Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 7




Mấy người lúc đầu hùa vào trêu chọc cậu nam sinh kia, bây giờ thì hai mặt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy không biết trả lời câu hỏi của tiểu học muội thế nào.

Hứa Húc tiếp tục nói: “Nếu như là người khác chế giễu những hành vì này thì cũng không nói làm gì, nhưng các anh đều là sinh viên khoa Luật, nếu như ngay cả sinh viên khoa Luật cũng cảm thấy chính nghĩa và thiện lương là một việc rất ngu ngốc, vậy thì em cảm thấy đây thật là một nỗi buồn của luật pháp.”

Cô biết mình nói những lời này không chỉ là nghe rất buồn cười, hơn nữa còn phá hỏng cả bầu không khí, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi, còn chưa kịp học được thói quanh co cùng khéo léo đưa đẩy. Lúc cô vừa mới nghe bọn họ nhạo báng một nam sinh khác vốn là người nên nhận được sự khen ngợi, thật sự là cảm thấy rất không thoải mái.

Cô cũng biết, những lời này của mình, có thể trong mắt mấy người Trình Phóng, cũng ngu ngốc không khác gì người bạn cùng phòng hiện tại không có mặt tại đây.

Ngoài ý muốn chính là, sau đó khi ba người nam sinh trầm mặc trong chốc lát, thu lại vẻ mặt cười cợt vừa nãy. Đầu tiên là Trình Phóng vỗ vỗ bờ vài cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng cố gắng làm dịu bầu không khí nói: “Em hiểu lầm rồi, bọn anh không có ý chế giễu cậu ấy.”

Khương Nghị liên tục gật đầu, hắng giọng phụ hoạ: “Đúng vậy đấy đúng vậy đấy! Bọn anh và lão tam không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là anh em tốt, chỉ là hy vọng cậu ấy có thể nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút, hoàn cảnh của cậu ấy so với bọn anh thì không giống nhau cho lắm.”

Tuần Sở Hà nói theo: “Ba lão tam là quân nhân, lúc cậu ấy học tiểu học đã hi sinh vì nhiệm vụ, gia đình cậu ấy thuộc loại liệt sĩ, lúc chào cờ cũng là lúc cậu ấy tức cảnh sinh tình. Cậu ấy vô cùng chính trực, hẳn là chịu ảnh hưởng từ cha cậu ấy rồi.”

Trình Phóng nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Húc, cười khẽ: “Đúng vậy! Bọn anh thật không phải chế giễu lão tam, quan trọng là lúc cậu ấy học lớp 10 thì mẹ cũng qua đời, những năm nay đều là một thân một mình mà lớn lên, không có người quan tâm chăm sóc, bọn anh đều xem cậu ấy như là người nhà cả. Giống như chuyện nhận học bổng vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên, bọn anh chỉ muốn cậu ấy biết nghĩ thêm cho bản thân mình một chút, dù sao một người sinh viên đại học tự mình nuôi sống mình cũng không phải là chuyện đơn giản”

Thật ra mới vừa nãy bọn họ đúng là đang nhạo báng, mặc dù không có bất cứ ác ý gì. Nhưng khi Hứa Húc lòng đầy căm phẫn chất vấn, bọn họ mới ý thức được đó không phải là một chuyện nên đem ra để đùa.

Đối mặt với ngôn từ chính nghĩa của một tiểu nữ sinh, anh đột nhiên có chút tự ti mặc cảm.

Hứa Húc từ trước đến giờ chưa từng nghe qua thân thế đáng kinh ngạc của vị học trưởng giấu mặt kia bao giờ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ý thức được vừa nãy mình đúng là có hơi nghiêm túc quá, có chút ngượng ngùng cười nói: “Em biết các anh đều là nói đùa, em chỉ là cảm thấy vị học trưởng kia thật sự rất chịu khó.”

Khương Nghị cười ha ha nói: “Đó là đương nhiên, anh đã lớn như vậy rồi nhưng mà chưa từng thấy ai như cậu ấy cả.”

Tất cả mọi người đều cười, bầu không khí rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái thoải mái như lúc đầu.

Bữa tối dài dằng dặc kết thúc, nhân viên phục vụ đến tính tiền, Khương Nghị chỉ đồ ăn còn thừa trên bàn: “Làm phiền đóng gói lại giúp chúng tôi.”

Hứa Húc cười nói: “Các anh còn rất biết tiết kiệm nha!”

Trình Phóng nói: “Mang về cho lão tam.”

Hứa Húc ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Đóng gói mang về cho người ta sao không để riêng trước khi ăn chứ? Mang đồ thừa về không tốt đâu?”

Khương Nghị không để ý lắm cười nói: “Bọn anh bình thường đều làm vậy, nam sinh ai lại chú ý đến thế?”

Trình Phóng cũng nói: “Ừ đúng vậy.”

Hứa Húc vốn là muốn hỏi nếu như có người đóng gói đồ ăn thừa cho anh thì anh sẽ ăn sao, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra miệng, dù sao đây cũng là phương thức ở chung của nam sinh, huống chi bọn họ còn ở cùng một phòng ký túc xác đã hơn hai năm, cô chất vấn bọn họ có vẻ không hợp lý cho lắm, thế là cũng ném ra sau đầu.

Trờ lại khu ký túc xá, Trình Phóng và Hứa Húc sau khi tạm biệt hai người kia xong, liền bắt đầu cuộc sống ban đêm của một đôi tình nhân như thường ngày – đi bộ trong khuôn viên trường học.

Đi được chốc lát, hai người ngồi xuống trên ghế dài bên hồ. Lúc này đã vào tháng mười một, buổi tối bên hồ rất lạnh, Trình Phóng ôm Hứa Húc vào trong ngực mong muốn sưởi ấm cho cô, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì, đưa tay nhéo nhéo gò má cô, cũng không nói chuyện.

Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt anh lấp lánh, mang theo ý cười, nhìn có chút ý vị thâm trường. Cô sờ lên mặt mình: “Sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?”

Trình Phóng lắc đầu.

“Vậy thì làm sao?” Hứa Húc không hiểu ra sao, có lẽ là đã trải qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt đến mức biến thái của mối tình đầu, cô đã không còn giống như lúc đầu nếu bị anh nhìn chằm chằm như thế thì nhịp tim sẽ đập điên cuồng nữa.

Trình Phóng cong môi cười cười: “Bây giờ anh mới nhận ra em thật đáng yêu!”

Lúc nãy trên bàn cơ, trong lúc cô dùng lời lẽ hùng hồn vặn hỏi mấy người bọn họ, anh cũng không phải không cảm thấy thú vị, ngược lại là đột nhiên cảm giác được thì ra cô gái nhỏ này lại có một vẻ đáng yêu đến thế.

Hứa Húc được khen đến mức mặt mày hớn hở, ngẩng đầu nói: “Đến bây giờ mới phát hiện ra sao? Ý là trước đây anh không cảm thấy vậy sao? Vậy tại sao muốn làm bạn trai em?”

Trình Phóng khẽ giật mình, sờ sờ lên trái: “…. Chính là cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu.”

Cái này còn tạm được.

Khúc nhạc dạo ngắn của buổi tối nay, Hứa Húc thế mà cũng không có để trong lòng, cũng không hề tò mò về người bạn cùng phòng chưa từng thấy mặt của Trình Phóng, cũng giống như những thiếu nữ khác đang trong khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt, mỗi ngày lòng đều tràn đầy trong mắt đều là bóng hình của bạn trai. Số lần hẹn hò cùng với Trình Phóng ngày càng nhiều, thậm chí còn đi theo anh đến câu lạc bộ, hai ngưới gắn bó như keo như sơn, ngay cả Phùng Giai bọn họ ngày nào cũng chế giễu cô ngày ngày đều xuân quang đầy mặt, nhìn là biết đang chìm đắm trong bể tình.

Bởi vì rất nhanh sẽ tới kì thi giữa kỳ, người bận rộn như Trình Phóng và Hứa Húc cho dù không phải là học bá cũng không thể không tạm thời đem những hoạt động hẹn hò như xem phim, dạo phố này nọ đổi thành cố gắng học tập cho giỏi, ngày ngày đều cùng nhau cố gắng.

Trình Phóng không thích đi phòng tự học, nói học nơi đó dễ bị buồn ngủ, hai người đều không có lớp buổi chiều, anh liền lôi kéo Hứa Húc đi về phía cửa hàng Starbucks ngoài cổng trường.

Cửa hàng Starbucks bên ngoài khuôn viên trường này buổi chiều rất vắng người, không gian quả thực rất thanh tĩnh. Khi Trình Phóng nắm tay Hứa Húc đi vào quán cà phê, bên trong chỉ có vài người khách lẻ tẻ.

Hai người đi đến quầy bar, Trình Phóng gõ gõ lên mặt bàn, hướng về phía nam sinh đang đứng sau quầy thu ngân hô lớn tiếng: “Lão tam!”

Người nam sinh mặc tạp dề pha chế màu xanh lá cây của Starbucks ngẩng đầu, cười hỏi: “Đến uống cà phê à?”

Trình Phóng kéo Hứa Húc đang đứng bên cạnh: “Đúng vậy, đây là bạn gái của tớ Hứa Húc, cậu vẫn chưa gặp qua đâu!”

Hứa Húc khiếp sợ nhìn xem nam sinh đang đứng bên trong quầy bar, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi. Bách Đông Thanh cũng vừa nhìn thấy Hứa Húc, trên mặt chợt loé lên một tia ngạc nhiên, sau đó rất nhanh liền khôi phục phản ứng, mỉm cười nhìn về phía cô.

Trình Phóng giới thiệu cho Hứa Húc: “Đây chính là lão tam của phòng ký túc xá bọn anh Bách Đông Thanh.”

Bách Đông Thanh! Hứa Húc vẫn còn nhớ rõ cái tên này, là ngày đó nhìn thấy được trên tấm thẻ sinh viên, đương nhiên cũng nhận ra khuôn mặt này.

Bách Đông Thanh cũng không nhắc lại khúc nhạc dạo ngắn ngủi ngày đó, chỉ cười hỏi hai người: “Hai người uống gì?”

Trình Phóng nói: “Cho tớ một ly mocha.” Lại quay đầu hỏi Hứa Húc, “Còn em?”

“Latte đi.”

Trình Phóng xoa nhẹ đầu cô: “Em đi tìm chỗ ngồi trước đi.”

Hứa Húc cười gật đầu, không tự chủ được đưa mắt nhìn người đang chuyên tâm đánh hoá đơn Bách Đông Thanh, rồi xoay người tìm chỗ ngồi.

Chỗ ngồi đối diện quầy bar, cô để ba lô xuống ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Phóng đang tựa trước quầy bar chờ cà phê sẵn nhìn về phía cô, lúc bốn mắt chạm nhau, người thanh niên đẹp trai nhíu mày nở nụ cười về phía cô, sau đó xoay người thấp giọng nói nhỏ vài câu với Bách Đông Thanh đang đứng trong quầy bar làm cà phê, không biết là nói cái gì.

Bách Đông Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh mỉm cười, thỉnh thoảng gật gật đầu. Mãi cho đến khi làm xong cà phê trong tay, lúc đưa cho Trình Phóng, mới ngẩng đầu lên, cứ như là lơ đãng đưa mắt nhìn về phía Hứa Húc bên này, nhẹ mỉm cười.

Hứa Húc còn chưa kịp đáp lại, anh đã cúi đầu tiếp tục công việc.

Lúc này cô rốt cuộc đã biết tại sao lần kia ở bên ngoài trường lại cảm thấy anh nhìn rất quen mắt, thì ra là đã thật sự gặp qua, chằng qua là lần đó ở phía ngoài lầu bát giác xa xa nên nhìn không rõ, cũng không trách hôm đó cô không nhớ ra được.

Bình tĩnh mà xem xét, nam sinh này dáng dấp rất đẹp trai, không giống với những sinh viên nghèo mà Hứa Húc tưởng tượng hoặc nhìn thấy trong khuôn viên trường, không chói loá cũng không u ám, không thời thượng nhưng cũng không phải là quê mùa. Cho dù có mặc đồng phục pha chế màu xanh lá của nhân viên phục vụ, cũng có thể cảm giác được sự sạch sẽ từ trong ra ngoài cùng với hương vị của tuổi trẻ.

Loại khí chất này hẳn là rất khó để người khác chú ý đến anh, nhưng sau khi để ý tới rồi thì sẽ không thể xem thường, dù sao dáng dấp của anh thực sự rất khá.

Trình Phóng bưng cà phê đi tới, cầm ly latte đặt trước mặt cô, cười nói: “Cà phê tình yêu của anh đấy.”

Hứa Húc cúi đầu nhìn lại, lớp bọt phía trên có hình bông hoa xinh đẹp, chữ cái đầu tên của tên Trình Phóng và tên mình, ở giữa là một hình trái tim. Nữ sinh ngây thơ ai lại không thích kiểu lãng mạn đơn gian3 thế này, cô cong bờ môi lên khẽ cười, trong lòng vui sướng, nhưng ngoài miệng lại cố ý nói: “Cũng đâu phải là tự tay anh làm.”

Trình Phóng: “Đây là anh cố ý nhờ lão tam làm giúp anh.”

Hứa Húc nhìn bông hoa, cũng không nỡ uống ngay lập tức, đưa mắt nhìn Bách Đông Thanh đang làm việc ở quầy bar: “Bách học trưởng là làm việc ở đây sao?”

Trình Phóng gật đầu, cười thuận miệng nói: “Cậu ấy pha cà phê rất ngon, vẽ hoa cũng là một tài lẻ, sau này cứ đến đây uống cà phê để cậu ấy pha cho em.”

Lời nói như lẽ tất nhiên của anh đương nhiên là Hứa Húc không thể đồng ý: “Mọi người ở đây đều là làm việc, phiền phức người ta nhiều không tốt.”