Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám

Chương 31: "Sau này không để ai bắt nạt anh"




Cẩm Tú cũng sắp phun trào như núi lửa rồi, bởi vì bản chất của một con người sống trong thời đại văn minh không cho phép cô làm những chuyện thiếu đạo đức, nếu không thì con bé đã ăn một đấm rồi. Cô vốn biết ai cũng có quyền thích hay ghét một điều gì đó, nhưng mọi sự trên đời cần có giới hạn. Và ngay lúc này thì giới hạn cần lập tức được vạch rõ. Cẩm Tú bất chấp lời Ngọc Ly mà tiến gần thêm bước nữa, lời nói cất lên đầy đanh thép:

- Ai cũng có quyền ghét bỏ hay không hài lòng, nhưng phải hành xử cho đúng mực. Nếu đã mang được hình hài của một con người thì cư xử sao cho giống con người đi. Chì chiết người khác chỉ vì họ sống thật với chính mình? Sao không tự chà đạp bản thân vì cái thói đời trong việc chà đạp cảm xúc và lòng tự tôn của người khác đấy?

Không đợi Ngọc Ly trả lời, cô lại nói tiếp:

- Đừng có nghĩ cái này là dạy đời, tôi không có dạy dỗ nổi loại người vô học với vô văn hóa đâu.

Song, cô cũng bỏ trở về lớp mặc kệ Ngọc Ly vẫn đang cay cú gọi cô lại để nói tiếp. Vừa vào tới lớp cô đã bước vội tới chỗ Ngọc Minh, tay nhanh chóng cầm lấy túi thức ăn vứt ra sọt rác. Ngọc Minh có chút ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng điềm tĩnh trở lại rồi ân cần hỏi han cô:



- Ai chọc em hả? Kể anh nghe.

Cẩm Tú không ngờ câu tiên anh nói lại không phải là lời trách móc hay khó chịu vì chuyện ngang bướng cô vừa làm mà lại là lời quan tâm cô. Cô đưa mắt nhìn anh, biểu cảm khó chịu khi tranh chấp với Ngọc Ly ban nãy vẫn chưa bị xóa hoàn toàn khỏi gương mặt. Ngọc Minh dang tay kéo chiếc ghế trống gần đó lại gần rồi gõ vào, tỏ ý muốn cô ngồi xuống. Cẩm Tú cũng ngoan ngoãn thuận theo một cách nhanh chóng. Anh phía này lại trưng ra nụ cười ôn nhu rồi xuýt xoa nói với cô:

- Cái gì làm mình cảm thấy khó chịu đều là cái không tốt. Bản thân tốt thì đừng bận lòng những chuyện không ra gì.

Biểu cảm của cô khi này cũng trở về trạng thái ôn hòa ban đầu. Cẩm Tú chuyển tầm mắt sang hướng khác rồi thở ra một hơi, liền nói:

- Anh thì biết cái gì...

Ngưng một khoảng chừng vài ba giây, khi này Ngọc Minh đang đơ người ra nhìn, cô lại vội dặn anh:

- Mai mốt anh tránh xa Anh Thu lớp mình với con bé Ly lớp dưới ra.



Nghe tới đây, khóe mắt anh có hơi cong lên, miệng cười một cái đắc ý. Cô khi này chỉ biết khó hiểu trợn tròn mắt nhìn. Song, Ngọc Minh cũng khẽ gật đầu thuận theo ý cô. Cẩm Tú có chút cảm giác thua thiệt, mang danh là trải đời nhiều hơn anh tận 9 năm nhưng nửa chút cũng không thấu được suy nghĩ của người trẻ hơn mình.

Câu chuyện bị ngắt quãng giữa chừng do phải tiếp tục tiết học. Nhưng cuối cùng vẫn tiếp nối đến tận lúc anh chở cô về. Cẩm Tú lúc ngồi sau xe anh vẫn thấy đau đáu trong lòng chuyện ban nãy. Cô mới trưng ra bộ dạng suy tư, ngẫm một lúc xong lại đưa tầm mắt nương theo hướng gió đang thổi bay vài lọn tóc của Ngọc Minh. Thấy cô mãi im lặng, Ngọc Minh loay hoay, đảo mắt một hồi rồi định bắt chuyện trước. Vừa chuẩn bị mở miệng liền bị lời thì thầm của Cẩm Tú cắt ngang:

- Sau này không để ai bắt nạt anh nữa. - có vẻ như trong lúc tức tối chuyện Ngọc Ly đã làm mà cô lại vô tình thốt ra những suy nghĩ trong đầu mình.

Ngọc Minh ngồi trước nghe được liền khoái chí, miệng cười một tràng chừng rất sảng khoái, âm thanh cũng khá lớn. Tới đây, Cẩm Tú đã bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ. Không thèm chần chừ, vừa tắt nụ cười, Ngọc Minh đã mở lời trêu ghẹo:

- Dễ thương dữ ta~?

Đột nhiên lại phát ngôn sến sẩm, cô vậy mà lại đỏ chín cả mặt, giờ thì say quả mọng rồi. Xấu hổ quá, Cẩm Tú không thèm đáp lại mà ấm ức dụi vào lưng anh. Hình như cảm thấy chưa đủ lắm, Ngọc Minh ngó nghiêng xung quanh bờ kè, thấy chẳng có ai. Thuận thế, anh bẻ lái đánh võng một cái. Cẩm Tú đang ngồi phía sau liền giật mình, tay cũng đưa tới rồi theo phản xạ mà siết chặt lấy eo anh. Hôm nay lại trông vui vẻ như vậy, quả là có chút hiếm thấy nên cô cũng định bụng cho qua cả. Nhưng rồi cô cũng thuận tay véo vào eo anh một cái hâm dọa:

- Không chạy đàng hoàng được thì để em chở nha.

Ngọc Minh vẫn giữ yên nụ cười trên môi, rồi trấn an cô vài lời:

- Yên tâm, cứ tin tưởng anh.

Nghe xong lời này, ngược lại Cẩm Tú lại càng thấy bất an hơn cả khi nãy. Dẫu vậy, cả hai vẫn an toàn về đến nhà. Lúc đứng trước cửa nhà, Ngọc Minh có dõi theo bóng lưng của cô một lúc. Dường như người bị nhìn cũng cảm nhận được nên liền quay lưng lại, vẫy tay với anh một cái. Anh cũng vui vẻ chào lại rồi mới rời đi. Lý trí cô dường như chỉ dừng lại ở điểm nụ cười anh còn rạng, trong lòng lại vương vấn dòng suy nghĩ:

"Hôm nay anh cười nhiều thật."