Ngụy Trang Học Tra

Chương 109




“Anh Tình à, cho tôi thêm một cơ hội nhé?”

Hứa Tình Tình vờ tức giận, đập bộp cái bút đang nắm trong tay lên bàn, chưa nói dứt câu đã không nhịn được bật cười: “Cho ông với hoạt náo viên của ông một cơ hội nữa hả?”

Lưu Tồn Hạo ngồi thụp xuống nện mặt sàn mà cười.

Hạ Triều: “…”

Tạ Du cảm thấy thật mất mặt, lôi cổ áo Hạ Triều kéo xềnh xệch người ra sau.

Mặc dù xảy ra một trận hỗn loạn không nhỏ, nhưng dường như tâm trạng của Hứa Tình Tình đã tốt hơn rất nhiều, lúc Từ Tĩnh mang đồ ăn vặt qua còn nhấm nháp được vài miếng, chỉ trong một thoáng Tạ Du đã có suy nghĩ: Phải chăng thật sự là ảo thuật.

Cái tên này.

Luôn rất dễ dàng khuấy động bầu không khí, ầm ĩ, ồn ào náo động, đủ loại thanh âm. Có đôi khi phiền toái đến mức chỉ hận không thể đạp cho một cái, nhưng lại không nhịn được mà muốn tới gần.

Tạ Du nghĩ tới đây, nghiêng đầu sang nhìn hắn một cái.

Sau khi về chỗ ngồi Hạ Triều yên tĩnh hơn nhiều, xé vỏ xong bèn thảy que kẹo vô miệng, lúc không nói lời nào trông hắn luôn lơ đãng toát lên vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi. Dù cho tư thế ngậm kẹo mút này rất bất cần, thêm cả mấy phần lưu manh.

“Nhìn gì anh đó?”

Hạ Triều thấy Hứa Tình Tình đã lấy lại sức mạnh, đứng dậy lao lên đánh Lưu Tồn Hạo, lúc này mới dời mắt, phát hiện ra bạn nhỏ ngồi bên đang chăm chú nhìn mình nãy giờ.

Hắn cầm que kẹo bằng nhựa, nói tiếp: “Muốn ăn à? Gọi ‘anh’ đi rồi cho em luôn này.”

Tạ Du vốn không hề muốn ăn kẹo, nhưng bỗng nhiên cậu như bị trúng tà, vô cùng ngoan ngoãn kêu một tiếng “Anh”.

Lưu Tồn Hạo đang định thừa thắng xông lên khôi phục hoàn toàn sức sống của Hứa Tình Tình, kết quả dùng phép khích tướng quá đà, suýt nữa là bị phản phệ. Hứa Tình Tình đuổi theo đánh người từ trong lớp, giằng co ra đến tận ngoài hành lang.

Hứa Tình Tình xắn tay áo lên: “Con chuột kia, ông qua đây cho tôi!”

Lưu Tồn Hạo luôn mồm hô “Còn lâu nhá”, vừa chạy ra cửa lớp phía sau, ánh mắt lướt qua dãy bàn cuối lớp, cuối cùng dừng ở que kẹo mà Du ca nhà cậu đang ngậm trong miệng.

Cậu ta lén lút nhìn thêm vài lần, mãi sau mới bừng tỉnh.

… Đó chẳng phải que kẹo mà mới nãy Triều ca vừa ngậm sao?

.

Mang tiếng là học hè, nhưng về cơ bản coi như không khác gì đã nhập học.

Sách giáo khoa mới của lớp mười hai chưa được phát, hiện giờ lên lớp chủ yếu để ôn tập nội dung các kiến thức trước đó, thời khóa biểu vô cùng chặt chẽ, gần tới giờ tan học của tiết cuối cùng mới lén thở ra được một hơi.

Tạ Du đang làm mấy bài hình học Lão Ngô giao cho mình, làm một nửa mới nhận ra cách giải không được chuẩn xác, vừa tính gạch đi, người anh em ngồi bàn trên bỗng dưng vươn tay ra sau, lẳng lặng ném một cục giấy lên bàn cậu.

Tạ Du nhíu mày, mở tờ giấy ra, ngay trên cùng là một tiêu đề được viết rất bắt mắt: Tụi mình bàn xem tối nay nên ăn uống gì đi, tích vào đây, xem chỗ nào được nhiều phiếu nhất.

Đằng sau liệt kê một loạt tên nhà hàng, Bắc Đại Kim Bảng Lầu Trạng Nguyên.

Không biết là ai lòng đầy nhiệt huyết, bỏ phiếu mà còn dâng trào cảm xúc, có vẻ là fan cuồng của Lầu Trạng Nguyên nên ra sức viết lời ca ngợi bên cạnh: “Đồ ăn nhà này ngon ơi là ngon, mỗi khi cảm thấy mờ mịt với tương lai, tâm hồn rơi vào cõi hư không, các món ăn của Lầu Trạng Nguyên luôn luôn là thứ đã giúp mình thức tỉnh…”

Tạ Du: “Có bệnh hả.”

“Vận động bỏ phiếu nữa cơ à?” Hạ Triều nhìn mà cảm khái, “Chân thành quá vậy, người anh em này làm anh xúc động thật sự đấy.”

Hạ Triều tích chọn, vo tròn tờ giấy, tiện tay ném sang dãy bàn bên cạnh.

Ngô Chính đọc xong đề bài, đang định giao bài tập cho tiết tự học buổi tối, giương mắt lên liền bắt gặp hành động lén lút của cả bọn: “Truyền cái gì đấy, truyền lên cho tôi xem với nào.”

Dù cậu bạn bàn bên cạnh nhất quyết che chắn không chịu nộp lên, Ngô Chính vẫn xuống bục giảng thi triển một trận tranh cướp kéo dài đến tận ba phút với cậu chàng, sau khi cướp được, nhìn thấy nội dung bên trong chỉ biết dở khóc dở cười: “Cái lớp này sao không chịu học hành cho tử tế, bày trò gì thế hả —— đồ ăn ở Lầu Trạng Nguyên ngon vậy cơ à?”

Cuối cùng thật sự đến Lầu Trạng Nguyên làm một bữa ra trò, ngồi thành hai bàn gọi thêm vài món thức ăn.

Chiêu trò khuyến mãi của nhà hàng này nhiều vô tận, không thiếu thứ lạ, lúc tính tiền bà chủ tặng luôn cho cả bọn “Ưu đãi đặc biệt nhân dịp học hè giảm còn 80%”.

Sắc trời dần dần chuyển tối.

Nhiệt độ chợt dịu xuống, không nóng nực như ban ngày nữa, Hạ Triều đi cuối đoàn người, lúc nắm lấy tay bạn nhỏ đi bên cạnh còn cảm thấy đầu ngón tay ai kia sao mà mát lạnh.

Tạ Du ngẩn người, bên tai là tiếng ồn ào không dứt, bọn La Văn Cường vẫn đang mải bàn tán về Lầu Trạng Nguyên. Lòng bàn tay dần dần ấm sực, là nhiệt độ từ người bạn trai truyền đến.

Hạ Triều ra dấu ‘suỵt’ với cậu, rồi nói: “Nắm một xíu thôi.”

Tạ Du không nói gì, khẽ cong ngón tay, nắm ngược lại.

Quãng đường khá dài, đám Lưu Tồn Hạo đi đằng trước, Vạn Đạt vừa đi vừa nhảy lên bứt lá cây, đột nhiên nói một câu: “Tui muốn vào Phục Đán!”

Có người trêu cậu ta: “Ăn cơm thôi mà bây cũng say được hả.”

Chọc tới chọc lui, mấy đứa này ăn uống no say không có gì làm, khoác vai Vạn Đạt lảm nhảm: “Đề nghị ông quay qua bên trái, có trông thấy cái quán kia không, không có Phục Đán, nhưng mà ông có thể tới trà sữa Phục Đán làm một cốc đó.”

Hạ Triều siết chặt tay cậu: “Em đã nghĩ chưa, định thi vào đâu?”

Thi trường nào ư.

Vấn đề này tất cả mọi người đều đang dò hỏi. Sáng nay Lão Đường cũng gọi cậu tới muốn biết suy nghĩ của cậu, dù sao với thành tích của cậu và Hạ Triều, chỉ cần muốn thì có thể đỗ vào bất cứ trường nào.

“Thực ra thầy không lo lắng những việc khác, nhưng để cân nhắc đến hướng học tập sau này thì vẫn cần có nhận định của riêng mình,” Lúc ấy Lão Đường nói xong, rồi mới hỏi cậu, “Có chuyên ngành nào em cảm thấy tương đối hứng thú không?”

Trước khi thi đại học, chuyện học hành của ai ai cũng giống nhau, chỉ có ngần ấy thứ, nhưng lên đại học thì khác, đủ loại ngành học, Đường Sâm hy vọng đám học trò có thể mường tượng được trước và suy nghĩ thật kỹ càng về vấn đề này.

Cảm thấy hứng thú.



Tạ Du suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trong đầu hiện lên cảnh tượng Cố nữ sĩ ngất lịm đi. Vào cái ngày ấy, từ đầu tới cuối cậu không còn suy nghĩ được tỉnh táo nữa, chỉ biết luống cuống tay chân, tim đập liên hồi.

Tạ Du hoàn hồn, lưỡng lự nói: “Ừm, vẫn đang cân nhắc. Còn anh?”

Cả khoảng sân trường trống vắng, cành lá lao xao lay động.

“Ở gần em một chút.”

Hạ Triều lặp lại lần nữa: “Chỉ cần gần em một chút là được.”

.

Lúc đầu theo kế hoạch là sẽ tự học buổi tối, cuối cùng chưa đến giờ, không biết Lão Đường nghe ngóng tin tức ở đâu, biết chuyện Hứa Tình Tình khóc trong giờ giải lao, thế nên muốn khuyên nhủ cả bọn một chút, đừng nên quá kìm ném cảm xúc.

Cuối cùng dứt khoát lén cho cả lớp nghỉ ngơi một buổi.

Tạ Du cầm quần áo sạch định đi tắm, kết quả vừa cởi áo, cửa phòng vệ sinh bị gõ hai cái: “Lão Đường nhắn tin trên nhóm lớp, kêu tụi mình qua sân tập một chuyến.”

Tạ Du đang đặt tay lên thắt lưng, chuẩn bị cởi quần: “Đến sân tập à?”

“Tâm tình tuổi xế chiều, anh đâu hiểu được.”

Không chỉ có Hạ Triều không hiểu, cả đám lớp 3 đọc xong cũng tỏ vẻ hoang mang.

[Lưu Tồn Hạo]: Sân tập ạ?

[Vạn Đạt]: Chẳng lẽ bắt tụi mình chạy bộ hả?

[La Văn Cường]: Ha! Sân tập! Chạy bộ!

Hạ Triều nói xong khẽ khựng lại, đứng ngoài cửa không nghe thấy tiếng nước chảy, dứt khoát kéo cửa ra: “Em còn tắm không vậy…”

Tạ Du vừa tròng áo thun vào người.

Không biết đi sân tập xong sẽ bị bắt làm gì, quay về còn phải tắm thêm lần nữa, quá phiền phức.

Vạt áo bỗng nhiên bị mắc ở mạn sườn dưới, đang định kéo xuống, chợt đụng phải tay Hạ Triều.

Tay của ai kia như thể lơ đãng vuốt ve ngoài tấm lưng trần rồi mới dịch lên.

Tạ Du vốn muốn nói ‘Mẹ nó đừng có sờ loạn’, thế nhưng người phía sau lại khá thành thật, chỉnh áo cho cậu xong, cúi đầu hôn nhẹ cổ cậu một cái: “Đi thôi.”

Hạ Triều tính buông cậu ra, mà lần này đến lượt Tạ Du có tâm tư khác, cậu xoay người, tựa bên bồn rửa tay nhìn hắn: “Hôn không.”

Hai người bọn cậu đến cuối cùng, đến lúc tới nơi La Văn Cường đã kêu mọi người khởi động làm nóng người.

Thể ủy lớp 3 nhảy cẫng lên: “Mau mau qua đây khởi động đi, tôi cảm thấy chắc chắn là chạy bộ buổi tối rồi! Lão Đường bắt kịp xu hướng thật đấy!”

Tạ Du tập xong khởi động chuẩn bị cho chạy một ngàn mét, kết quả Lão Đường bảo cả bọn xếp thành hàng, lệnh một tiếng: “Cất bước đi nào.”

“…”

La Văn Cường đang nóng lòng muốn tự do bay lượn trên đường băng, nghe thấy ba chữ ‘Cất bước đi’ lập tức đần cả mặt: “Thưa thầy, chúng ta đây là…?”

Tâm trạng Lão Đường khá vui vẻ, chắp tay sau lưng nói: “Thầy đưa các em đi tản bộ nhé.”

La Văn Cường hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ.

Sau khi trở về Lão Đường vẫn lo lắng cho tình trạng của mấy đứa học trò, thế là ông thầy trung niên này vắt hết óc suy đi tính lại, chọn một phương thức không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không hề thích hợp với đám thanh thiếu niên mà giải sầu cho cả bọn.

Nam nữ chia đôi, hai nhóm cứ thế đi bộ một vòng quanh sân thể dục.

Tạ Du vừa đi vừa tính đến lát nữa sẽ men theo đường kia lẻn về ký túc xá luôn, Hạ Triều liếc cậu một cái là biết cậu đang nghĩ gì, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nể mặt mũi người đàn ông trung niên ấy đi. Em coi, tối đa thầy ấy cũng chỉ đi được hai vòng thôi.”

“… Rốt cuộc là ai không nể nang ông thầy trung niên vậy.”

Đúng là Lão Đường không đưa bọn họ đi lâu, chưa đến hai vòng đã mệt, cuối cùng ngồi trên đường băng tâm sự cùng đám học trò.

Sắc trời tối đen như mực.

Có cơn gió đằng kia thổi qua, cảm giác mát lạnh.

Có lẽ bị bóng tối nơi này lây nhiễm, không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, vậy nên những cảm xúc kìm nén trong lòng bình thường không dám bộc lộ giờ đây mới bắt đầu nhen nhóm.

Đối mặt với kỳ thi đại học sắp tới, với thành tích chẳng hề cao, thậm chí là tràn ngập nguy cơ trên bảng xếp hạng toàn thành phố, không hoảng loạn nhất định là giả.

Lão Đường khẽ thở dài: “Chắc hẳn có những em cảm thấy lần thi này không tốt, không sao, không có gì là không tốt cả. Thầy cảm thấy các em đều làm rất tốt, hơn nữa còn có thể càng tốt hơn.”

Vốn dĩ Hứa Tình Tình đã chậm rãi hồi phục tâm tình, không biết vì cớ gì, lại chẳng hề có tiền đồ mà bật khóc.

Thế nhưng cũng không phải vì khổ sở, mà càng giống khi vừa té ngã bỗng được ai đó dịu dàng xoa đầu.

“Còn có bạn nói với thầy, cảm giác quá mờ mịt mê mang về tương lai, trong lòng không chắc chắn,” Lão Đường nói tiếp, “Đó không phải là mê mang… Mấy đứa nhóc ngốc, tương lai của các em sẽ là vô hạn các khả năng biết không.”

Trong lúc nhất thời không một ai nói chuyện.

Xung quanh chỉ có ánh đèn đường còn sáng bên ngoài hàng rào sắt bao quanh sân tập, ánh đèn dìu dịu chậm rãi lan tỏa tới nơi này.

Tạ Du chống tay trên mặt đường cao su, vạt áo bỗng bị ai đó kéo kéo.

Hạ Triều ngả người nằm thẳng trên đường băng, một tay gối sau đầu, không nói gì, chỉ khẽ giương cằm, ra hiệu cho cậu ngẩng đầu nhìn lên.

Tạ Du ngửa đầu ngước lên theo ánh mắt của hắn.

Lọt vào tầm mắt là một khoảng trời đầy sao.

Từng chấm từng chấm nhỏ, lấp lánh rực rỡ, chiếu rọi khắp bầu trời đêm.