Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám

Chương 16: Tới đây với em




Nghe tới đây anh như chết lặng thế lại càng làm bà thấy ức hơn. Chẳng thấy Ngọc Minh hé môi nhưng mẹ anh lại chẳng đặng, cứ liên tục mắng nhiết.

- Tại sao tao lại sinh ra cái loại như mày chứ? Đẻ mày ra, nuôi mày lớn để giờ mày muốn làm con trai thì làm, muốn làm con gái thì làm hả? - Lời chì chiết từng chút, từng chút một xé nát trái tim vốn chẳng vẹn nguyên.

Ngưng một lát, bà lại tiếp lời:

- Đúng là bệnh hoạn. Mày cảm thấy ba mày chưa làm cuộc đời tao đủ khổ hả? Tao đã hy vọng vào mày biết bao nhiêu hả? Đúng là khốn nạn mà.

Anh vẫn không đáp lại, không phải thờ ơ dửng dưng, chỉ là đau lòng đến bất lực. Người phụ nữ như phát điên lên, nắm chặt lấy tóc anh, lôi cả người đập mạnh xuống ghế. Cú đập trời giáng khiến anh mất thở, phải một phen mới lấy lại được hô hấp. Song, vẫn chưa dừng lại, bà cứ dùng hết sức đánh vào người anh, vừa đánh miệng vừa phát ra thứ thanh âm than oán với số phận. Chỉ một câu duy nhất lặp lại:

- Tại sao mày đối xử với tao như vậy hả?



Không tạo tiếng vang vọng lại nhưng lời nói ấy lại đay nghiến tâm hồn đến độ rách nát. Ức quá, nước mắt anh mới trào ra. Khi này, những cú đánh kia đã khiến da thịt anh chằng chịt vết thương, có chỗ cũng ứa máu. Nhưng đã là gì so với lổ hỏng trong tim.

Trong lòng Ngọc Minh lúc này thực sự rất đỗi hỗn độn, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Chỉ thấy hơi thở anh dần yếu lại, tròng mắt cũng như thể sắp lộn ngược, ý thức lại nửa mơ nửa tỉnh. Anh không thể ngừng nhớ về những lời tốt đẹp mà mẹ mình từng nói. Ấy mà giờ đây, cái số khốn đốn đã dồn người phụ nữ vào đường cùng. Giây phút này đây, người đó đã gạt bỏ mọi lí lẽ, cho qua mọi tình cảm yêu thương chỉ để thoả mãn cơn giận của bản thân mình. Chưa kịp hoàn hồn sau cơn bạo hành, mẹ anh lại lôi bật anh dậy, đẩy vào góc tường.

- Mày biến đi...mày đi đâu cũng được. Mày có chết cũng được, biến cho khuất mắt tao!

Vết cào trên tay khi này đã ứa máu, chảy ra, lăng dài từ bắp tay xuống tận cổ tay. Thần trí của cả hai đều không ổn định. Vết bầm trên mặt khiến anh đau điếng nhưng nửa tiếng kêu đau cũng chẳng thốt lên được. Đau đớn nhường nào, tuổi hờn bao nhiêu thì tan nát chừng ấy.

"Muốn chết quá." - dòng suy nghĩ trong đầu như đang cố bóp méo ý thức của con người đang dần mất đi tỉnh táo. Nếu bây giờ anh chết đi, ngày mai mẹ anh sẽ ghì chặt cái xác lạnh ngắt mà khóc đến mất thở. Bà sẽ đau đớn hơn anh gấp trăm ngàn lần, sẽ ôm niềm ân hận đến hết một đời người. Kiếp sống vô vị, nhạt nhẽo sẽ chẳng như thế nữa mà hoá thân một đời để đền tội, uất hận phù phiếm chiếm lấy một kiếp người vốn đã rơi vào cảnh khốn cùng từ lâu.

"Nhưng còn con thì sao? Ai sẽ phải gánh chịu những tủi hờn đó? Con hạnh phúc sao?"

Cả khoảng không không phát ra một tiếng động nào, thời gian như bị kéo dãn hết mức. Nỗi đau cũng đã bão hòa với thể xác. Trái tim cũng chẳng rõ là có còn cứu chữa được không.

Ngọc Minh vẫn lặng thinh, nhặt lấy điện thoại rồi bước ra khỏi nhà. Trời kia vừa nắng lại mưa như trút nước làm con người ta không khỏi nghĩ cả ông trời cũng đồng cảm với số phận trớ trêu của con người. Chỉ thấy Ngọc Minh đứng lặng trước nhà, nước mưa quyện vào máu rửa trôi sạch sẽ màu đỏ thẫm.



"Đau quá" - sau cùng, đó là tất cả những gì còn sót lại. Anh cũng đâu thể làm gì hơn, cũng chỉ tới đó, hoá ra đó là giới hạn của con người.

Cẩm Tú ở nhà khi này vốn chẳng hay chuyện. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy trời mưa dữ liền lo lắng không biết anh đã về tới nhà chưa. Nhịn không được cô mới lấy điện thoại ấn gọi cho Ngọc Minh.

Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc rồi bốn cuộc, chẳng thấy bắt máy. Đến lần thứ năm, đầu dây bên kia mới có tiếng trả lời. Cẩm Tú cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, vì gọi chẳng bắt máy cô lại lo anh có chuyện gì. Nỗi sợ lúc trước khi xuyên không vẫn còn ám ảnh cô đến tận giờ.

- Anh về tới nhà chưa? Em thấy mưa dữ quá, em sợ anh mắc mưa. - Cô ra sức thăm hỏi.

Phía Ngọc Minh chẳng đáp lại, có lẽ là do dư âm chuyện vừa mới đây. Không thấy anh trả lời, cô lo sốt vó.

- Alo? Anh? Anh sao vậy? - giọng Cẩm Tú gấp gáp nói.

- "Anh không sao" - đầu dây bên kia đã đáp lại nhưng chuyện giờ méo mó đến lạ.

Cô đã nghe được phần giọng bị biến sắc của anh, thanh âm như sắp vỡ.

- Anh đang ở đâu? Em tới chỗ anh.

Đầu dây bên kia chỉ thấy Ngọc Minh mấp máy môi như thể muốn nói gì đó nhưng rồi lại chẳng thành lời. Ngưng một quãng, anh mới hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh.

- "Không cần đâu."

Cẩm Tú mím chặt môi, tâm tình hỗn độn đến khó tả, cô chẳng muốn lần nữa lại bất lực buông xuôi. Đã không biết bao nhiêu lần anh trở nên kì lạ như thế. Song, bỗng ngày kia anh biến mất khỏi cô như thể bốc hơi.

- Nếu không thì chạy tới chỗ em đi.