Người Tình Oan Gia

Người Tình Oan Gia - Chương 26: Người Tình Cũ Và Hôn Thê




Hà Tuệ Trinh có chút căng thằng

xoay người, nhìn theo bóng lưng

Quang Long đi khỏi, hai mắt rưng

rưng.



Cô biết bản thân đã làm anh

phật ý.

“Đi đi… Trang Văn Nhiên khẽ

thở một hơi, ngón tay nhẹ vuốt mép

ly, cười nói: “Đi đi, nếu không đi cô

có thể yên tâm ngồi đây ăn bữa cơm

với tôi sao?”

“Tôi đi tìm anh ấy, một chút nữa

sẽ trở lại.” Hà Tuệ Trinh lập tức cầm

túi xách đứng lên, đi ra ngoài phòng

Trang Văn Nhiên một mình, tao

nhã ngồi tại chỗ, nhìn mặt biển xanh

bao la ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh

liệt, gió thổi sóng xô, bọt sóng bắn

lên trắng xóa, anh khẽ mỉm cười.

Văn phòng điều hành của Tổng

Giám đốc.

Cửa thang máy nhanh chóng

mở ra, Tưởng Quang Long sải bước

ra thang máy, đi về phía Văn phòng

của mình.

Hà Tuệ Trinh đi ra khỏi thang

máy, nhìn thấy bóng lưng Tưởng

Quang Long, mặc dù rất vội vàng

nhưng vẫn phải thong thả chậm

bước chân, mỉm cười chào nhân viên

bộ phận hành chính, sau đó mới đi

theo Tưởng Quang Long đi vào Văn

phòng.

Tưởng Quang Long nhanh

chóng cởi áo khoác màu đen, ném

trên ghế sa lon, giống như không

nhìn thấy Hà Tuệ Trinh, ngồi ở trước

bàn làm việc, thấy tài liệu để ở trước

mặt, anh mở ra, xem nội dung phía

trên…

Hà Tuệ Trinh rơi lệ nhìn Tưởng

Quang Long lạnh lùng với mình, liền

đau lòng nghẹn ngào nói: “Anh

thông cảm cho em một chút không

được sao?”

Hai mắt Tưởng Quang Long lóe

ra tia ánh rất bén nhọn, nhanh chóng

nhìn tài liệu trước mặt.



“Em vì hắn ta

mà đến hạch sách anh, ai mới là

người cần được thông cảm ở đây?”

Hà Tuệ Trinh đau lòng nhìn

người đàn ông mình yêu mến nhất ở



trước mặt, khó khăn nói: “Em là đứa

bé được cha mẹ nhận nuôi, nếu

không có hai người già bọn họ, có

thể em đã sớm chết đói ở đầu

đường, kể từ khi em vào nhà họ Lê,

bọn họ đã đối xử rất tốt với em, Vĩ

đối với em còn giống như người

thân… Nếu không phải bởi vì yêu anh

thì… Mỗi đêm đối mặt với Vĩ, em đều

thấy rất áy náy.



Nhưng em không có

cách nào… Bởi vì em yêu anh…”

Rốt cuộc Tưởng Quang Long

lạnh lùng ngầng đầu lên nhìn về phía

Hà Tuệ Trinh, “Ở trong mắt em,

dường như bất cứ lúc nào anh cũng

muốn lấy mạng của hắn! Hắn ta bị

ám sát, em đừng nói là em nghi ngờ



anh?”

Hà Tuệ Trinh ngầng đôi mắt đấm

lệ nhìn Tưởng Quang Long.



“Đúng,

em thừa nhận đã có suy nghĩ như

vậy, nhưng…”

Tưởng Quang Long đè nén cảm

xúc, cố nén tức giận nói: “Tưởng

Quang Long anh muốn một phụ nữ,

không đến nỗi phá hủy người khác

đề có được cô ấy! Nếu không phải là

bởi vì tôn trọng em, anh sẽ không để

cho em nằm trên giường một người

đàn ông khác, dù cho hắn với em chỉ

là hôn nhân trên danh nghĩa!”

Hà Tuệ Trinh im lặng cúi đầu,

nước mắt từng viên lăn xuống.

“Em không cần nói nữa, anh

biết, trong lòng của em, anh ta đã có

vị trí nhất định, như vậy chúng ta

đừng nên suy nghĩ quá nhiều nữa.”

Tưởng Quang Long lại lạnh lùng nói.

“Điều này đối với em không


công bằng!” Hà Tuệ Trinh bật khóc

nói: “Không phải anh cũng có vợ

chưa cưới sao, anh cào bằng với em

làm gì? Tương lai của anh chắc chắn

sẽ không giống như em, một mình

phòng không gối chiếc, mà anh

muốn cùng cô ấy hàng đêm chung

đụng, em nhìn các người sắp đính

hôn, lòng của em không đau sao?”

“Đây là do em lựa chọn!” Tưởng

Quang Long tức giận nhắc nhở cô.

Hà Tuệ Trinh nghe nói như thế,

lòng như đau cắt, nước mắt từng



viên lăn xuống, khổ sở nói: “Em lựa

chọn? Em lựa chọn được sao? Em

không có lựa chọn khác! Em bị cha

mẹ vứt bỏ, được cha mẹ nuôi nhận

nuôi, yêu anh lại bị ép gả cho anh ấy,

em có thể lựa chọn sao? Sai lầm lớn

nhất trong đời này của em chính là

yêu anh!”

Tưởng Quang Long ngầng đầu

lên nhìn về phía Hà Tuệ Trinh, nhẫn

tâm nói: “Vậy thì đừng nên yêu!”

Hà Tuệ Trinh ngầng đầu nhìn bộ

dáng rất vô tình của Tưởng Quang

Long, trong lòng của cô đau nhói,

buồn bã xoay người bước nhanh đi

về phía trước, đôi tay nắm chặt tay

cầm cửa, khổ sở kéo cửa ra, Trần

Diệu Hiền lạnh lùng đứng ở giữa

cửa, người mặc váy dài cúp ngực

màu trắng, cuốn búi tóc thanh nhã.

Hà Tuệ Trinh kinh ngạc đến ngây

người nhìn cô, nước mắt lăn xuống.

“Diệu Hiền…” Hà Tuệ Trinh cố ky,

nhìn cô ta, chớp mắt lệ.

Tưởng Quang Long ngồi ở trong

Văn phòng, nghe gọi như thế, mặt

cứng lại, nhưng giả vờ không ngầng

đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.

Diệu Hiền cười như không cười

quay đầu nhìn về phía Hà Tuệ Trinh,

khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt,

thật sự nhìn thế nào thế cũng động

lòng người, cô đột nhiên mỉm cười,

nói: “Tại sao cô lại khóc vậy?”

“Tôi…” Hà Tuệ Trinh vội vàng lau

nhẹ nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng


nói: “Chỉ nói một chút chuyện nhạy

cảm, cho nên…”

Diệu Hiền thở dốc một hơi, có

chút bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ, không

nên dễ dàng rơi lệ, trừ phi là loại phụ

nữ yếu ớt, luôn tỏ vẻ thật đáng yêu,

làm cho người ta rất thương tiếc,

nhất là đàn ông.”

Mặt của Hà Tuệ Trinh đỏ lên.

“Cô?”

“Có chuyện gì đi vào nói.” Giọng

nói lạnh lùng của Tưởng Quang Long

truyền đến.

Diệu Hiền ngầng đầu lên, nhìn

vào bên trong, Tưởng Quang Long

vẫn ngồi ở trên bàn làm việc, lạnh

lùng phê duyệt tài liệu, lại nhìn về



phía Hà Tuệ Trinh, người phụ nữ

đáng chết này, ngay cả sau khi hôn

thê đã xuất hiện cũng không chấp

nhận rời khỏi người đàn ông này nửa

bước, chính là đang âm mưu dây

dưa với anh, ngày ngày vụng trộm

chạy trốn, cô hừ lạnh một tiếng, hơi

khinh bỉ nhìn Hà Tuệ Trinh nói: “Cô

muốn đi ra ngoài, hay muốn đi vào?

Nếu cô đi ra ngoài, tôi tránh đường

cho cô, để cho cô đi.



Nếu cô đi vào

thì chúng ta cùng nhau vào! Như thế

nào?”

“Tôi… Hà Tuệ Trinh nắm chặt

túi xách, không biết nên làm sao, hai

mắt bối rối.



“Không vào.”

Diệu Hiền a một tiếng, cười lạnh,

nhướng mày, không thể tin nổi nhìn

người phụ nữ không biết xấu hổi!

“Vậy thì tôi vào, thế thôi…!”

“Cô…” Hà Tuệ Trinh không nhịn

được ngầng đầu lên, tiếp xúc ánh

mắt mãnh liệt của Diệu Hiền, “Đừng

dễ dàng đắc chí như vậy.



Kẻ đến sau


nên biết điều một chút.”

Diệu Hiền thu lại nụ cười, khẽ

cắn răng, hai mắt lóe lên oán hận,

“Đến sau hay đến trước, không tới

lượt cô quyết định.”

“Vậy thử chờ xem… Hà Tuệ

Trinh khẽ nói nhỏ, khuôn mặt tái

nhợt, đột nhiên dâng lên lạnh lẽo,

liếc một cái, dời bước đi thằng ra

khỏi phòng làm việc.

“Được, tôi sẽ chờ xem khi nào

cô mới gỡ cái mặt nạ yêu kiều mỏng

manh đó xuống.” Diệu Hiển thầm

nói.

Tưởng Quang Long ngồi tại chỗ,

dường như cảm thấy trái tim Hà Tuệ

Trinh dần dần rời xa, trong chớp mắt

anh ngầng đầu lên, hai mắt lộ ra

buồn bã, nhìn về phía bóng lưng yếu

ớt dễ bị tổn thương đi khỏi tầm mắt.

Diệu Hiền cao ngạo ngầng mặt

lên, giống như không có việc gì, cười

khẽ nhìn anh!

Tưởng Quang Long vẫn không

để ý đến cô, cúi đầu, tiếp tuc thẩm

duyệt tài liệu.


Diệu Hiền không chịu bỏ cuộc,

đi từng bước về phía Tưởng Quang

Long, tới trước bàn làm việc của anh,

cúi người xuống, chớp mắt nhìn anh.

“Anh lại dây dưa với người khác

rồi?”

“Em đã vi phạm ước định giữa

chúng ta” Tưởng Quang Long cúi



đầu, lạnh lùng nói.



“Em quên mối

quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp

đồng rồi sao? Em không nên xen vào

chuyện của anh.”

Diệu Hiền nhìn anh chằm chằm,

nhớ tới cuộc ước định ba năm trước,

_ không lên tiếng, cũng không hối hận.

“Anh đã chấp nhận kí vào hợp đồng

đó, đương nhiên phải biết rằng khi

em vẫn còn là hôn thê của anh, em

có quyền biến mình thành người duy

nhất bên cạnh anh, không có ai được

chen vào, dù trước hay sau, anh hiểu

chứ?”

Tưởng Quang Long không muốn

nói thêm, cầm lên bút máy ký tên

mình trên tài liệu, sau đó lạnh lùng

đứng dậy, đi qua bên cạnh Diệu

Hiền, cầm âu phục trên ghế sa lon,

lặng lẽ mặc vào.

Diệu Hiền hướng về phía anh,

hai mắt sáng ngời, biết rõ mình cần

cái gì, rất sảng khoái xoay người đi

“Anh đã chấp nhận kí vào hợp đồng

đó, đương nhiên phải biết rằng khi

em vẫn còn là hôn thê của anh, em

có quyền biến mình thành người duy

nhất bên cạnh anh, không có ai được

chen vào, dù trước hay sau, anh hiểu

chứ?”

Tưởng Quang Long không muốn

nói thêm, cầm lên bút máy ký tên

mình trên tài liệu, sau đó lạnh lùng

đứng dậy, đi qua bên cạnh Diệu

Hiền, cầm âu phục trên ghế sa lon,

lặng lẽ mặc vào.

Diệu Hiền hướng về phía anh,

hai mắt sáng ngời, biết rõ mình cần

cái gì, rất sảng khoái xoay người đi

tới bên cạnh anh, sửa sang âu phục

cho anh, “Mặt mũi của em cũng là

mặt mũi của anh, anh nên hiều rõ.”

Tưởng Quang Long im lặng,

cũng không thèm nhìn tới cô, bước

ra cửa phòng, cô ta từ phía sau chủ

động đan tay vào bàn tay của anh,

tạo thành tư thế lãng mạn.

Cửa chính Phòng Tổng Giám

đốc mở ra.

Tưởng Quang Long dắt tay Diệu

Hiền xinh đẹp đi ra ngoài, có thể nói

bọn họ là một đôi trai tài gái sắc

xứng đôi nhất, nam mạnh mẽ trí tuệ,

nghiêm nghị đẹp trai, nữ hấp dẫn

xinh đẹp, tao nhã động lòng người, đi

cùng một chỗ thì tỏa sáng rực rỡ.

Nhân viên bên cạnh đều nức nở trầm

trồ.

Nhưng có điều họ lại không biết

rằng, đó chỉ là một bản hợp đồng bí

mật.