậu bị Trần Chí Thanh bóp chặt, cơ thể bị Trần Chí Thanh gắt gao ôm trong ngực. Cậu buộc phải ngửa đầu lên, dùng chút hơi tàn chịu đựng nụ hôn khiến người ta nghẹt thở.

Trong miệng Trần Chí Thanh thoang thoảng mùi thuốc lá, Tiêu Lâm không hút thuốc, cũng ghét người khác hút thuốc bên cạnh mình, nhưng không hiểu sao cậu lại mê mẩn hương vị của Trần Chí Thanh. Cái lưỡi nóng hầm hập, trắng trợn luồn lách khắp khoang miệng cậu, cậu không có sức phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Cồn khiến dục vọng nảy sinh, cậu vươn tay câu lấy cổ Trần Chí Thanh, mềm nhũn dán lên người hắn, mơ hồ phát ra những tiếng rên rỉ gợi tình.

Nụ hôn không rõ nguyên nhân này kéo dài khoảng hai phút, đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cả người cậu đã bủn rủn, tay chân mềm oặt, ngã vào lồng ngực rắn chắc của Trần Chí Thanh dồn dập thở dốc, nước bọt không kiểm soát được đọng nơi khóe môi, ướt át xấu hổ nhưng cậu không đủ sức để lau đi.

Chỉ một nụ hôn đã biến thành bộ dáng ma quỷ này, thật mẹ nó mất mặt, cậu cúi đầu âm thầm khinh bỉ bản thân. Trần Chí Thanh bất chợt đi đến trước mặt cậu, cúi đầu nâng tay lên, dùng ngón cái chậm rãi giúp cậu lau đi vết nước còn sót lại trên khóe môi.

Sau khi chà xát xong ngón tay nóng bỏng kia không rời khỏi, mà men theo đường cong khóe miệng bao phủ lấy đôi môi cậu chậm rãi vân vê nhào nặn.

Sự đụng chạm hết sức nhẹ nhàng của Trần Chí Thanh vừa triền miên vừa khiêu khích, cơ thể cậu nổi lên phản ứng trong vô thức, đây là bản năng, dù sao đi nữa cậu cũng không thể phủ nhận mình có ham muốn cực kì mạnh mẽ đối với người đàn ông trước mặt này, hoặc là đối với thân thể này.

Lão già! Lão hồ ly tinh! Dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác để dụ dỗ người ta, cậu sao có thể là đối thủ của hắn chứ?!

Cậu khẽ rũ mi, âm thầm phỉ báng trong lòng, cả người nóng như thiêu đốt dưới sự kích thích cực lớn của giác quan.

Trần Chí Thanh ghé sát lại, hơi thở nóng bỏng nồng đậm hormone nam tính phun lên vành tai cậu, Trần Chí Thanh nói: "Lại thầm mắng chửi tôi phải không?"

"Tôi ——" Cậu ngẩng đầu muốn biện minh, Trần Chí Thanh lại thừa dịp cậu há mồm, lập tức nhét ngón cái vào ngang ngược thăm dò khoang miệng cậu, đè xuống cái lưỡi mềm mại trơn trượt, "Còn chửi thề câu nào nữa, tôi sẽ làm cậu ngay tại đây."

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, cũng có thể nhìn thấu cả ánh mắt ngập tràn dục vọng. Cậu dùng sức đẩy Trần Chí Thanh ra, lảo đảo một lúc rồi mới đứng vững, chột dạ lẩm bẩm một câu: "Ai chửi thề cơ? Tôi rất văn minh nhé."

Nói xong, cậu xoay người, thất tha thất thểu bước ra ngoài.

Thật mẹ nó mất mặt! Thật không có tiền đồ! Sau khi nghe Trần Chí Thanh nói xong câu "Làm cậu" thế mà phản ứng của cậu lại càng thêm mãnh liệt, nếu không phải bây giờ đang đầu váng mắt hoa, cậu lập tức sẽ lao ra ngoài gió lạnh với tốc độ 70 dặm/h.

Vừa đi được hai bước trên eo lại xuất hiện một bàn tay, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Sau khi vòng qua eo cậu, năm ngón tay thoáng dùng sức, mu bàn tay nổi gân xanh đầy gợi cảm.

Cậu lại bị kéo về trong lòng Trần Chí Thanh, lồng ngực nóng bỏng, chóp tai rõ ràng. Cậu mất tự nhiên né tránh, cúi đầu nói: "Anh làm gì thế? Buông..."

Trần Chí Thanh càng ôm chặt hơn, tiếng nói trầm thấp xuyên qua lớp áo vest và áo phao dày truyền thẳng đến lồng ngực cậu.

Trần Chí Thanh nói: "Đừng nhúc nhích!"

Cậu lập tức ngừng cử động.

Lúc ra khỏi cửa khách sạn, Trương Mông đã đứng cạnh xe chờ họ. Trần Chí Thanh cởi chiếc áo phao của cậu ném vào tay Trương Mông, sau đó ấn cậu ngồi vào ghế sau, cởi áo khoác rồi ngồi xuống.

Chiếc xe màu đen có rèm che lướt êm ru trong gió lạnh thấu xương. Điều hòa trong xe bật rất vừa phải, cậu từ từ nhắm hai mắt lại dựa lưng vào ghế, hơi nóng vừa được gió rét xua tan lần nữa quay trở về. Cậu đột nhiên thấy nóng bừng bừng, không biết lúc nãy có uống phải rượu giả hay không, mới đầu chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bây giờ được điều hòa hun cho cả người đều lâng lâng muốn bay lên.

Tửu lượng của cậu khá tốt, rất ít khi say nhưng tương phản hoàn toàn với với tửu lượng tốt thì biểu hiện khi say của cậu lại vô cùng tệ hại, nói đơn giản là một khi đã say cậu sẽ trở nên cực kì điên khùng.

Cậu cáu kỉnh cởi cúc áo trên cùng, tựa mặt lên cửa kính xe quay đầu trừng mắt nhìn Trần Chí Thanh, "Này, lão già kia..."

Giọng cậu không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh trên xe vẫn đặc biệt rõ ràng, Trương Mông ngồi phía trước lập tức mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Khụ khụ khụ... Cái đó... Giám đốc... Tiêu tiên sinh có vẻ khá say... Ngài có muốn..."

Trương Mông chưa kịp nói xong thì cậu đột ngột ngồi phắt dậy, ôm lấy cổ Trần Chí Thanh rồi cưỡi lên người hắn.

Những lời còn lại của Trương Mông đều mắc kẹt nơi cổ họng. Hành động to gan lớn mật này khiến anh hoảng sợ, trợn mắt há miệng to đến mức nhét vừa hai quả trứng gà.

Ôi mẹ ơi, thanh niên ngày nay đều hoang dã vậy à? Anh đi theo Trần Chí Thanh nhiều năm như vậy, đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy ai dám càn rỡ cưỡi lên lên người Trần Chí Thanh như thế đâu.

Anh lén lút muốn quay đầu nhìn thêm chút nữa nhưng lại nghe thấy Trần Chí Thanh sâu xa nói một câu: "Nâng vách ngăn lên."

"Vâng! Giám đốc!" Anh không dám quay đầu lại nữa, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai hàng ghế rồi nâng vách ngăn lên, che khuất hết thảy cảnh xuân kiều diễm ở phía sau.

Trần Chí Thanh tùy ý để Tiêu Lâm ngồi lên đùi mình, hai tay đỡ mông Tiêu Lâm, híp mắt nhìn cậu.

Lại thế rồi, Tiêu Lâm nghĩ, lão già này lại thế rồi, lại là cái biểu tình thong dong bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, giống như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, lại giống như chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thế nhưng cậu rất thích nhấm nháp bộ dạng này của hắn. Mỗi khi người đàn ông bày ra vẻ mặt này, cậu đều muốn xông lên đặt hắn ở dưới thân hung hăng lấp kín bờ môi ấy, để hắn cả ngày chỉ biết quyến rũ người khác, lão hồ ly tinh chết tiệt!

Cậu vặn vẹo mông, vững vàng ngồi trên đùi Trần Chí Thanh, sau đó nâng tay bóp cằm Trần Chí Thanh, lơ mơ nói: "Lão khốn kiếp... Anh dọa tôi.... Anh cho rằng.... Anh cho rằng ông đây sẽ sợ anh sao.... A!"

Trần Chí Thanh nâng tay đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi: "Ông đây là ai?"

"Ông đây... Ông đây là..." Hiện giờ ý thức của cậu đã chẳng còn lại bao nhiêu, cậu chỉ cảm thấy vừa chán ghét vừa yêu thích người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này. Cậu nghiêng người thô bạo tháo chiếc kính gọng vàng xuống, nhăn lại cái mũi nhỏ đang mướt mồ hôi: "Anh lại sờ mông của ông đây, anh có tin... có tin ông đây sẽ lột sạch quần áo của anh ngay tại đây không."

Khóe miệng Trần Chí Thanh ẩn chứa nụ cười nghiền ngẫm. Hắn nâng cậu lên ép vào người mình, hỏi: "Lột sạch quần áo rồi muốn làm gì?"

"Làm anh! Lão hồ ly tinh!" Cậu nói xong thì lập tức gặm lên mặt Trần Chí Thanh.

Thực sự là cậu đang nghiến răng nghiến lợi gặm cắn môi Trần Chí Thanh, răng nanh ngậm lấy môi trên của hắn rồi cắn mạnh. Trần Chí Thanh cau mày đau đớn, giữa môi chảy ra vài giọt máu.

Hơi thở của Trần Chí Thanh dần trở nên dồn dập, ấn cổ cậu vào trong lòng mình ngăn không cho cậu lộn xộn, đưa tay gõ vào vách ngăn, khàn giọng nói: "Lái nhanh lên."

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Casey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.

Cửa phòng khách sạn bị tông vào phát ra một tiếng "Rầm" vang dội, Trần Chí Thanh ấn Tiêu Lâm lên tường, vừa hôn vừa gấp gáp cởi bỏ quần áo của cậu, Tiêu Lâm cũng không chịu yếu thế, đưa tay lôi kéo lung tung trên người Trần Chí Thanh. Hơi thở hai người đều vô cùng rối loạn giống như hai dã thú đang động dục, liếm láp, cắn xé khoang miệng đối phương.

Tiêu Lâm rất nhanh đã bị Trần Chí Thanh lột sạch sẽ, áo sơ mi trên người Trần Chí Thanh cũng bị Tiêu Lâm xé toạc, cúc áo rơi xuống đất. Trần Chí Thanh áp trán mình lên trán cậu, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên sự nguy hiểm, cất tiếng hỏi: "Nói lại lần nữa, ai làm ai?"

"Tôi làm anh..." Tiêu Lâm thở hổn hển, ngửa cổ hét: "Ông đây chính là muốn chịch anh, không được sao...A.."

Trần Chí Thanh không cho cậu cơ hội giễu võ giương oai, lập tức nắm gáy kéo cậu vào phòng tắm.

"Anh làm gì vậy? Buông ra... Lão khốn kiếp... Lão già... Anh mẹ nó mau thả tôi ra..."

Cậu không ngừng giãy giụa, nhưng Trần Chí Thanh vẫn vững vàng như núi, hoàn toàn không suy chuyển. Cậu chỉ vừa nghe thấy tiếng sập cửa vang lên, giây tiếp theo đã bị ném vào trong bồn tắm.

Trần Chí Thanh đứng ngoài bồn tắm kéo cà vạt, sau đó cầm vòi hoa sen xối thẳng vào người Tiêu Lâm.

Bị dòng nước lạnh lẽo giội thẳng xuống đầu, cậu hét to một tiếng, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh thấy cậu cuối cùng cũng yên tĩnh, lúc này mới tắt vòi sen, xách cậu từ bồn tắm ra, đè cậu lên bức tường bằng gạch men trong phòng tắm.

"Tỉnh táo chưa? Không ầm ĩ nữa?"

Cậu đúng là đã tỉnh táo hơn nhiều, một thân đầy mùi rượu cũng bị dập tắt hơn nửa nhưng sự tủi thân vô hạn lại bất ngờ dâng lên, cuộn trào mãnh liệt như sóng biển.

Lão khốn kiếp này dám dùng nước lạnh xối vào người cậu, lại còn đang là mùa đông, đúng là ức hiếp người quá đáng mà!!

Trần Chí Thanh thấy cậu không trả lời, có chút không kiên nhẫn bóp chặt cằm ép cậu ngẩng đầu lên, nhưng ngoài ý muốn trông thấy khóe mắt cậu đỏ hoe cùng đôi mắt ngập ánh nước.

"Cậu khóc sao?" Trần Chí Thanh ngừng lại, lấy tay xoa xoa khóe mắt cậu, giọng điệu dịu dàng đến không tưởng.

"Ai khóc?" Cậu ra sức ngoảnh mặt đi, không muốn Trần Chí Thanh trông thấy dáng vẻ chật vật này nhưng lại bị Trần Chí Thanh nắm cằm kéo trở về.

"Được rồi, tôi không nên xối nước lạnh lên người cậu," Trần Chí Thanh cúi đầu nhìn Tiêu Lâm, "Ai bảo cậu uống rượu xong lại giở trò điên rồ chứ."

Thực ra cậu chỉ cảm thấy hơi chua xót, cũng không muốn cáu giận như vậy, càng không nghĩ tới việc Trần Chí Thanh sẽ hạ mình để dỗ cậu. Mấy năm nay cậu chịu khổ nhiều rồi, việc này có đáng gì đâu.

Nhưng không hiểu vì sao, dưới sự dỗ dành an ủi cùng những lời nói dịu dàng của Trần Chí Thanh, sự chua xót chút xíu ban đầu bỗng khuếch đại vô hạn trong lồng ngực, lấp đầy trái tim nhỏ bé. Cậu tủi thân như vậy, muốn khóc như vậy tất cả là do lão khốn kiếp này!

Cậu vùi đầu vào ngực Trần Chí Thanh, muốn giấu đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi, nhưng Trần Chí Thanh lại đến gần nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

"Đừng khóc, " Trần Chí Thanh nói, "Tôi thương em."

Cậu ôm cổ Trần Chí Thanh trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, vừa khóc vừa hôn Trần Chí Thanh.

Một chân cậu bị Trần Chí Thanh nâng lên, dầu bôi trơn không biết được mang đến từ khi nào, hoặc là đã để sẵn trong phòng tắm, cậu lười chẳng tự hỏi nữa. Cậu cảm thấy cơ thể bị một vật lạnh lẽo xỏ xuyên qua nhưng trong đêm đông u tối rét buốt, trái tim lại được sưởi đến ấm áp, được người nâng niu trong lòng bàn tay.

Trần Chí Thanh vừa hôn vừa dùng tay khuấy đảo trong hậu huyệt cậu. Con đường chật hẹp nửa tháng chưa được khai phá vừa ẩm ướt vừa căng chặt, tường thịt mềm mại tham lam mút lấy ngón tay của Trần Chí Thanh, tựa như âm thầm hoan nghênh lại tựa như lẳng lơ mời gọi.

Cậu vẫn đang khóc, đuôi mắt đỏ hoe, lông mày hơi nhăn lại, mồ hôi thấm đẫm trên chóp mũi cao thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới chậm rãi ứa dịch.

Thân thể trẻ trung xinh đẹp, chỗ nào cũng chảy nước, ngay cả tiếng thở dốc tràn ra giữa môi răng cũng ướt át, đứt quãng nghẹn ngào, câu lấy lòng người chiếm hữu, dụ dỗ người chà đạp. Sự trấn tĩnh trong mắt Trần Chí Thanh dần dần bị tình dục che phủ, hắn buông cơ thể Tiêu Lâm ra, cởi áo sơ mi trắng rồi kéo khóa quần âu trước mắt cậu, dương v*t cương cứng thô dài cứ thể bật ra khỏi quần lót.

Tiêu Lâm nhìn chằm chằm dương v*t của hắn, hai chân càng thêm bủn rủn, trong miệng vô thức phát ra một tiếng rên rỉ, giây tiếp theo lập tức rơi vào một vòng ôm vững chắc.

Trần Chí Thanh túm mông cậu vòng hai đùi cậu quanh eo mình, không chờ cậu phản ứng đã nhắm ngay lỗ nhỏ mà đâm vào.

Khoái cảm tê dại trong nháy mắt bùng nổ, cậu không biết thân thể mình lại mẫn cảm như vậy, vừa bị đâm vào đã sướng tới mức toàn thân đều run rẩy.

"A..." Cậu ngửa đầu rên rỉ, phơi bày toàn bộ chiếc cổ duyên dáng mảnh mai trước mặt Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh đẩy mạnh cậu vào tường, sau đó hạ thắt lưng hung hãn va chạm. Nước mắt cậu chảy ngày một dữ dội, màu đỏ quyến rũ lan tràn trên ngực khiến nốt ruồi son nơi ngực trái càng thêm diễm lệ mê người, Trần Chí Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên đó. Cậu hét to một tiếng, vội vàng ôm lấy đầu Trần Chí Thanh, nức nở cầu xin: "Đừng... Đừng liếm..."

Trần Chí Khanh cười khẽ, phía dưới bị đâm càng thêm ác liệt, thời thời khắc khắc đều nhắm vào điểm nhạy cảm. Cậu thở gấp, khóc lóc kêu la, cuối cùng cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Trần Chí Thanh vùi vào ngực cậu, như thể đang nhấm nháp một thứ trái cây mọng nước, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm lên nốt ruồi son bé xinh.

Nơi đó gần trái tim đến vậy, đầu lưỡi Trần Chí Thanh dường như không phải đang liếm lên da thịt mà là xuyên qua da thịt, thấm vào máu cậu. Trong nháy mắt, cậu đột nhiên sinh ra một loại ảo giác hoảng loạn tựa như bị người đàn ông trước mặt vững vàng bắt được, không thể thoát thân.

Trái tim đập gia tốc trong lồng ngực, thình thịch liên hồi, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Nơi kết hợp va chạm ngày càng mãnh liệt khiến cậu run rẩy không thôi, lại là một cú thúc mạnh bạo, dương v*t thô to giã chuẩn xác vào tuyến tiền liệt, chỉ tạm dừng trong một giây lại bắt đầu đâm chọc tàn nhẫn. Khoái cảm to lớn sục sôi mạnh mẽ, giống như sóng biển cuồn cuộn dâng trào. Cậu vươn tay câu lấy cổ Trần Chí Thanh, toàn thân run rẩy ngả vào vai hắn, phát ra tiếng kêu vụn vỡ, sung sướng đến tận cùng. Cậu đạt cao trào.

"A... A a a... Trần Chí Thanh..."

"Sướng không?" Trần Chí Thanh nặng nề dập thêm vài cái, ghé sát vào tai cậu hỏi.

"Ưm.... A!!!"

Cậu chưa kịp nói xong đã bị Trần Chí Thanh lật người lại, ấn thắt lưng vào tường, đâm vào từ phía sau.

Trần Chí Thanh tựa như mất kiểm soát, hoàn toàn không cho cậu thời gian phản ứng, vừa cắm vào là cấp tốc đưa đẩy. dương v*t khiến người ta sợ hãi đâm lút cán, nghiền ép tuyến tiền liệt hàng chục lần rồi rút hẳn ra, kéo theo một ít thịt hồng mềm mại, sau đó lại lập tức được đút vào cùng với dầu bôi trơn đã bị quấy thành bọt trắng, không chần chừ một giây phút nào.

Cậu chỉ cảm thấy xương cụt tê dại, khoái cảm khủng bố nương theo nơi giao hợp tùy ý lan tràn khắp cơ thể, oanh tạc, bùng nổ. Gạch men trắng màu trắng trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, những ngón tay chống trên tường không chịu nổi mà co rút. Cậu bị làm cho khóc lóc không ngừng, cắn môi mang bộ dạng đáng thương hướng về phía Trần Chí Thanh xin tha.

"Chậm... Chậm một chút... Tôi không chịu được... A a a... "

Trần Chí Thanh lại ấn đầu cậu, đè cậu lên tường, thở hổn hển hỏi: "Tôi là ai?"

Cậu hét to: "Trần Chí Thanh... Anh là Trần Chí Thanh..."

Trần Chí Thanh siết chặt eo cậu, làm cậu càng thêm ác liệt, "Không đúng, nói lại. Tôi là ai?"

Hai chân cậu đã mềm nhũn, đứng không vững. Trần Chí Thanh đè cả người cậu lên tường, dán sát không một khe hở. Cậu khóc lóc rên rỉ, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương, "Trần tiên sinh... Sếp Trần... Giám đốc Trần... Anh tha cho tôi đi..."

"Vẫn không đúng", Trần Chí Thanh day cắn vành tai, tát mạnh hai cái lên mông cậu, sau đó nắm lấy eo cậu nhắm ngay tuyến tiền liệt mà va chạm không ngừng. Trong nháy mắt cậu mất đi giọng nói, há hốc miệng không thể phát ra một âm tiết hoàn chỉnh. Cậu lại bắn, tinh dịch loãng bắn tung tóe, loang lổ trên nền gạch men trước mặt.

Trần Chí Thanh lạnh lùng nở nụ cười, nâng một chân cậu lên, thay đổi góc độ, lần nữa nện mạnh vào cơ thể cậu.

Cậu cuối cùng cũng không chống cự nổi những cú thúc như vũ bão này nữa, xoay đầu, ôm lấy cổ Trần Chí Thanh, giống như con cún nhỏ nũng nịu cầu xin tha thứ: "Ba ba... Ba ba được rồi mà... Ba ba làm nhẹ một chút được không... Lại bị anh chịch hỏng mất... "

Trần Chí Thanh cười cười, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi mướt mồ hôi của cậu, "Bé ngoan, ba ba thương em."