Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 28: Bước đầu suôn sẻ




Một vài ngày trôi qua, bỗng nhiên mọc đâu ra tin đồn ca sĩ Phó Thụy hẹn hò với diễn viên Hoa Hoa. Tin này đã hợp thức hóa việc vì sao anh được chọn làm vai chính cho bộ phim cổ trang. Bây giờ dân mạng đang xì xầm rất sôi nổi. Có nhiều người thích thú “đẩy thuyền”, cũng có những người tỏ ra tiếc nuối với thần tượng của họ.

Lâm Tuyết ngồi trong lớp bấm điện thoại hăng say. Phía bên kia màn hình là tin nhắn của Phượng Vũ.

“*Tớ có đọc rồi, thấy cũng bình thường*”.

“Bình thường? Tình yêu đời cậu bị đồn đoán bậy bạ mà cậu dửng dưng vậy?”

“*Tình yêu gì chứ. Tớ thấy giống tình cảm giữa fans và idol hơn*”.

“Ê ê, tớ ra sức ghép đôi hai người với nhau mà giờ cậu nói vậy hả?”

Trong khi chờ Phượng Vũ trả lời tin nhắn, Lâm Tuyết cắm cúi chép lí thuyết vào vở. Giáo viên vừa giảng xong, tiện thông báo một chuyện:

- Các em chú ý! Bài thi sắp tới sẽ là một bài thi thực hành liên quan đến thiết kế trang sức hoặc quần áo. Các em có thể tự chọn chủ đề. Miễn sao đáp ứng yêu cầu. File tiêu chí chấm điểm thầy sẽ gửi các em sau!

Lâm Tuyết nhăn mặt:

- Trời ơi! Lại phải cắm cổ chạy deadline!

…----------------…

(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).

…----------------…

- M-Mày nói gì cơ!?

Chủ tịch họ Dương ngồi ở bàn làm việc mở to mắt vì ngạc nhiên. Trước mặt ông là Dương Cảnh Duệ đang đứng và ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

Hôm nay anh đến tận công ty để tìm bố mình, nói những lời khiến ông rất sốc. Anh nghiêm túc đáp:

- Bố không tin là con làm được ạ?

Chưa nói đến tin hay không, trên mặt ông đã hiện lên một phần ghét bỏ, thể hiện qua những nếp nhăn nhẹ:

- Sao đột nhiên mày lại muốn nhận dự án đó? Trước giờ mày có vác mặt đến công ty đâu?

- Bố, con nghĩ kĩ rồi. Cứ trốn tránh mãi thì tương lai sẽ không đâu vào đâu. Bố cũng đã sắp đến tuổi về hưu, con muốn góp sức gây dựng công ty để bố có thể an tâm hơn một chút.

Chưa bao giờ anh đứng trước mặt ông nói những lời như thế này. Chủ tịch Dương trong phút chốc đã bị lung lay. Nắm được tâm lý bố đang phân vân, Cảnh Duệ đôn thêm:

- Hơn nữa, con đã tìm hiểu. Tuy chỉ là một dự án nhỏ nhưng bản thiết kế này sẽ đại diện trưng bày ở lễ kỉ niệm thành lập công ty. Và bộ phận thiết kế thì đang gặp chút khó khăn về nhân lực. Đã không ai dám nhận, chi bằng để con thử sức? Chẳng phải sẽ có thêm cơ hội và góc nhìn mới sao?

Chủ tịch Dương mím môi suy nghĩ. Ngón tay ông gõ nhanh trên mặt bàn. Một lúc sau, ông đáp:

- Hừm… Dự án này vốn dĩ muốn để cho Minh Duệ thầu. Nhưng gần đây thấy nó vướng chuyện học hành nên vẫn chưa bàn giao rõ ràng. Mà… nếu con cảm thấy mình làm tốt thì cứ thử đưa bản thiết kế và tính toán chi phí cho ta xem trước. Nếu ổn thì sẽ được trưng bày bản mẫu.

Giọng của chủ tịch Dương đã dịu lại so với mọi ngày. Ông gật nhẹ đầu, thoạt nhìn tuy vẫn còn rất cứng nhắc, nhưng ánh mắt lớn tuổi của ông lại vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Lần này Dương Cảnh Duệ chưa được sự đồng ý hoàn toàn mà mới chỉ là bước đầu. Nếu mọi thứ suôn sẻ, anh sẽ lấy lại điểm trong mắt bố. Một khi bố đã có niềm tin trở lại, anh sẽ nghiêm túc nói về chuyện năm xưa, sẽ cho bố biết đứa con mà ông cho là hoàn hảo kia thật ra là một kẻ máu lạnh, sẵn sàng hãm hại anh em ruột chỉ vì sự ích kỷ của bản thân. Hy vọng sau bao nhiêu năm, ông đã bình tĩnh lại để lắng nghe con trai mình…

…----------------…

Vừa bước xuống hầm để xe của công ty chuẩn bị ra về, Dương Cảnh Duệ liền nhận được cuộc gọi của Lâm Tuyết. Bắt máy lên, giọng cô hậm hực làm nũng:

“*Hu hu, chắc là cuối tuần phải hủy hẹn với anh quá*!”

Cảnh Duệ nhướn đôi lông mày:

- Hở? Sao thế? Em nói thích đi công viên nước mà?

“*Nhưng em vừa nhận được bài kiểm tra cuối kì. Đề cho về nhà vẽ nhưng tuần sau là phải nộp lại. Khổ chết được*!”

Anh phì cười cô bé vừa đáng thương vừa đáng yêu:

- Thế thì thôi, hẹn em đợt khác. Mà em học xong chưa?

“*Vừa tan học nên mới gọi cho anh nè. Hôm nay không có tiết buổi chiều, tha hồ ngủ*”

- Vậy giờ anh đến đón em đi ăn trưa ha?

Thấy bên kia không đáp, Cảnh Duệ không hiểu là cô đang mừng hay đang nghĩ cách từ chối nữa. Anh liền đùa một câu:

- Yên tâm! Anh trả tiền! Em chỉ việc chọn món thôi!

“*Khùng quá! Anh lẹ lẹ em đi bộ về gần đến nhà rồi nè*!”

Hậm hực là vậy nhưng Lâm Tuyết không giấu nổi vẻ vui mừng của mình. Cảnh Duệ nghe đến đây thì lập tức ngồi lên chiếc mô tô đen:

- Ơ không đợi anh ở trường luôn?

“*Nhà gần mà. Với lại em còn cất cặp nữa. Anh tới đây nhanh nhanh đi, em đói rồi*!”

- Tuân lệnh đại ca!

Tắt máy, Cảnh Duệ đội nón bảo hiểm rồi vặn ga. Cảnh tượng anh chạy xe ra khỏi tầng hầm của công ty lại vô tình bị Minh Duệ nhìn thấy khi đang đi vào cửa chính. Cậu nhíu mày, tự hỏi tại sao anh lại có mặt ở đây?