Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 4: Quán net




Vài tuần trôi qua, Lâm Tuyết cứ nhớ mãi bóng dáng của Dương Cảnh Duệ. Anh chẳng còn lảng vảng quanh khu vực có cô nữa. Đây là người lạ đầu tiên cô tiếp xúc và nói chuyện sau khi chuyển vào trung tâm thành phố.

Anh ta bị lưu lại trong tâm trí cô phần vì cách ăn mặc phóng khoáng đặc biệt, phần còn lại là vì tính tình nhu nhược. Tại sao bị đổ oan mà không làm ầm lên? Bị đánh mà không phản kháng?

Bên ngoài cửa sổ là một màu đen ngòm cùng một chút ánh sáng từ đèn đường. Lâm Tuyết nằm trên phòng riêng suy nghĩ. Có lẽ vài câu hỏi bất ngờ vụt qua tâm trí đã khiến cô mất tập trung khi đang làm bài tập, còn vô tình vẽ hình anh chàng kia ra giấy. Sách vở nằm ngổn ngang trên giường, Lâm Tuyết thì ngậm bút, đầu óc hoàn toàn bị sự tò mò về Dương Cảnh Duệ chiếm lấy.

"Renggg".

Tiếng điện thoại vang lên khiến cô giật mình. Lâm Tuyết vươn tấm thân, rướn tới mép giường. Màn hình hiện lên tên của người bạn đại học "Phượng Vũ". Cô đưa máy lên tai:

- A lô? Cậu gọi tớ có gì không?

"Hôm nay là hạn chót xác nhận học phần, cậu đã làm chưa?"

- Chưa, tớ đang định mượn máy tính của anh hai. Mà bây giờ anh ấy chưa về nữa.

"Máy tính tớ bị hư mất rồi, còn đang định mượn cậu..."

Lâm Tuyết nghe xong thì tặc lưỡi:

- Ây da! Ông trời lại làm khó hai mỹ nữ này rồi.

Bên kia đầu dây như nghĩ ra gì đó, hồ hởi nói:

"Ê ê, đi net không?"

- Net? Cái chỗ toàn máy tính ấy hả?

"Ừm, gửi địa chỉ nhà cậu đây! Tớ đón!"



Lâm Tuyết có phần lưỡng lự vì không biết nơi đó có xa không, còn chưa thông báo với anh hai nữa. Nhưng âm thanh từ trong điện thoại phát ra, Phượng Vũ thúc giục:

"Nhanh nào! Đi sớm về sớm! Không xác nhận học phần là không có tên trong danh sách tiết thể dục đâu! Học kì sau đăng kí lại mệt lắm!

- À... ừm... vậy... vậy tớ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cậu.

Thế là hai cô gái chở nhau đi xe đạp từ nhà ra tiệm net. Cũng may là trời không quá khuya, vẫn còn rất nhiều người trên đường nên dù đường đi có hơi xa nhưng không nguy hiểm.

Đến nơi, trong lúc Phượng Vũ đang loay hoay tìm chỗ để xe thì Lâm Tuyết đi vào trong trước. Quán này khá rộng và hiện đại. Các dãy máy tính cứ nối đuôi nhau trông rất bắt mắt. Vài ông con trai liên tục bấm chuột gõ phím tạo ra nhiều âm thanh ồn ào chen lẫn vào nhau.

Lâm Tuyết đến quầy lễ tân lớn ngay cạnh cửa, cất tiếng gọi cậu nhân viên:

- Anh gì ơi, em thuê máy ạ!

Cậu ta đang quay lưng vào trong tập trung pha nước, cộng thêm tiếng ồn từ các game thủ kia nên không để ý. Lâm Tuyết đành lớn giọng hơn 1 chút:

- Anh gì ơi!?

Người con trai nghe thấy liền vội vã quay lại:

- A! Xin lỗi quý khách! Tôi-

Hai ánh mắt chạm nhau khiến chàng trai im bặt. Lâm Tuyết tròn xoe nhìn đối phương, miệng lẩm bẩm:

- Dương Cảnh Duệ?

Hôm nay anh ta ăn mặc trông rất khác, vừa nhẹ nhàng lại vừa lịch sự. Anh dùng chiếc áo tay dài để che đi những vết thương dán đầy băng cá nhân trên hai cánh tay. Mái tóc đen óng phản chiếu ánh đèn cùng khuyên tai ở một bên tai trái, tất cả đều giúp sức làm bật lên vẻ ngoài cuốn hút của Cảnh Duệ. Không ngờ anh ta còn có dáng vẻ mềm mại như này.



Hai người đang bối rối không biết làm sao thì Phượng Vũ đi vào:

- Sao rồi? Cậu thuê máy số mấy?

Lâm Tuyết giật mình phản ứng lại:

- A... ừm... tớ chưa...

- Thể hả?... Anh gì ơi, còn 2 máy trống ngồi kế nhau không ạ?

Phượng Vũ hỏi. Cảnh Duệ hắng giọng rồi nói chuyện tỉnh bơ, hoàn toàn làm như anh không quen biết Lâm Tuyết:

- Khụ khụ... Quý khách có thể ngồi hai máy ngoài cùng dãy 3. Quý khách dùng thêm nước hay đồ ăn gì không?

Cả hai cô gái lắc đầu rồi kéo nhau đi vào trong. Lúc ngồi đợi máy tính khởi động, Lâm Tuyết lén nhìn về phía quầy lễ tân. Cảnh Duệ đang đứng khom lưng xuống làm gì đó ở máy tính chủ, có lẽ là tính tiền hoặc đang lên đơn cho khách mới.

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên làm nổi bật những sợi tóc đang rủ xuống đôi mắt lạnh lùng. Mũi anh ấy cao, môi hồng nhẹ, và đặc biệt nhất là chiếc khuyên 1 bên tai phải, óng ánh như một chiếc nhẫn bạc. Đúng là càng nhìn càng bị thu hút.

"Bộp"

Phượng Vũ vỗ nhẹ lên vai Lâm Tuyết:

- Nhìn gì đó? Vào trang web của trường đi!

- À, ừ.

Cô vội vàng dán mặt vào màn hình mà không hề biết, Dương Cảnh Duệ đợi cô quay đi mới chớp nhẹ đôi mắt sắc cạnh của mình rồi nhìn về phía cô. Anh chép miệng lẩm bẩm:

- Em lại tự tìm đến tôi rồi. Trốn em khó quá đi mất...