Trong căn phòng ngủ xinh xắn của Lâm Tuyết, cô và Dương Cảnh Duệ đang nằm chung trên một chiếc giường. Ánh nắng gần trưa len lỏi từ cửa sổ rồi đáp lên tấm chăn dày.
Cánh tay của Cảnh Duệ ôm trọn cô gái nhỏ trong lòng. Cả hai đều đang ngủ say, nhịp thở nâng lên hạ xuống, hòa vào nhau.
“Renggg”
Điện thoại reo lên ngay trên đầu. Lâm Tuyết mơ màng với tay mò mẫm. Cô sờ sau gối vài lần cuối cùng cũng thấy chiếc điện thoại. Mắt nhắm mắt mở, cô bấm nút nghe rồi đưa lên tai. Đầu giây bên kia là giọng nói quen thuộc của Phó Thụy:
“A lô? Mọi chuyện sao rồi?”
Lâm Tuyết vừa ngáp vừa đáp:
- Hơơơ… anh hai hả? Em ổn…
Đối phương im lặng vài giây như đang nghĩ gì đó. Lâm Tuyết chép miệng:
- Thôi em ngủ tiếp đây…
Nghe vậy, phản ứng của Phó Thụy rất lạ:
“Lâm Tuyết?”
Đến đây, cô gái bừng tỉnh, phát hiện mình đang cầm điện thoại của Cảnh Duệ. Phía bên kia bắt đầu dồn dập:
“Nè! Lâm Tuyết hả? Tại sao em cầm máy? Đừng nói là cái tên đó đang ngủ bên cạnh e-”
“Tút tút tút”
Lâm Tuyết vội vàng tắt cuộc gọi rồi lay người Cảnh Duệ:
- Anh! Dậy đi! Toang rồi!
Chàng trai có ngủ sâu cách mấy cũng không thể không giật mình bởi sự hoảng hốt của cô gái. Anh chống tay ngồi dậy:
- Hửm? Gì đấy?
- Anh hai em mới gọi! Em lỡ bắt máy, ảnh biết hai đứa mình ngủ chung rồi! Em còn cúp ngang nữa!
Chưa nói hết câu, tiếng điện thoại lại reo lên. Lâm Tuyết lúng túng:
- Chết! Ảnh gọi lại nè!
- Không sao, đưa anh.
Cảnh Duệ mỉm cười rồi nhẹ nhàng rút máy ra khỏi tay cô. Anh rất bình tĩnh bấm nút nghe:
- A lô.
“Cảnh Duệ? Sao lại là cậu? Em tôi đâu?”
- Đang bên cạnh.
Mặt Lâm Tuyết tái mét, còn xua tay lắc đầu ra hiệu đừng có nói bậy. Cảnh Duệ biết cô sợ bị mắng nên nói đỡ vài câu:
- Yên tâm đi Phó Thụy. Thật sự đêm qua chỉ ngủ thôi, chẳng có vấn đề gì đáng lo cả.
“Thế… tâm trạng con bé sao rồi?”
Cảnh Duệ liếc mắt về phía Lâm Tuyết. Cô ngồi khoanh chân gọn bên cạnh mình, đôi mắt chớp chớp, hai má hồng hào. Ánh nhìn của anh trở nên trìu mến hơn, đáp:
- Tôi đoán là khá ổn.
“Vậy được. Xong việc tôi sẽ về đưa con bé đi ăn rồi đi chơi cho khuây khỏa”.
Cảnh Duệ chép miệng rồi cười đểu:
- Thôi thôi cậu cứ bận đi! Bạn gái tôi thì để tôi lo!
Để cho đối phương cay cú, Cảnh Duệ không ngần ngại tắt ngay điện thoại. Lâm Tuyết vừa sợ vừa thấy thú vị:
- Trời, anh gan to quá nhỉ?
- Chẳng phải lúc nãy em cũng cúp máy giữa chừng à?
- Cái đó là vì em bị hoảng! Không tính!.. Em đâu có như anh, cái gì cũng dám làm.
Cảnh Duệ đưa tay nâng cằm cô lên khiến không gian bỗng nhiên trở nên ái muội. Giọng anh trầm xuống, pha lẫn một chút trêu chọc:
- Đúng là anh cái gì cũng dám làm đấy…
Ánh mắt anh khẽ hướng xuống bờ môi hồng hào, khuôn mặt vô thức tiến lại gần hơn. Lâm Tuyết đoán được cái tình huống éo le này nên đã sớm nhắm mắt. Cảnh Duệ thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
Anh nhếch mép ngắm nhìn khuôn mặt hài hòa với hai hàng mi đang nhắm tịt. Lần trước hôn nhau, Lâm Tuyết cũng nhắm mắt trước như thế này. Tay anh nâng cằm cao thêm một chút rồi mới đặt bờ môi của mình lên môi cô.
Cũng chẳng phải lần đầu, nhưng cảm giác vẫn cứ rạo rực và say đắm. Phải chăng lúc trước là do đang say xỉn nên không đủ tỉnh táo để cảm nhận hết những dư vị ngọt ngào của một nụ hôn?
…----------------…
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả Kati cho phép).
…----------------…
Đúng như những gì đã nói, Dương Cảnh Duệ dành ra cả ngày để đưa Lâm Tuyết đi ăn uống no say rồi cùng nhau dạo lòng vòng thành phố. Ngồi trên chiếc mô tô ngắm hoàng hôn, nhìn ánh sáng mặt trời le lói sau những tòa nhà là một cảm giác yên bình đến khó tả.
Hai người dừng chân ở một sạp trái cây trong khu chợ lớn. Cảnh Duệ muốn mua vài loại quả để bỏ vào trong tủ lạnh nhà Lâm Tuyết, khi buồn chán cô có thể lấy ra ăn cho khuây khỏa, hơn nữa còn tốt cho sức khỏe.
- Để xem… cam, táo, nho, măng cụt… hừm… em có thích dưa hấu không?
Cảnh Duệ vẫn còn đội nón bảo hiểm, đứng đếm đếm rồi quay sang hỏi Lâm Tuyết, cô bé lắc đầu:
- Thôi không mua nữa, mấy loại anh đang xách là đủ rồi. Mua thêm lại ăn không hết!
- Có gì đâu, cho cả Phó Thụy ăn nữa mà!
Hai người vừa trả tiền xong, Cảnh Duệ đã lên xe, định đội nón cho Lâm Tuyết thì sạp rau ở kế bên xảy ra một vụ lùm xùm. Nói là sạp rau thì cũng không phải, thực chất chỉ là một bà lão ngồi bán rau bên đường.
Mấy thằng du côn ỷ đông ức hiếp người lớn tuổi. Chúng đá mấy bó rau rồi chê ỏng chê eo, đòi bà ấy phải bồi thường vì đã bán rau kém chất lượng.
Dương Cảnh Duệ nhìn ra cái chiêu trò vòi vĩnh ăn vạ để bóc lột tiền của người khác, anh chống xe, vẫn giữ nguyên chiếc nón bảo hiểm che kín mặt rồi bước đến vài bước:
- Nè, mấy cậu đang làm gì vậy?
Bọn du côn hùng hổ nhìn về phía Cảnh Duệ:
- Bà ấy bán rau dởm, tao ăn bị đau bụng nên đến đòi bồi thường! Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của tao?