Giờ ra về lại thấy Cẩm Tú lẽo đẽo theo Ngọc Minh như cái đuôi nhỏ. Cô vốn rất dính người, giờ đây khi muốn thay đổi số phận ngặt nghèo kia lại càng bám lấy chặt hơn. Anh có lẽ cũng đã quá quen với hành động của cô nên cũng chẳng thấy có gì phiền phức. Chỉ là tâm tình vẫn chưa tốt hẳn, sợ làm ảnh hưởng cô. Nghĩ bụng, Ngọc Minh mới xoa đầu dỗ dành cô rồi thỏ thẻ:
- Em về đi, nay anh mệt trong người, muốn nhanh về nhà, sợ em không theo kịp.
Cẩm Tú khi này lại có chút không vui, trong lòng lại lo lắng quá độ. Anh như thế kia thì sao mà cô có thể an tâm cho được. Dù không trả lời những gì cô hỏi hay không cần chăm sóc thì ít nhất cũng phải để cô được về cùng anh chứ. Cũng vì sợ anh vận động lại làm chỗ bị thương đau nhức cô mới nói:
- Hay anh để xe đây đi, lên em chở anh về.
- Vậy không tiện, cũng cực cho em. - Anh ngay lập tức đáp.
Cẩm Tú vẫn giữ vững lập trường của mình:
- Em không có cực, bình thường anh cũng chở em mà. Giờ em chở anh lại thì có sao đâu.
Cẩm Tú lặng một nhịp rồi lại nhanh chóng tiếp lời:
- Chuyện anh không thấy phù hợp thì không giải bày cũng không sao, nhưng nếu muốn thì không cần ngại. Chí ít cũng đừng từ chối tấm lòng của em. Em là bạn gái của anh mà, không phải sao?
Nghe tới đây, trong lòng anh cũng có chút cảm động, đột nhiên cô lại dịu dàng như thế, có chút lạ lẫm. Hết cách, anh cũng đành đồng ý cho cô vui lòng. Nhưng vẫn là anh của vài giây sau lại thấy hối hận, không nỡ để Cẩm Tú đạp xe chở theo "vật nặng" là anh. Tuy vậy, giờ có hối hận cũng là hơi muộn, cô đã quyết tâm như vậy thì anh khó lòng lay chuyển. Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.Trước giờ đều là anh đèo cô phía sau, giờ đổi lại liền thấy không đúng lắm. Tầm mắt anh giờ đây chỉ có bóng lưng của Cẩm Tú. Thì ra người con gái ấy cũng có lúc khiến anh có thể an tâm dựa dẫm. Nghe ra lại cảm thấy không đúng lắm.
Mấy vết bầm hôm trước giờ đột nhiên lại đau nhói, anh kì thực không biết xác thịt có thể chịu đựng tới bao giờ. Cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại cảm thấy như muốn sụp đổ. Phải chăng vì được đối đãi quá đỗi dịu dàng mà lý trí cũng bắt đầu trở nên mỏng manh.
Chỉ còn nghe thấy tiếng thở len vào tiếng gió. Cẩm Tú ngày thường dù anh đau lòng thế nào cũng chẳng để ý, vậy mà dạo gần đây cứ liên tục nhìn thấu lòng anh. Thậm chí trong cách hành xử lẫn lời nói cũng cẩn trọng hơn, cứ như một người khác, dẫu vẫn còn chút ương bướng.
Được một lúc cũng tới nơi, Ngọc Minh bước xuống xe rồi mở cửa vào nhà, trước đó vẫn không quên cảm ơn cô một tiếng. Tâm tình Cẩm Tú cũng có chút rối, vừa hôm qua cả hai cãi nhau như vậy, liệu có ổn không? Nếu giờ chạm mặt nhau có khi nào anh lại chịu lời chì chiết hay chịu cảnh đòn roi thì sao? Cô muốn giữ anh lại. Nhưng với lí do gì đây? Tốt xấu thế nào người đó vẫn là mẹ anh, nghĩ sao đi nữa cô cũng chỉ có thể ngậm ngùi quay đi.
Ngọc Minh khi này cũng đã bước đến trước cửa phòng. Cả nhà vắng tanh, có lẽ bây giờ mẹ anh đang ở công ty. Bản thân anh cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn khi mà trong lòng lại vì vậy mà thấy có chút bình yên.
Anh mở cửa phòng tiến vào trong rồi treo balo lên cái móc trên tường. Đưa mắt nhìn xung quanh lại thấy thật trống trải. Anh tiến tới chỗ tủ quần áo, cầm lấy tay nắm khóa cửa mở ra, chỉ vương lại hơi thở dài ngao ngán. Mẹ anh vậy mà lại vứt hầu hết đồ trong phòng anh đi, cũng không rõ khi ấy bà đã nghĩ gì. Cả ga giường cũng không biết từ khi nào lại thay thành màu khác.
Ngọc Minh đóng sầm tủ quần áo lại rồi lặng người quay đi. Anh bước ra cửa bếp thì thấy một gói đồ đặt gọn trên ghế. Song, cũng vì tò mò mà tiến lại xem xét. Lại thấy phía dưới gói đồ kia có mẫu giấy nhắn nhỏ. Anh vừa nhìn đã biết đấy là chữ của mẹ anh, nội dung cũng không dài dòng, chỉ vẻn vẹn một câu: " Khi nào về thì mang sang biếu cô tư."
Anh vẫn có chút để bụng chuyện hôm qua, trong lúc nhất thời không kìm lòng được lại tức giận nhàu nát mẫu giấy kia rồi vứt vào sọt rác. Xong lại vì không muốn có thêm rắc rối cũng đành khoác áo ngoài vào rồi rời đi. Dù sao anh cũng không ghét việc sang nhà cô mình, ngược lại lại thấy rất thích là đằng khác.
Cô tư anh vốn có một người con trai - tức là em họ của anh. Có điều lại có chút lớn tuổi hơn anh. Ngược lại một chút, người đó là một transgirl. Dẫu vậy cả hai vẫn có nhiều điểm tương đồng nên khi tâm sự với nhau đều cảm thấy rất thoải mái. Cũng chẳng biết từ khi nào hai đứa lại trở nên thân thiết với nhau, nhưng mối quan hệ kì thực rất tốt.