Minh Khôi nhìn ngắm xung quanh căn hộ một lượt, nhìn kết cấu căn hộ kế bên có liên kết chặt chẽ với nơi này cậu nhíu mày. Khi còn đang quan sát mọi thứ thì Khả Hân xuất hiện vỗ vai cậu khiến cậu có chút giật mình.
- Làm gì mà giật mình dữ vậy ông? Đi ăn trộm à?
- Đang nhìn kết cấu hai căn nhà, bà biết mà thói quen rồi.
- Ừ, có đem thứ tôi nhờ ông không?
- Có, điện thoại bà thì vứt đi rồi, nhưng thứ lưu trong thẻ nhớ thì còn nguyên. Không nghĩ đến trong Bảo Thịnh lại phức tạp vậy, hay bà nghỉ việc đi. Về phụ công ty tui.
- Biến, chị đây không đi làm vì lương.
- Ồ! phải rồi đi làm vì trai đẹp, thậm chí còn chẳng cần mạng biết đó là bẫy vẫn nhào vô cứu người mà.
Minh Khôi nghiến răng nghiến lợi nói. Khi xem lại đoạn video ấy tim anh như thót lại, sao cô có thể lao vào cái bẫy đó mà không hề suy xét dù là một khắc như thế.
- Lúc ấy tui chỉ nghĩ đến cứu người, ông biết đó, tui biết võ, khả năng vận động tốt nếu bị thương sẽ đỡ hơn người thường.
- Phải rồi, học võ là để phòng thân không phải để bà cậy mạnh lao vào nguy hiểm cứu người hay dùng thân thể của mình để người khác an hoàn. Sao bà lúc nào cũng xem an nguy của bản thân là thứ yếu thế hả? 8 năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế. Năm đó nếu không phải vì bà dùng thân thể mình che chắn cho bà chị Hạ Vũ ngồi cùng hàng ghế ấy thì bản thân có bị va đạp mạnh khiến não bộ bị sốc nặng dẫn đến hôn mê sâu không thể thoát ra khỏi hôn mê hay không?
- Khoan… ông mới nhắc đến ai?
- Còn ai nữa bà chị ngồi cùng hàng ghế với bà trong chuyến xe bus ấy. Dương Hạ Vũ, sau tai nạn cô ta chỉ bị thương nhẹ, còn bà thì toàn thân trên dưới không chỗ nào lành lặn đã thế còn không thể tỉnh lại nữa.
Thì ra cô gái ngồi cạnh cô tên Dương Hạ Vũ, đến giờ cô mới biết. Mà khoan… Dương Hạ Vũ, cùng họ cùng tên với hôn thê quá cố của Hữu Quân, không phải hai người họ là cùng một người chứ?
- Hèn gì mà nghe cái tên và nhìn hình lại thấy quen quen, thì ra chúng tớ đã từng quen biết.
Khả Hân lầm bầm, cô bắt đầu nhớ ra khuôn mặt tái nhợt của Hạ Vũ ngày hôm đó. Cô cố gạt đi những hình ảnh lạ lẫm trong đầu vừa xẹt qua nói tiếp với Minh Khôi về vụ việc.
- Thôi đi đừng có mà xỏ xiên tui nữa. Ông xem qua hiện trường rồi đúng không? Có thể từ đó tìm ra nhanh mối không?
- Khó, theo như video bà quay và hình chụp cái bẫy chỉ có thể nói đó là một giàn giáo không vững chắc thôi, không có dấu vết bị động tay động chân.
- Có vẻ bọn họ khá chuyên nghiệp.
- Ý bà là người quen? Vậy càng đừng mong moi được thông tin gì. Bọn họ toàn những người làm công việc đặc thù, bọn họ sẽ không dễ dàng nói cho bà thông tin khách hàng.
- Có người ra nhận trách nhiệm vụ việc không? Ông có thể tìm thông tin từ hướng đó.
- Hướng đó Phan tổng nhà bà đã điều tra rồi không thu thập được gì. Điểm yếu duy nhất chính là cô bé tên Phương Mỹ kia, có vẻ điều tra từ cô ta sẽ dễ hơn.
- Sao, tính dùng mỹ nam kế để moi thông tin từ cô bé đó à?
Khả Hân vừa cười vừa nham nhở vỗ vai Minh Khôi trêu chọc.
- Không phải bảo Phan tổng nhà bà dùng mỹ nam kế hiệu quả hơn tôi sao?
Minh Khôi nhướng mày hài hước trêu chọc lại.
- Biến đi, chị đây tự tóm được đuôi con hồ ly đó, sao phải hi sinh đàn ông của chị cho vụ tép riu này. Ít ra tui cũng đã nắm được chứng cứ.
- “Đàn ông của bà” hai người chính thức quen rồi á?
- Ừ, mới hôm qua thôi…hi…chúc mừng tui đi, tui thoát kiếp FA rồi…hi…
Khả Hân gãi đầu mỉm cười. Thường Minh Khôi rất thích ngắm Khả Hân cười vì nụ cười của cô rực rỡ và hấp dẫn người ta si mê. Nhưng sao hôm nay nhìn nụ cười kia anh chẳng thể cảm thấy nó đáng yêu như thường ngày, chỉ cảm thấy một cảm giác rất đau, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu quay mặt đi, giọng nói cố giữ bình tĩnh giấu toàn bộ chua chát trong lòng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
- Cái gọi là chứng cứ mà bà nói đó chỉ chứng minh cô ta nói dối gọi bà đến sớm thôi, không buộc tội được cô ta.
- Cái đó không thể làm chứng cứ nhưng sẽ khiến cô ta lòi đuôi cáo, mà con cáo thì sợ bị người ta nắm được đuôi mình. Nếu không cô ta cũng sẽ không giả hiền lành đáng yêu trước mặt người khác.
- Bà không thể đổi ý được à? Dây dưa với loại người đó lúc nào cũng phải đề phòng, không thấy mệt sao?
- Vì anh ấy có mệt hơn tui cũng không sợ. Ông biết mà, thích một người không phải cứ nghĩ đừng thích nữa thì sẽ không thích nữa.
- Bà cũng thật độc ác.
Cô ấy biết rõ cậu có tình cảm với mình, giả vờ không biết đã là rất ác rồi, vậy mà còn tự nhiên nói về tình cảm của mình với người đàn ông khác với cậu. Thấy được tâm trạng không tốt của Minh Khôi Khả Hân đến gần đặt tay lên vai cậu như muốn an ủi. Ngay lúc này thì nghe ngoài cửa có tiếng đẩy cửa bước vào. Phương Mỹ hai tay bưng một đĩa bánh rán.
- Ồ! em không làm phiền hai người chứ? Em đem qua một ít bánh em tự làm, em biết chị mới dọn đến nên ghé qua xem có thể giúp gì được hay không? Chị đang có khách à?
Phương Mỹ nhìn bàn tay đang đặt trên vai Minh Khôi của Khả Hân, mắt cô ta nheo lại, một ý nghĩ nguy hiểm xẹt qua trong đầu cô.
- Anh chẳng phải là Trần tổng của InnoTech sao? Hai người đã quen biết trước? Hai người bận thì lần sau em ghé qua vậy.
- Cũng không bận gì. Cô là cô Trịnh à? Thì ra là một người vừa xinh đẹp vừa duyên dáng quyến rũ vậy. Hân hạnh làm quen. Tôi họ Trần tên là Minh Khôi.
Minh Khôi mỉm cười đưa tay lịch sự chào hỏi với Phương Mỹ đúng chuẩn của một quý ông. Phương Mỹ mỉm cười nhìn lại anh, cô đặt đĩa bánh xuống bàn phòng khách rồi cũng giơ tay ra bắt tay anh.
- Anh và chị Khả Hân quen biết nhau từ trước à? Liệu anh có phải bạn trai chị ấy không?
Phương Mỹ vừa dè dặt hỏi vừa muốn nhìn ra thái độ của Minh Khôi về chuyện này.
- Ồ! Cô đừng nói thế bạn trai cô ấy nghe được hiểu lầm thì sẽ không hay, bọn tôi là bạn bè thôi.
- Chị Khả Hân có bạn trai rồi sao?
Phương Mỹ mỉm cười một nụ cười gượng gạo, nếu chị ta đã có bạn trai rồi, ý của anh ta là Hữu Quân sao. Cô ta đưa tay nhận ly nước của Khả Hân đưa sang mời cô, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
- Em vừa nhớ mình còn chút việc, em xin phép về trước, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, em không làm phiền nữa.
Nói rồi cô nhanh chóng bước nhanh ra khỏi căn hộ, giờ này hẳn là Hữu Quân sắp trở về từ cuộc họp ban hội đồng quản trị. Cô rất mong chờ được nói cho anh nghe phát hiện mới này của mình. Trước khi đi cô không quên lén lút đổ ly nước mà Khả Hân đem ra mời cô lúc nãy. Cho dù anh chàng kia và Khả Hân chỉ là bạn nhưng cô muốn trước mặt Hữu Quân cô ta là loại đàn bà lẳng lơ ai cũng có thể ôm vào lòng. Cô muốn cô ta mất hình tượng triệt để trong lòng anh. Phương Mỹ ngồi đợi Hữu Quân trở về, khi thấy anh từ đằng xa cô vội vàng chạy đến.
- Anh Hữu Quân, anh đi họp về rồi à? Cô trợ lý của anh không đi cùng à? À, em quên, chị ấy còn bận hẹn hò với bạn trai chị ấy, lúc nãy em có ghé ngang qua căn hộ của chị ấy, có vẻ em đã làm hiền bọn họ thì phải. Lát anh nhớ xin lỗi anh chị ấy hộ em với nhé, em thật là vô duyên quá phải không? Cản trở người ta hẹn hò.
Hữu Quân đang trên đường đi về nhìn thấy Phương Mỹ anh cũng chẳng thèm để ý hay dừng bước chân. Nhưng khi cô ta nhắc đến Khả Hân, bước chân anh bỗng nhiên chậm lại. Theo như Phương Mỹ nói thì dường như Khả hân đang có khách là nam. Khách nam, có lẽ lại là anh chàng Trần Minh Khôi ấy.
Dù biết họ chỉ là bạn, nhưng nói thật anh không thích cậu ta cứ xuất hiện quanh Khả Hân chút nào. Vì cùng là đàn ông và cùng quan tâm một người nên anh biết rõ anh ta cũng có tình cảm hơn mức tình bạn đơn thuần với cô. Rồi còn thái độ và cách đối xử thân thiết của cô đối với cậu ta cũng khiến anh ghen tỵ. Anh biết điều đó là không nên nhưng anh không thích cô dịu dàng với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ anh.
Khi đến trước căn hộ của Khả Hân, thấy cửa nhà chỉ khép hờ không đóng anh đẩy của bước vào. Trước mắt anh là hình ảnh Minh Khôi đang đỡ Khả Hân suýt té ngã, một tay cậu ta đặt trên eo cô, tay còn lại thì giữ chặt cái kệ giày đến trắng bệch. Nhìn những ngón tay kia của cậu ta anh nhìn xuống dưới sàn nhà. Có vẻ ai đó đã đổ nước ở đây. Anh tránh chỗ có nước rồi tìm cách đến gần bọn họ. Anh đỡ lấy Khả Hân từ tay Minh Khôi rồi bế bổng cô lên đặt trên sofa.
- Em ngồi yên ở đây đi, chân em chưa khỏi hẳn, ngã nữa vết thương sẽ khó lành.
Minh Khôi sau khi không cần đỡ Khả Hân nữa thì cũng dễ dàng ổn định thân mình trở lại, anh ta nhăn nhó làu bàu.
- Thật là xui mà, chỉ đi một chuyến mà bị chơi cho một vố, đúng là đi đâu chắc cũng phải cẩn thận thôi. Phan tổng này, anh chắc không vì tình cảnh lúc nãy mà hiểu lầm chứ, tôi nghĩ anh là người thông minh. Nhìn hoàn cảnh hẳn có thể thấy được kẻ giở thủ đoạn phía sau nhỉ?
- Cám ơn Trần tổng đã nhắc nhở, tôi là người không quá hồ đồ như vậy, hẳn cũng nhìn ra được sự việc.
Hữu Quân đáp trả lại Minh Khôi.
- Mong là vậy, vậy thì anh phải xử lý triệt để vào, thấy cái chân bó bột kia không, nếu đó là cái đầu cô ấy hẳn là anh sẽ không còn cơ hội đâu nhỉ?
- Không phiền Trần tổng lo lắng thay tôi. “Bạn gái của tôi” tôi sẽ tự nghĩ cách bảo vệ.
Hữu Quân nhấm mạnh từng chữ như muốn tuyên bố chủ quyền với Minh Khôi về vị trí của mình. Tuy tai nạn kia anh có từng nghi ngờ có người giở trò nhưng điều tra cỡ nào cũng không có manh mối.
- Mong là anh nói được làm được. Thôi tôi về đây. Khả Khả, tui về nhé!
Sau Khi Minh Khôi ra về, Hữu Quân bước đến bên sofa, anh áp sát mặt mình lại gần cô, nheo con mắt nguy hiểm nhìn cô.
- Nghe nói em có bạn trai?
Khả Hân nhìn vẻ mặt anh cô phì cười.
- Anh nghe phương Mỹ kể à? Em còn chưa có cơ hội giới thiệu bạn trai em cho cô ta biết cô ta đã chạy vội đi nói với anh rồi…thật là mất hứng.
Hữu Quân vòng tay ôm cô vào lòng anh thở dài.
- Vậy em chọn một ngày nào đó đi, bọn mình mời cô ấy và tất cả mọi người một bữa, em thích nhà hàng nào để anh đặt trước chỗ.
Khả Hân ngước mắt tỏ ra khó hiểu nhìn anh.
- Sao phải đặt trước chỗ, em nghĩ chỉ cần chọn ngày đẹp là được.
Hữu Quân mỉm cười ma mãnh khiến cho Khả Hân nhìn anh đến ngây người.
- Anh không nghĩ vậy, nếu toàn công ty cùng đến thì chúng ta cần cả một cái sảnh ấy chứ. Tuần này mời công ty. Tuần sau sẽ lên lịch hẹn bạn của anh, tuần sau nữa là bạn của em, em nghĩ sao?
Khả Hân bối rối đẩy anh ra nheo mắt nhìn anh có ý kiến.
- Ha… sao giống tuyên bố chủ quyền thế, thông báo toàn dân thiên hạ.
- Em nhận ra à, anh thật sự muốn nói với người trên toàn thế giới này biết em chính là bạn gái của anh.
Hữu Quân tiến gần hôn lên đôi môi đang chu lên kia của cô, anh đưa tay kéo ôm cô vào lòng, anh muốn mọi người biết cô là người phụ nữ của anh, động đến cô chính là đang thách thức anh. Anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người, anh sẵn sãng đối đầu với cả thế giới này chỉ vì cô.