Một lúc sau khi ăn xong thì người đàn ông kia cũng rời đi. Ngọc Minh ở góc trong chỉ biết lẳng lặng nhìn theo bóng lưng khuất dần. Ông ta thậm chí còn không nhận ra con mình. Nhưng anh cũng chẳng thể thất vọng, vì vốn từ đầu anh cũng chẳng trông mong gì con người tệ bạc ấy.
Loay hoay với khách hàng một lúc thời gian lại trôi thoăn thoắt, đợi khi vắng bớt anh mới lơi tay nghỉ ngơi một lúc. Vừa đó, lại có khách bước vào. Nhưng khách lần này lại có chút đặc biệt. Người làm chung với anh - Đỗ Minh Tân, vội lay tay anh một cái, miệng cười tủm tỉm, nói:
- Hai chị khách kia đẹp gái há Minh.
Ngọc Minh đang nhìn phía kia cũng nhanh chóng thu tầm mắt lại. Lại dành một ánh nhìn nhạt nhẽo cho Đỗ Minh Tân, đến giọng cũng có chút thờ ơ:
- Cái bạn xõa tóc là người yêu em.
Minh Tân ngơ ra một lúc, anh vốn biết chuyện người bạn làm cùng này vận duyên không hề kém, nhưng không ngờ là lại tốt số vậy. Phía quầy có tiếng chuông gọi bưng nước, Ngọc Minh cũng nhanh chân bước vội lại, là số bàn mà Cẩm Tú đang ngồi. Anh bưng nước ra, đặt xuống bàn. Hai ánh mắt lại vô tình chạm nhau một cái, thuận miệng, anh lại hỏi:
- Em đi đâu mà ăn muộn vậy?
Cẩm Tú nhìn anh cười một cái, nụ cười lại vô tình hớp hồn ánh mắt. Cô chỉ đáp lại anh ngắn gọn với ý trêu ghẹo:
- Anh đoán đi?
Ngọc Minh chỉ biết khó xử lắc đầu một cái. Ánh nhìn của cô vẫn dán chặt vào anh, cũng không hiểu sao người lúc bình thường vốn dĩ rất thông minh mà giờ lại trông ngờ nghệch như thế kia. Không để anh đợi thêm, Cẩm Tú lại vội nói tiếp lời ban nãy:
- Là tới gặp anh, vừa nãy đông quá nên sợ anh không chú ý tới em nên cố tình đến trễ chút. Nhưng em có ăn ở nhà một ít trước rồi, không có trễ bữa, anh đừng lo.
Nghe được lời này, anh cũng thấy trong lòng có chút vui, nhưng cũng có chút ngại. Vì còn phải làm nên cũng vội quay vào trong. Hồng Đào ngồi cạnh nhất thời cũng bị sự ngọt ngào của hai người làm cho sắp tiểu đường. Cô quay sang Cẩm Tú, giọng còn có chút hờn dỗi:
- Nói đi kiếm mối cho tui mà chưa gì đã thấy hai ông bà chim chuột rồi.
Cẩm Tú chỉ biết cười trừ, cố lấp liếm cho qua. Chuyện kia qua chưa lâu vậy mà Hồng Đào vẫn chẳng chừa. Cứ cô đơn một chút chưa lâu liền lập tức muốn có người mới bầu bạn.
Một lúc, món cũng dọn ra. Ăn xong xuôi, Cẩm Tú gọi thêm một phần đem về rồi thanh toán. Lúc chuẩn bị về cô lại chạy tới chỗ Ngọc Minh rồi dúi túi đồ ăn mình mua mang về vào tay anh. Song, giọng cô còn chắc nịt nói:
- Anh nhớ ăn nha, không được không nhận, em giận đó.
Xong còn thơm má anh một cái cô mới chịu rời đi. Hai gò má anh cũng ửng hồng lên đôi chút, có chút cảm giác lân lân khó tả. Ngọc Minh tiếc nuối đưa mắt nhìn theo bóng lưng Cẩm Tú cứ khuất dần, một lúc cũng vụt khỏi tầm mắt. Minh Tân đứng bên cạnh không nhịn được mà đưa khủy tay hất anh một cái. Miệng vẫn không quên cà khịa:
- Biết chừng nào mới được em người yêu mua đồ ăn cho như người ta trời?
Ngọc Minh chỉ cúi mặt liếc sang hướng khác, lời ganh tị vừa rồi lại làm anh thấy mình thật hạnh phúc. Số uất ức vừa mới kia cũng gần như phần nào tiêu tán, dù không thể là hoàn toàn. Song, cũng gần tới giờ đóng cửa, Ngọc Minh cất vội túi đồ sang một bên rồi nhanh chóng dọn quán. Một lúc sau khi dọn xong anh cũng nhanh chóng đạp xe về nhà.
Về đến nhà, cửa vẫn còn mở nhưng đèn lúc này đã tắt - có chút âm u. Ngọc Minh dựng xe bên vách nhà rồi lấy túi đồ ăn mang vào trong. Anh vừa bước chân tới phòng đã thấy tin nhắn mà Cẩm Tú nhắn cho mình. Tâm tình lại khá lên nhiều hơn. Bất giác, màn hình điện thoại chuyển sang cuộc gọi đến, anh nhấn nhận cuộc gọi thì nghe rõ mồn một lời hỏi han từ đầu dây bên kia:
- "Anh về rồi thì nhớ ăn rồi ngủ cho sớm nha"
Anh cũng nhanh chóng đáp lại:
- Anh biết rồi.
Khóe môi anh cũng chớm nở lên nụ cười thật tâm chứ chẳng phải ôn hòa, giả dối nữa. Cẩm Tú hôm nay vẫn rất hoạt bát, cô liên tục kể anh nghe rất nhiều chuyện. Nhưng khác với thường ngày một chút, nói được vài câu cô lại quay sang hỏi về anh. Ngọc Minh chỉ thấy có chút lạ lẫm nên hỏi cô:
- Sao cứ hỏi về chuyện của anh vậy?
- "Vì em muốn hiểu anh"
Thấy anh im lặng không đáp, Cẩm Tú mới thở ra một hơi rồi vội tiếp lời:
- "Em đã mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ đó em đã mất anh. Có lẽ là nó hơi ngớ ngẩn, nhưng mà em thực sự sợ mất anh lắm."
Ngọc Minh vẫn lặng thinh, trong lòng không hiểu sao lại có chút nôn nao. Anh thấy có lẽ cuộc sống đối với mình cũng không tệ lắm. Có thể đã có những thứ không tốt và những chuyện xui xẻo. Nhưng việc gặp cô lại giống như một món quà quý giá để bù đắp cho tất cả tủi hờn mà anh từng phải hứng chịu.