Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 44: Ngoại truyện (Mê hồn kế)




“Ding dong”

Tiếng chuông cửa kêu lên, Lâm Tuyết ở trong nhà vội vội vàng vàng khoác áo rồi đeo cặp lên.

- Tới liền!

Cô chạy ra mở cửa. Phượng Vũ xách túi đứng đợi ở ngoài. Thấy con bạn còn lúi húi đeo giày, cô chép miệng:

- Sắp muộn rồi đấy!

- Sắp thôi chứ chưa mà!

Đã qua một khoảng thời gian khá dài kể từ lúc Dương Cảnh Duệ nhận chức tổng giám đốc cho tập đoàn họ Dương. Cho đến nay, hai người bạn không biết từ bao giờ lại có thói quen cùng nhau đi bộ đến trường. Do nhà Lâm Tuyết gần trường hơn nên Phượng Vũ thường bắt xe đến để đợi bạn cùng đi bộ.

Vừa sải bước, đôi bạn thân vừa nói cười vui vẻ. Bỗng dưng Phượng Vũ hỏi một câu khiến không khí trở nên im lặng:

- Dạo này anh cậu có “đối tượng” rồi à?

Lâm Tuyết không phải bị ngốc, Phó Thuỵ và Phượng Vũ cứ mập mờ với nhau như mèo vờn chuột đã lâu, câu hỏi này có trả lời như thế nào cũng thấy có khúc mắc. Thấy đứa bạn im lìm, Phượng Vũ thở dài:

- Haizz… cũng không sao… tớ hiểu là sẽ không có kết quả mà…

- Thật ra suy nghĩ của anh ấy tớ cũng không rõ nữa. Ông già đó thuộc tuýp người hay giấu cảm xúc thật, đôi khi ổng không dám thừa nhận vì xấu hổ.

Rồi không khí giữa cả hai lại đắm chìm trong yên lặng trong vài giây. Đi thêm một, hai bước, Phượng Vũ lại hỏi:

- Vậy thì tớ có nên chủ động hơn một chút?

- Hừmm… không biết kết quả ra sao nhưng mà cứ thử xem. Chứ đầu óc của ông già đó lo cho công việc còn không xuể, nói gì đến cua gái.

Phượng Vũ khựng lại làm Lâm Tuyết cũng đứng lại theo, cô buồn rầu nói:

- “Công việc” của anh ấy chắc là chị Hoa Hoa rồi…

- Vớ vẩn! Cái vụ fans đẩy thuyền lung tung là bình thường mà! Cậu vẫn còn để bụng hả?

- Đẩy thuyền gì chứ!? Suốt khoảng thời gian dài mà có ai lên tiếng đính chính đâu!

- Đồ ngốc! Showbiz là vậy đó! Dân mạng càng bàn tán thì càng nổi! Không chỉ có “nhân vật chính” mà các nhãn hàng, chương trình, sự kiện có mặt họ đều được “ké” theo! Chiêu trò marketing của mấy nhà sản xuất hết!

Phượng Vũ thấy cũng có lý liền không nói gì nữa, tiếp tục bước đến trường. Về phần Lâm Tuyết, cô nghĩ rằng phải tìm cách moi được thông tin rốt cuộc Phó Thuỵ thích ai. Và theo cô, tốt nhất “ông già đó” nên thích Phượng Vũ. Không phải vì đây là bạn thân của cô, mà là vì họ đã ngủ với nhau một đêm. Nếu phủi đít đi theo cô gái khác thì thật là vô trách nhiệm.

…----------------…

Trời ngả dần về khuya, Phó Thuy mới diễn xong show ca nhạc. Anh về nhà như mọi ngày. Mở cửa chính, anh đã thấy Lâm Tuyết ngồi ngay phòng khách như đợi sẵn từ lâu. Cô em gái đứng bật dậy, giả vờ hốt hoảng:

- Trời ơi anh ơi! Biết tin gì chưa?

Phó Thuy tháo khẩu trang, tháo giày, điềm tĩnh nói:

- Khuya rồi mà còn chưa ngủ. Tin tiếc gì ở đây?

Lâm Tuyết phẩy tay:

- Ngủ gì tầm này hả anh hai! Tin sốc tin sốc! Liên quan đến nhỏ bạn Phượng Vũ của em!

Theo thói quen, Phó Thụy đi vào trong bếp, cô bé cũng lon ton theo sau. Anh im lặng cúi xuống mở tủ lạnh, cô đứng bên cạnh cười tủm tỉm:

- Nhỏ bạn của em á… hình như sắp có bạn trai rồi!

Phó Thụy có khựng lại vài giây, nhưng rồi anh nhanh chóng chỉnh về trạng thái cũ, tỉnh bơ “ồ” lên một tiếng. Anh xoay người mở lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Lâm Tuyết vẫn đứng bên cạnh:

- Gần đây anh không liên lạc với Phượng Vũ nên không biết đó thôi! Đang có một nam học sinh cùng khóa tán tỉnh cậu ấy… Ây da, người này cũng khá ưu tú. Để hai người họ tiếp xúc lâu, chắc chắn Phượng Vũ sẽ mềm lòng mà rung động… Đợi đến khi Phượng Vũ có bạn trai, em và cậu ấy sẽ đi “hẹn hò đôi”. Anh nghĩ xem, nếu 2 cặp cùng nhau đi du lịch, có phải sẽ rất lãng mạn không?

“Ting”

Cô gái nhỏ nói liến thoắng đến lúc lò vi sóng kêu lên báo hiệu đã hâm nóng xong. Phó Thụy để đĩa thức ăn ra bàn, anh có vẻ đã quan tâm hơn đến câu chuyện:

- Bạn em rất tốt, có người để ý cũng là chuyện bình thường.

Lâm Tuyết đá lông mày, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh. Hai tay cô chống cằm, đôi mắt chớp chớp:

- Bộ anh không thấy buồn hả?

- Ý gì đây?

- Thì… người ta sắp bị cướp mất rồi đó…

Ánh mắt sắc của Phó Thụy có chút dao động, nhưng bên ngoài anh vẫn bình thản, đáp:

- Anh không hiểu em muốn đề cập chuyện gì. Cơ mà trễ rồi đó, em ngủ sớm đi không anh mách bố!

- Ơ? Anh chơi kì! Tự dưng lôi bố vào!?

- Thôi mà, để anh ăn cho xong rồi còn tắm với ngủ. Sớm mai anh còn đến phòng thu… Ngoan đi.

Lâm Tuyết không ép ra được chút thông tin gì liền hậm hực đi lên tầng. Cô quyết tâm lên kế hoạch khiến cho ông anh “đầu gỗ” này phải chính miệng thừa nhận mình thích người ta.

…----------------…

“Phượng Vũ, cậu yên tâm, nhất định sẽ có ngày chúng ta đi hẹn hò đôi!”