Nguyên Tôn

Chương 49




Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

-Người tiếp theo.

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tô Ấu Vi bình thản vang lên, ngược lại khiến cho nhiều người reo hò. Dù sao thì Tô Ấu Vi cũng thắng rất đẹp, thế tiến công hung mãnh của Tào Lăng lại bị cô nắm mũi dắt đi.

Bên Giáp Viện lúc này, có nhiều học viên cũng phát ra âm thanh vui mừng, vì thế thanh âm reo hò, cổ vũ cô liên tục vang lên, mà Sở Thiên Dương ngồi một bên cũng gật nhẹ đầu, không tồi, hắn đặt rất nhiều kỳ vọng trên người Tô Ấu Vi xem như không uổng phí.

Ngược lại nghe được thanh âm reo hò dời núi lấp biển như thế này, Tề Nhạc cau mày, còn Liễu Khê thì tức giận đến nghiến răng, ả lại không được chú ý giống như Tô Ấu Vi.

-Phạm Võ.

Liễu Khê lạnh lùng nói.

Phạm Võ nghe ả gọi, khẽ gật đầu rồi nhảy lên thạch đài.

-Xin chỉ giáo!

Phạm Võ ôm quyền hướng về phía Tô Ấu Vi, trầm giọng nói.

-Bắt đầu!

Trọng tài lập tức hét lớn.

Ầm!

Phạm Võ ra tay trước, bàn chân dùng lực khiến cho đá dưới chân hắn vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó thân thể dũng mãnh lao về phía Tô Ấu Vi, bàn tay chuyển thành thế trảo, hung hăng ra chiêu:

-Hổ Liệt Trảo!

Xoẹt!

Móng vuốt của hắn xé rách không khí, mơ hồ phát ra âm thanh chói tai.

Có điều, mặc kệ thế tấn công của hắn có hung mãnh thế nào thì hắn cũng không thể nào chạm đến thân thể Tô Ấu Vi, bóng dáng cô phiêu diêu như một luồng khói, một quyền đánh tới thì luồng khói lập tức dựa vào sức gió mà né tránh.

-Đây là nguyên thuật thượng phẩm, Vân Yên Du.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Chu Nguyên sáng lên, đồng thời cũng than thở một tiếng. Bộ nguyên thuật thân pháp này là nguyên thuật khó tu luyện nhất trong Đại Chu phủ, thật không ngờ Tô Ấu Vi có thể luyện thành.

Tuy Vân Yên Du không bằng Long Bộ nhưng lại có điểm kỳ diệu, có thể mượn lực mà phát động, đặc biệt, trong tình huống thế tấn công của đối phương càng hung mãnh thì càng không thể đánh trúng.

-Tên Phạm Võ này nhất định sẽ thua cuộc.

Ngay khi lời Chu Nguyên vừa dứt thì trên thạch đài, Phạm Võ lại giống như Tào Lăng, máu trong cơ thể bởi vì chiến đấu liên tục mà bắt đầu sôi trào, hai mắt cũng biến thành màu đỏ, nguyên khí cũng dần dần điên cuồng.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ấu Vi chợt lóe lên, bóng dáng chợt di chuyển một cái rồi lao thẳng đến chỗ Phạm Võ.

Phạm Võ thấy vậy cũng quát lớn một tiếng rồi tung quyền về phía trước, lực lượng hung hãn khiến không khí xung quanh nổ tung.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, bàn chân Tô Ấu Vi chợt điểm một cái trên luồng gió kia, bay lên phía trên Phạm Võ.

Đồng thời, cô cũng vung tay vỗ vào trán Phạm Võ.

Luồng khí lạnh lẽo lần nữa tràn vào cơ thể Phạm Võ khiến máu đang sôi trào trong cơ thể hắn an tĩnh lại, khiến nguyên khí đột nhiên bị chấn động. Sau đó không cần Tô Ấu Vi ra tay, Phạm Võ chỉ kịp kêu đau một tiếng, máu tươi tràn ra bên khóe môi, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Một màn này lại khiến quảng trường náo động thêm lần nữa.

Liễu Khê thấy vậy, tức đến nghiến răng ken két, trong mắt giống như muốn phun ra lửa.

Ánh mắt Tề Nhạc cũng tối lại, hắn nói:

-Cô ta chắc chắn đã nhận ra Phí Huyết Văn, đồng thời cũng nghĩ ra cách đối phó rồi.

Mặc dù hắn không rõ nguyên nhân tại sao Tô Ấu Vi biết được nhưng Tề Nhạc có thể nhận ra, Tô Ấu Vi toàn cố ý đợi máu trong cơ thể Tào Lăng, Phạm Võ sôi trào mới ra tay.

-Tô Ấu Vi này thật khó giải quyết.

Tề Lăng nhíu mày, lúc trước vất vả thắng được hai trận nay lại bị một mình Tô Ấu Vi giải quyết, vốn dĩ hắn muốn dùng hai người này để tiêu hao sức mạnh của Chu Nguyên.

Lúc này, Tô Ấu Vi đứng trên thạch đài hồi phục nguyên khí trong cơ thể, sau đó ánh mắt lộ ra lãnh ý nhìn Liễu Khê ở viện thủ đài, bình tĩnh nói:

-Tô Ấu Vi Giáp Viện khiêu chiến Liễu Khê Ất Viện.

Lời vừa dứt thì vô số âm thanh vang lên, không ngờ Tô Ấu Vi lại muốn đánh ba trận liên tiếp.

-Ha ha, được lắm, quả nhiên tiện nha đầu ngươi dám khiêu chiến với ta, thật không biết trời cao đất rộng!

Liễu Khê tức đến cười to, ả hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi.

Thân hình ả lập tức di chuyển nhảy lên thạch đài, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tô Ấu Vi, nói:

-Nếu ngươi đã muốn chuốc lấy cực khổ vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

-Ai phải chịu đau khổ, bây giờ nói trước thì còn quá sớm.

Tô Ấu Vi thản nhiên đáp trả.

-Ngươi thực sự nghĩ rằng mình vừa đánh bại hai kẻ vô dụng kia thì có tư cách khiêu chiến với ta? Lúc ta tu luyện ở Đại Chu phủ thì tiện nha đầu ngươi còn đang ăn xin ở chỗ nào không biết!

Liễu Khê châm chọc nói tiếp:

-Nếu không phải tên Chu Nguyên kia nhặt ngươi về thì người làm sao xứng đáng mà vào Đại Chu phủ?

Đối mặt với lời nói khắc nghiệt của Liễu Khê, đôi mắt Tô Ấu Vi chỉ rũ xuống một chút, thanh âm không thay đổi vang lên:

-Đúng vậy, cho nên ta mới trợ giúp điện hạ dọn dẹp đám chướng ngại vật các ngươi.

Thấy bầu không khí giữa hai người như vậy, trọng tài đứng một bên cũng lắc đầu, không nói nhiều trực tiếp vung tay lên:

-Bắt đầu!

Đôi mắt hai người nhìn vào đối phương, giống như có tia lửa bắn ra.

-Khai lục mạch!

Từng luồng nguyên khí chuyển động đồng thời quấn quanh cơ thể của hai người. Trong chớp mắt, Liễu Khê ra tay trước, chỉ kịp thấy người ả lóe một cái thì đã xuất hiện trước mặt Tô Ấu Vi, bàn tay chém thẳng xuống mà nguyên khí quấn quanh ngón tay tản ra khí thế sắc bén.

-Trảm Phong Chưởng!

Xoẹt!

Một chưởng đánh xuống khiến cho không khi xung quanh đều bị xé rách, có thể dễ dàng thấy được Liễu Khê không hề nương tay chút nào, vừa ra tay thì đã sử dụng nguyên thuật thượng phẩm, mà uy lực của nguyên thuật này vô cùng kinh người, một chưởng chém xuống, ngay cả nham thạch cũng bị bổ làm đôi.

Thân là con gái của Liễu hầu, cho nên ả cũng có một nguồn tài nguyên khổng lồ, mà nguyên thuật ả tu luyện cũng không bình thường chút nào.

Tô Ấu Vi nhìn thấy đòn công sắc bén của Liễu Khê thì mũi chân điểm một cái, lần thứ hai thi triển Vân Yên Du né tránh công kích.

-Ngươi cho rằng ta cũng như hai kẻ ngu xuẩn kia sao?

-Phong Linh Bộ!

Thấy Tô Ấu Vi né được công kích, bờ môi đỏ mọng của Liễu Khê cong lên thành nụ cười khinh miệt, thân hình khẽ động một cái, giống như cơn cuồng phong, bước một bước lập tức lướt đến phía trước mặt Tô Ấu Vi, lại tung ra một chưởng nữa.

-Phá Ngọc Chỉ!

Thấy Liễu Khê không ngừng theo sát, hai ngón tay của Tô Ấu Vi cũng cong lại, trên đầu ngón tay lóe lên ánh sáng mờ nhạt, cô chợt vung tay điểm vào bàn tay đang đánh xuống của Liễu Khê, mạnh mẽ chạm vào nhau.

Keng!

Thời điểm va chạm, âm thanh phát ra giống như ngọc thạch va vào nhau, nguyên khí chạm nhau hình thành một luồng không khí bạo phát càn quét mọi thứ, khiến cho thạch đài xuất hiện vết nứt.

Hai người Tô Ấu Vi Liễu Khê cùng lúc bị chấn động mà lùi lại hơn mười bước, có điều lần chạm trán này, Liễu Khê chiếm thế thượng phong, dù sao Trảm Phong Chưởng cũng là nguyên thuật thượng phẩm trong khi Phá Ngọc Chỉ lại là nguyên thuật trung phẩm.

-Để xem ngươi có thể chịu đựng được mấy lần!

Liễu Khê cười mỉa mai, sau đó lại thi triển Phong Linh Bộ, bỗng chốc hóa thành cuồng phong gào thét, lao thẳng vào Tô Ấu Vi, mà bàn tay được nguyên khí quấn quanh trở nên sắc bén cũng liên tục đánh tới, xé nát không khí, mỗi lần kình phong nổi lên thì trên mặt đất dưới chân bọn họ đều xuất hiện từng vết chém nứt.

Một bên là công kích sắc bén của Liễu Khê, một bên là Tô Ấu Vi liên tục lùi về phía sau, trong một lúc dường như cô rơi vào thế bất lợi.

“Không ngờ lại bị nguyên thuật của đối phương áp chế..”

Nhìn thấy cảnh này, Chu Nguyên nhíu mày nghĩ, thiên phú của Tô Ấu Vi quả thực rất tốt nhưng nguyên thuật thượng phẩm ở Đại Chu phủ được coi là nguyên thuật cao cấp, nếu muốn tu luyện thì phải có cống hiến mới được, cho nên cô mới không giống như Liễu Khê có nhiều nguyên thuật gia truyền.

Không ít người quan sát tinh tế nhìn thấy Tô Ấu vi rơi vào tình thế khó khăn, bọn họ đều lộ ra vẻ tiếc hận thay cho cô, tất cả đều nhìn ra được nếu Tô Ấu Vi cũng có nguyên thuật cùng đẳng cấp thì cục diện bây giờ sẽ phải đảo ngược rồi.

Xuy Xuy!

Trên thạch đài, hai bóng người di chuyển giống như bươm bướm, khác biệt là một người tiến một người lùi.

-Hừ, có thiên phú tốt thì sao chứ? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một nha đầu ti tiện không có một chút tài nguyên mà thôi, cho nên muốn khiêu chiến với ta, chẳng qua là chuốc thêm nhục nhã thôi!

Liễu Khê nhìn thấy Tô Ấu Vi bị ả áp chế, trong lòng cảm thấy vui vẻ, lên tiếng giễu cợt.

Tô Ấu Vi im lặng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ né tránh từng đợt tấn công.

-Có phải ngươi cảm thấy không công bằng hay không? Thật buồn cười, sự chênh lệch giữa ta và ngươi đã được định sãn rồi! Cho dù ngươi cố gắng ra sao cũng không thể vượt qua được địa vị thân phận giữa chúng ta!

Khóe miệng Liễu Khê lộ ra nụ cười khinh miệt, ả nói tiếp:

-Chỉ cần dùng một nguyên thuật thượng phẩm thì có thể làm cho ngươi chật vật như vậy rồi.

-Nếu như... dùng huyền nguyên thuật thì không biết thế nào nhỉ?

Hàn quang trong mắt của Liễu Khê chợt tăng lên, ả muốn đánh tan toàn bộ sự tự tin của Tô Ấu Vi ngay tại nơi này, có như thế, sau này trong lòng Tô Ấu Vi nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng sẽ lưu lại bóng ma khiến cho tu luyên về sau gặp phải trở ngại.

Thủ đoạn này thật ác độc.

Thân hình Liễu Khê chợt ngừng lại, bàn tay nắm chặt lại, mà từng luồng nguyên khí bắt đầu điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay của ả, cuối cùng biến thành một quả cầu phong nhận (lưỡi đao bằng gió).

Phong nhận rung động phát ra âm thanh rít gào khiến không khí xung quang liên tục bị chấn động phát nổ.

-Huyền nguyên thuật hạ phẩm, Thanh Phong Nhận!

Trong mắt Liễu Khê xuất hiện một tia tàn nhẫn, bàn tay đột nhiên chém xuống về hướng Tô Ấu Vi. Phong nhận gào thét, soạt một tiếng, âm thanh không khí bị xé rách vang lên, quả cầu lập tức lao đến chỗ cô.

Cảnh này diễn ra khiến quảng trường cũng xôn xao lên, trọng tài đứng bên cạnh cũng chuẩn bị ra tay cứu giúp.

Chỉ có điều, đôi mắt sáng của Tô Ấu Vi lại không dao động chút nào, cô nhìn chằm chằm vào quả cầu phong nhận màu xanh đang lao đến, cho dù còn cách một khoảng xa lại làm cho cọ cảm thấy được đau rát.

Nhưng cô vẫn không né tránh.

Thấy sự đắc ý vui vẻ trên mặt Liễu Khê, đôi môi đỏ mọng hé mở phát ra âm thanh:

-Đúng là ta không thể có nguyên thuật cao thâm giống như ngươi, nhưng ta cũng không đồng ý với cách nói của ngươi, khoảng cách giữa chúng ta cũng không như lời người vừa nói, không thể không bù đắp được.

-Ngươi làm sao hiểu được sự cố gắng của ta?

Bàn tay của Tô Ấu Vi từ từ nắm chặt lại, trong nháy mắt, một luồng nguyên khí mạnh mẽ từ trong cơ thể nàng phát ra ngoài khiến cho quần áo, mái tóc tung bay.

-Khai thất mạch!

Lúc Tô Ấu Vi vừa quát một tiếng, không khí ở quảng trường chợt bạo phát, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy khiếp sợ mà nhìn về phía cô.

Không thể ngờ được, ngay trong thời điểm chiến đấu, Tô Ấu Vi lại có thể mở được đệ thất mạch!