Cái gì chứ? Tại sao lại chia tay?
Cẩm Tú nhíu mày, đưa tay kéo lấy tay áo anh.
- Anh dừng xe lại.
Ngọc Minh cũng ngoan ngoãn thuận theo. Cô nhanh nhảu bước xuống xe, đứng ngang hông anh, biểu cảm đầy bất mãn. Anh quay đầu sang hướng khác, cố tìm một điểm tựa cho ánh nhìn để né tránh cô, chuyện này lại càng làm cô không hài lòng hơn. Hệt như những gì từng diễn ra, mọi chuyện lại lần nữa lặp lại.
- Anh nhìn em mà nói chuyện. Em không muốn chia tay.
- Ừ, vậy thôi. - Ngọc Minh đáp lại cô với thái độ nửa vời, không hẳn là trông như gây sự nhưng kì thực có chút làm người khác khó chịu.
Ngưng một lát anh lại tiếp lời.
- Lên đi, chở em về, không thôi cho đi bộ á.
- Anh giải thích rõ ra đã, anh không nói thì em không về đâu! - Thái độ của Cẩm Tú lúc này cực kỳ cương quyết.
Ngọc Minh đưa mắt nhìn cô, thở ra một hơi - không dài cũng chẳng ngắn. Anh đưa tay thuận lên gương mặt Cẩm Tú, ngón tay thon dài mơn trớn đi từ gò má vuốt thẳng xuống. Cô khi này đã chuyển từ biểu cảm bất mãn sang lúng túng. Đôi mắt cứ mở to lên, hàng mi cũng khẽ rung, hai bên má cũng theo nhịp tim đang đập loạn mà ửng hồng.
- Anh...Anh làm gì hả?? - Cẩm Tú lúc này cứ cuốn cuồn lên.
Ngọc Minh cũng đã dí mặt tới chỗ cô ngày một gần hơn, đâu chừng hai đôi môi đã sắp chạm vào nhau đến nơi. Dừng lại ở khoảng 20 cm, khoảng cách vừa gần lại vừa xa, anh không tiến tới thêm, chỉ nhẹ nhàng véo lấy má cô một cái. Thuận miệng, Ngọc Minh mới bồi thêm một câu:
- Lì quá.
Tâm trí của Cẩm Tú lúc này như bị lộn ngược, lúng túng đến khó tả. Hoá ra từ nãy giờ đều là cô nghĩ lung tung, không khỏi xấu hổ khi đã 28 tuổi đầu vẫn còn mơ mộng linh tinh. Khó quá, cô giận dỗi leo lại lên xe, bỏ quên cả điều tò mò ban nãy.
Xe lại lăn bánh. Không hiểu sao khi nhìn thấy bóng lưng anh lúc này lại khiến lòng cô bình yên đến lạ. Gió phao, nhẹ tênh thổi gợn từng lọn tóc. Cả con đường gồ ghề những ngày thường cũng chẳng làm con người ta thấy bấp bênh nữa.
"Liệu có được không? Nếu mình có thể thay đổi mọi chuyện.." - Hình như cô cũng có chút tin tưởng vào bản thân mình rồi. Vì là cơ hội, kể cả khi thất bại thì bản thân vẫn mong không bỏ lỡ.
Có lẽ vì mãi bị lôi cuốn bởi dòng suy nghĩ mà cô tới nhà tự khi nào chẳng hay.
- Nhớ ăn uống đầy đủ, anh về. - Ngọc Minh đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy dịu dàng nhưng có chút vương lại như thể có gì đó muốn nói lại bị nghẹn.
- Ừm.
Cẩm Tú chỉ khẽ gật đầu rồi vẫy tay chào anh, xong cũng nhanh chóng bước vào nhà.
- Về rồi hả con? - Tiếng mẹ cô trong bếp vọng ra.
Rồi bà cũng nhanh chân bước ra chỗ con gái đang đứng, tiếp lời:
- Ba con nói cỡ 3 tuần nữa sắp xếp xong công việc thì về.
- Thật hả mẹ? - giọng cô mừng rỡ.
- Ừm, con coi thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm.
Cô ngoan ngoãn nghe theo rồi bước nhanh vào phòng. Cẩm Tú treo cặp lên cái móc cạnh bàn học. Liếc sang lại thấy bức ảnh cô chụp chung với Ngọc Minh, ánh nhìn như bị mắc lại, miệng cũng thuận thế mà lẩm bẩm:
- Vậy rốt cuộc khi đó tại sao anh ấy lại tự sát chứ?
Phần Ngọc Minh khi này cũng đã về đến nơi, anh dựng tạm xe đạp cạnh vách nhà. Nơi này cũng không còn giống với những gì trong ký ức mà Minh Quân từng nhớ về. Căn nhà xập xệ dường như đã được xây dựng lại, trông cũng rất sạch sẽ và dễ nhìn, dẫu vậy vẫn không phải là quá lớn.
Anh mở cửa bước vào nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi sẵn đối diện cửa như thể đã chờ anh sẵn từ trước.
- Thưa mẹ con mới học về.
Song anh cũng lướt qua như thể chẳng muốn đụng mặt.
- Đứng lại đó! - mẹ anh cất lời, thanh âm đầy nặng nề. Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu.
Ngọc Minh cũng dừng bước rồi xoay đầu lại nhìn. Mẹ anh cũng nhanh nhảu tiếp lời:
- Giải thích đi.
Vừa dứt câu, bà vứt ra chỗ anh chiếc điện thoại đang sáng màn hình. Ngọc Minh đưa mắt nhìn thì điếng người. Là tin nhắn giữa anh với Cẩm Tú.
- Ai đây? Nói với mẹ là mày với con nhỏ này không phải là mối quan hệ đó đi..
Mẹ anh chẳng gằn giọng lên, thanh âm phát ra chỉ hơi trầm nhưng lại khiến anh sởn hết gai óc. Song, trong lòng anh cũng không khỏi bất mãn.
- Sao mẹ xâm phạm quyền riêng tư của con?
- Sao hả? Tao là mẹ mày đó! - bà đã bắt đầu lớn tiếng hơn.
Gương mặt người phụ nữ lúc này vẫn chẳng biến sắc, biểu cảm lạnh ngắt đến rợn người, sâu trong tầm mắt chừng chẳng có nổi một vệt sáng.
- Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm gì thì làm phải không?
Ngọc Minh chỉ đứng im một chỗ, môi chẳng hé, răng chẳng cự, đôi bàn tay cứ nắm chặt lại, rung nấc lên. Anh cúi gầm mặt nhìn xuống sàn, buông xuôi như thể bất lực. Mẹ anh ngày càng một lớn giọng hơn, chừng sắp vượt ngưỡng có thể nghe.
- Tao nuôi mày lớn để mày thành cái thứ này đó hả?