Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 55




Là một phóng viên pháp luật xuất thân từ ngành luật học, Hứa Húc cũng biết nghi vấn vừa nãy cô nói với Bách Đông Thanh là rất không chuyên nghiệp và cũng quá tọc mạch. Chỉ là nhìn thấy bài đăng của Mạc Vĩ, trong lòng khó tránh khỏi có chút xúc động.

Con người là động vật sống theo cảm tính, giữa lý trí và tình cảm, có một vài thời điểm quả thực là khó mà xác định rõ ràng.

Cô cũng không cố ý chất vấn sự chuyên nghiệp của Bách Đông Thanh, bởi vì anh là một luật sự, một luật sư ưu tú. Trên thực tế những chuyện mà anh làm, đều là những chuyện mà một luật sư ưu tú phải làm.

Chỉ là khi đối mặt với loại chuyện này, một người đứng ngoài nhìn vào như cô còn cảm thấy xoắn xuýt, còn anh phải đặt mình vào vị trí đối mặt trực tiếp với những con người khổ sở đáng thương kia, nội tâm lương thiện mềm mại như anh, hẳn là cũng cảm thấy khó chịu!

Cô ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện: “Đông Thanh, những năm này anh làm luật sư, có cảm thấy vui vẻ không?”

Bách Đông Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, cười gật đầu: “Rất vui vẻ.”

Mặc dù lúc đầu, lúc đối mặt với vài vụ án, cũng đã từng giãy dụa trong hoài nghi, nhưng thời gian càng dài, càng lúc càng hiểu rõ ý nghĩa của nghề nghiệp này, cũng càng ngày càng chắc chẳn bản thân mình đang làm gì. Anh không còn xử trí theo cảm tính nữa, mà nghiêm ngặt tuân thủ những điều quy định trong khuôn khổ pháp luật. Thiện ác lẫn lộn đương nhiên phải phân biệt cho rõ ràng, thể nhưng chỉ có khi tuân theo quy tắc thì bộ máy xã hội mới có thể hoạt động bình thường, và với tư cách là một công dân trong xã hội, mọi người mới có thể chung sống trong hoà bình.

Những kẻ ác chưa bị pháp luật trừng trị thì chỉ là không bị trừng phạt trong một vụ án này mà thôi, thế nhưng chỉ cần quy tắc thứ tự vẫn còn tồn tại, những kẻ ác kia chắn chắn sẽ bị trừng phạt ở một nơi khác.

Anh cũng không trông cậy vào việc người khác có thể hiểu anh một cách toàn diện, nhưng anh vẫn tin tưởng vào sự kiên trì và lý tưởng của riêng mình.

Anh nghĩ nghĩ, dù vậy vẫn ung dung nói: “Hứa Húc, anh biết chính mình đang làm cái gì mà.”

Hứa Húc gật gật đầu, cười nói: “Em chỉ lo lắng cho anh thôi.”

Bách Đông Thanh cũng cười: “Anh hiểu.”

*

Bởi vì trên mạng xuất hiện một bài đăng kích thích dư luận như vậy, Bách Đông Thanh phải đi xử lý những tin đồn nhảm nhí, kế hoạch tình yêu cuồng nhiệt cuối tuần này đành phải xếp xó.

Hứa Húc cũng không đi ra ngoài, tập trung tinh thần và sức lực biện luận với đám anh hùng bàn phìm chửi Bách Đông Thanh ở trên mạng. Đương nhiên cũng không phải không có nguyên nhân mà đám cư dân mạng luôn tự nhận mình là hiện thân của công lý, quay sang chỉ trích những tài khoản bình luận lý lẽ như cô. Cuối cùng cô liên tục bị đánh bại, đành phải rút lui bảo toàn lực lượng.

Đến ngày thứ hai đi làm, chủ đề ở trên mạng vẩn chưa dấu hiệu giảm nhiệt, đi vào văn phòng, mấy người đồng nghiệp trẻ tuổi cũng đang bàn luận chuyện này.

“Lâm Khải Kiệt trước đây làm ra nhiều chuyện thất đức như vậy, tất cả đều là dùng tiền mua chuộc, ngay cả án phạt còn chưa từng lập qua, không ngờ lần này đụng phải một người gan dạ, đấu với hắn ta tới cùng, cái này gọi là lợn chết không sợ nước sôi, người tên Mạc Vĩ kia chỉ là một người tàn tật, ngay cả một người thân cũng không còn, không có gì phải sợ. Mặc dù tội ngộ sát không phán được mấy năm tù, nhưng mà bóc lịch một năm hay nửa năm cũng là cực hình với đám con nhà giàu này rồi.”

“Chuyện này cũng khó nói, luật sư biện hộ cho hắn ta là Bách Đông Thanh, lấy bản lĩnh của đại luật sư Bách, cãi cho bản án này thành hoãn thi hành án phạt cũng không phải là việc gì khó.”

“Ai biết được? Vụ án xảy ra mấy tháng rồi mà người nhà của người bị hại lại đột nhiên đăng bài lên mạng, vậy mà còn leo lên hot search, đủ loại tin hắc Lâm Khải Kiệt không ngừng tuồn ra ngoài, còn kèm theo bằng chứng nữa, người đứng phía sau chỉ giáo Mạc Vĩ cũng là một cao thủ đáng gờm đấy. Dùng dư luận bức ngược lại tư pháp, gây áp lực cho bồi thẩm đoàn, thẩm phán tuyên án chắc chắn phải cân nhắc đến vấn đề dư luận này.”

“Đúng vậy! Nói đi cũng phải nói lại, một cô gái hiền lành, cứ như vậy bị tên cặn bã Lâm Khải Kiệt này làm hại đến mức mạng cũng không còn, huống chi tên Lâm Khải Kiệt kia đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác rồi. Bách Đông Thanh thật sự muốn biện hộ cho loại người này thoát tội, không biết anh ta có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?”

“Luật sư thì làm gì có lương tâm chứ, ngày nào cũng tiếp xúc với mấy chuyện như thế này, đều là loại máu lạnh vô tình cả thôi.”

Hứa Húc nghe mọi người bàn tán rôm rả, rốt cuộc cũng không nhịn được, chen miệng nói: “Đây chính là công việc của người ta, cư dân mạng không biết thực hư ồn ào không nói, chúng ta đã làm nghề này rồi, nói những lời này hình như là không nên lắm đâu!”

Cô vừa nói xong, không đợi được mấy người bọn họ phản bác, chủ biên từ văn phòng đi ra ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Hứa Húc, cô vào đây một chút!”

Hứa Húc đi vào văn phòng của chủ biên: “Chủ biên, có gì dặn dò ạ?”

Chủ biên nói: “Vụ án Lâm Khải Kiệt này hẳn sẽ là một điểm nóng cho đến khi mở phiên toà, cô cũng tham gia phụ trách đi!”

Hứa Húc nói: “Trước đây không phải là do Tiểu Mộc đảm nhận sao?”

“Tiểu Mộc còn vài nhiệm vụ khác phải làm, tạm thời không dứt ra được, khoảng thời gian gần đây chỉ có cô tương đối ít việc, cho nên cô phụ trách đi!”

Mấy năm nay Hứa Húc đã cố gắng phụ trách nhửng vụ án có dính dáng tới Bách Đông Thanh, nhưng lần này dựa vào lời nói của chủ biên, đúng là không còn người nào thay thế, nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu: “Được ạ!”

Chủ biên đưa cho cô một tờ giấy: “Đây là cách thức liên lạc và địa chỉ của Mạc Vĩ, lát nữa cô đi thăm hỏi một chút.”

Hứa Húc nhận lấy tờ giấy rồi đưa mắt nhìn, sau khi từ văn phòng chủ biên đi ra, đọc qua tư liệu của vụ án, rồi lập tức ra cửa.

Chỗ ở của Mạc vĩ nằm trong một con hẻm đổ nát ở khu lao động nghèo trong thành phố, xung quanh tản ra một mùi hôi thối, mặt đất mấp mô, đọng lại không ít nước bẩn, thỉnh thoảng còn có chuột bọ chạy rêu rao giữa ban ngày ban mặt.

Mặc dù Hứa Húc đã từng phỏng vấn những người thu nhập thấp dưới đáy xã hội, nhưng những chỗ như thế này quả thật rất ít khi đi qua, thậm chí còn có chút không thể tin được, ở giữa lòng một thành phố phồn hoa mà còn tồn tại một nơi tàn tạ như thế này.

Hai bên con hẻm nhỏ nhà trệt trũng thấp, vài người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, cùng mấy người đàn ông vô công rồi nghề, đều đang nhìn về phía Hứa Húc ăn mặc không mấy thích hợp xâm nhập vào nơi này.

Những ánh mắt này làm cô cảm thấy không được tự nhiên, thế là bước đi nhanh hơn.

Thế nhưng chưa đi được vài mét, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông dáng vẻ côn đồ, không có ý tốt chặn đường đi của cô,

Cô đi bên trái, bọn họ cũng đi bên trái; cô dịch sang phải, bọn họ cũng dịch sang phải.

Cho đến khi cô nhíu mày dừng lại, hai người kia dứt khoát đi về phía cô. Chỉ là còn chưa đến gần, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt kéo ra phía sau, một bóng hình cao lớn đứng ngăn trước mặt.

Người này mặc đồng phục công tố viên màu xanh làm, đứng trong con hẻm chật hẹp này, nhìn qua lại có vẻ khí khái hiên ngang.

Hai tên côn đồ kia nhìn thấy trên ngực người này đeo bảng tên huy hiệu, đương nhiên không dám chọc vào, không nói câu nào, giải bộ làm người qua đường, cười ha hả dựa sát mép tường đi mất.

Gặp được Trình Phóng ở chỗ như thế này, Hứa Húc vẫn rất kinh ngạc, kỳ lạ hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Trình Phóng quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh đến thăm hỏi người nhà của người bị hại. Còn em?”

Hứa Húc nhíu mày, không trả lời mà hỏi lại: “Vụ án của Lâm Khải Kiệt à?”

Trình Phóng gật đầu.

Hứa Húc: “Trước khi đến đây tôi có xem qua tư liệu người phụ trách bên Viện kiểm sát không phải là anh mà!”

Trình Phóng nói: “Công tố viên phụ trách vừa nghỉ hậu sản, mới được chuyến đến cho anh thôi.” Nói xong, nhíu nhíu mày, “Sao vậy? Em là đến đây để phỏng vấn vụ án này à?”

Hứa Húc nhún nhún vai: “Đúng vậy!”

Thật là trùng hợp!

Luật sư biện hộ là Bách Đông Thanh, nhân viên công tố là Trình Phóng, chính mình thì bị chủ biên điều động phụ trách vụ án này.

Thế giới thật là nhỏ!