Người Tình Một Đời

Chương 50: Sữa dâu




Yến Nguyệt trở về văn phòng với tâm trạng vô cùng buồn bã,cô đi rất chậm. Dù sao thì bây giờ cũng chưa tới giờ làm việc…

Cô thấy có vài ánh mắt khác lạ nhìn mình,cô cũng đã hiểu ra vài phần rồi cho nên cũng không nói gì hết..

Phòng làm việc của trợ lý ở bên ngoài,nó nằm cách văn phòng của Vũ Hạo vài bước chân mà thôi …

‘’ Yến Nguyệt hình như là lúc nãy chúng ta nói chuyện mọi người đã nghe rồi thì phải."_ Triệu Đức đứng dựa vào cửa kính nói với cô.

" Ừm, hình như là vậy.Lúc nãy ở trong toilet tôi cũng có nghe bọn họ nói rồi."

" Mà anh cũng mặc kệ bọn họ đi, tôi cũng không quan tâm nữa rồi "

" Nhưng mà. "

" Không sao đâu, tôi đi làm việc đây …"

" À Yến Nguyệt cô hỏi xem sếp ăn cơm chưa,từ sáng giờ sếp nóng tính quá cho nên tôi cũng không dám vào…"

" Ừm,tôi biết rồi "…

Sau đó thì Yến Nguyệt cũng xoay người rời đi,khi mà coi mở cửa bước vào thì thấy mọi thứ vô cùng im lặng còn Vũ Hạo thì đang nằm trên ghế sofa,trên trán có đổ chút mồ hôi, tay thì ôm bụng của mình …

" Vũ Hạo,anh sao vậy …" _ Yến Nguyệt khom người xuống rồi lay người của anh …

’ " Anh bị gì vậy,mau nói cho tôi biết đi."

" Ưm…"

Không có sốt,vậy chẳng lẽ nào là đau dạ dày sao.Từ sáng giờ vẫn không chịu ăn uống gì cả.

" Vũ Hạo anh bị đau dạ dày có phải không…"

" Ừm."

Yến Nguyệt đi lại túi xách của mình lấy hộp sữa rồi đem lại cho anh uống.

" Vũ Hạo,anh uống sữa đi, uống cho có sức."_ Yến Nguyệt đỡ anh ngồi dậy rồi đâm ống hút vào.

" Tôi không thích uống sữa đâu." _ sau đó anh liền gục vào trong người của cô,gương mặt áp sát vào trong lòng ngực của cô.Cái hình ảnh này nhìn vào cũng có chút ám muội.

" Anh uống tạm thôi, uống một chút thôi cũng được."

" Uống đi rồi tôi đi mua cơm và thuốc cho anh …".

" Tôi đút cho anh uống "

Vũ Hạo bây giờ giống như một đứa trẻ vậy,anh được Yến Nguyệt chăm sóc rất nhiệt tình. Cô cầm hộp sữa đến sát miệng anh để anh có thể dễ dàng uống sữa.

" Ưm…ưm…"

" Sữa dâu …"

" Ừm,tôi thích uống sữa dâu. "

Cũng ngon lắm,nó không khó uống như là sữa trắng …

Sau đó Yến Nguyệt lấy tay áo của mình lao mồ hôi trên trán cho anh,cả quá trình Vũ Hạo cứ nhìn Yến Nguyệt xuống,yết hầu của người đàn ông cứ lên xuống liên tục nhưng cô thì lại không nhận ra điều đó.

" Anh nằm xuống đây đi, tôi đi mua đồ ăn cho anh."

" Vũ Hạo,anh muốn ăn gì "

" Cô biết khẩu vị của tôi mà."

" Ờ."

Yến Nguyệt gật đầu rồi lấy túi xách rời khỏi đây. Lúc này đây thì anh cũng đỡ đau hẳn,anh nhìn hộp sữa dâu trên bàn rồi cười nhẹ,sữa này nó cũng ngon lắm không có khó uống như anh từng nghĩ.

Vũ Hạo ngồi ngã người ra sau, rồi sau đó kéo tay áo lên cao một chút cho thoải mái.Áo sơ mi cũng được cởi ra mấy cút áo đầu tiên,tự nhiên anh cảm thấy rất là nóng nực …

Từ sáng giờ đã bực bội lắm rồi nhưng bây giờ đã đỡ hơn một chút …

Yến Nguyệt đi hơn 20 phút thì mới trở về,cô về thì thấy anh ngồi ở trên ghế sofa,mắt thì nhìn vào màn hình iPad.

" Đồ ăn của anh đây,…"

Yến Nguyệt mua cơm trộn,canh rong biển,gà hấp cho anh ở bên cạnh đó còn có nước cam và thuốc đau dạ dày nữa.

" Anh ăn rồi hả uống thuốc"_ Yến Nguyệt mở hộp cơm ra rồi trộn điều lên cho anh ăn.

"“Ừm.”

" Vũ Hạo anh ăn đi …"

" Cảm ơn."

Không biết cô có nghe lầm hay không nữa,Lưu Vũ Hạo mà cũng cảm ơn cô nữa sao. Nhưng mà thôi kệ đi có cũng đỡ hơn không…

" Ừm, không có gì"

Sau đó thì anh liền quăng iPad qua cho cô rồi kèm theo câu nói:" cô ngồi đây coi qua dự án này đi,cái nào không hiểu thì đánh dấu lại."

" Vâng "

Lúc mà anh đưa cây bút cảm ứng cho Yến Nguyệt thì bàn tay của hai người lại vô tình chạm vào nhau.Nó giống như là có luồng điện chạy qua vậy,bất giác Yến Nguyệt có chút đỏ mặt rồi sau đó thì lại rụt tay về.

" Ngại gì chứ,dù sao thì chúng ta cũng đã …"_nói đến đây thì anh lại ngập ngừng,và cuối cùng cũng không nói nữa mà cầm muỗng lên ăn cơm.

Phải nói là da mặt của anh nó rất dày,dày như mặt đường vậy. Đến giờ nghỉ trưa cũng phải bắt nhân viên làm việc nữa.

Vũ Hạo ăn hết hộp cơm và hết thức ăn mà Yến Nguyệt mua luôn. Anh nhìn thấy trên bàn có một ly nước cam thì cũng uống một ngụm,hôm nay không có cà phê thì anh đành uống đỡ vậy.

Không biết là không có cà phê hay là Yến Nguyệt không muốn mua nữa …

“Cũng ngon …”.

" Nước cam rất tốt cho sức khỏe,anh nên uống nước ép như thế này nhiều hơn thay vì là uống cà phê…"

" Vì muốn tốt cho tôi nên cô mới mua nước cam à."

" Ừm "

" Anh là sếp của công ty lớn,lỡ như anh mà bị bệnh thì ai trả lương cho tôi chứ. "

" Cô cứ khéo lo." _ Vũ Hạo cười nhẹ rồi lên tiếng nhắc nhở Yến Nguyệt:" sau này đừng cho người không phận sự vào đây, tôi không thích đâu. "

Ý anh ấy đang nói đến Cửu Vi,cái này thì anh ấy nói cũng đúng cho nên cô cũng không thể cãi lại được.

" Vâng,tôi biết rồi"

Uống thuốc xong thì anh lại muốn nằm,ngay sau đó anh liền nâng tay của Yến Nguyệt lên cao. Sau đó anh liền chen vào rồi nằm lên đùi của cô,Yến Nguyệt lúc này cũng chỉ biết há hốc mồm mà thôi …

" Anh..a …" _ Cô mở to hai mắt nhìn anh.

" Im lặng đi, tôi muốn ngủ" _ nhưng đáp lại chỉ là âm thanh đang nhỏ dần …

" Vậy để tôi đi xuống cho anh nằm."

"'Không, tôi muốn nằm như thế này.Cô cứ làm việc của cô đi,tôi ngủ kệ tôi. "

Yến Nguyệt cũng đành bất lực,sau anh ấy lại có thể sáng nắng chiều mưa như thế này chứ …Lúc thì thế này còn lúc thì thế kia khiến cho cô không thể hiểu được nữa …

Vũ Hạo nằm lên đùi của Yến Nguyệt,bàn tay còn vòng ra sau eo của cô nữa chứ.Với cái tư thế này thì làm sao cô có thể làm việc được chứ.

Giờ phút này thì anh đã ngủ rồi, ngủ mà cái tay cũng không có yên nữa chứ.Anh ôm siết chặt eo của cô còn gương mặt thì áp sát vào áo sơ mi của Yến Nguyệt.

Cô ngồi nhìn anh một hồi lâu rồi đưa tay vỗ lên lưng của anh vài cái,anh ấy đúng thật là kỳ lạ mà,lúc trước khi còn là sinh viên thì anh ấy đâu có như vậy đâu..

Lát sau thì cô cũng nhắm hai mắt lại mà ngủ,hai người cùng ngủ trên ghế sofa. Đêm qua hai người họ điều mất ngủ như nhau cho nên bây giờ mới như thế này đây,đã vậy Vũ Hạo vừa mới uống thuốc nữa cho nên mới dễ ngủ như thế, chứ ngày thường anh ít ngủ lắm,dường như là chỉ nhắm mắt lại rồi để đó mà thôi …