“A! Chị Nhạc Nhạc, em bỏ nước nhiều quá rồi làm sao đây?"
“Nhạc Nhạc, hình như tôi làm vỡ rồi."
Hà Nhạc Nhạc dở khóc dở cười nhìn hai chị em Vinh gia....đang chà đạp bột mì.
Thùng thùng thùng đông, thùng thùng thùng đông, thùng thùng thùng đông, đông!
Bên cạnh còn có tiếng chặt thịt rất có tiết tấu.
Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn Quý Tiết đang vung dao chặt thịt, rất lo lắng cho đống đồ ăn kia.
"Dưa chuột có thể làm gì nữa?" Tần Chi Tu trên người đang mặc tạp dề, trên đầu quấn khăn trùm nhẹgiọng hỏi.
"Nhạc Nhạc! Ra đây xem một chút... cái này anh gói như thế nào?" Mục Duy giơ một cái bánh trẻo căng phồng nhưng không lòi không vỡ, tranh công nhìn Hà Nhạc Nhạc.
Nguyễn Lân buồn bực trừng mắt liếc nhìn Mục Duy một cái, "Lãng phí vỏ bánh của tôi." Nhưng tay vẫn rất thành thạo nghiền vỏ bánh trẻo như trước.
"...Tay của anh còn chưa khỏi, vẫn để tôi làm đi." Hà Nhạc Nhạc tiến lên muốn lấy bánh trẻo trong tay Mục Duy, nhưng hắn lại khoát tay né đi.
"không có việc gì, cũng nên hoạt động, nếu không đợi đến khi gỡ thạch cao thì lại lâu khỏi."
"Chị Nhạc Nhạc, mặt toàn dính bột."
“Dưa chuột phải bỏ bao nhiêu muối?"
Trời ạ! Hà Nhạc Nhạc, cô đây là chuẩn bị mở lớp dạy học nấu ăn sao?
Nhưng vì đã đồng ý với Tần Chi Tu hôm nay tiếp tục làm bánh trẻo, đồng thời cũng muốn làm bánh trẻo rán cho Thân Đồ Mặc, vì thế sau khi dùng xong bữa sáng cô đã bắt đầu chuẩn bị. Kết quả hai chị em Vinh gia nghe nói cô làm bánh trẻo, cũng không đi chơi, ở tại phòng bếp vây quanh cô hỏi tới hỏi lui. côcảm thấy hai chị em này cũng thích học, nên cô dạy họ.
Cuối cùng cô đành phải kêu họ đổi quần áo, cột gọn tóc dài, mặc tạp đề vào bếp vừa phụ vừa học. Thân Đồ Mặc và Quý Tiết chuẩn bị ra khỏi nhà trọ cũng thấy dáng vẻ các cô liền hỏi đang làm gì, kết quả… Quý Tiết cũng không đi nữa, còn lên lầu gọi Tần Chi Tu xuống lầu, bảo rằng sợ bọn họ gói bánh trẻo ít quá không đủ ăn, vì thế hai người muốn tự lực cánh sinh!
“Để dành cho tôi.” Thân Đồ Mặc nói xong câu này một mình ra khỏi nhà trọ.
Vốn trong phòng bếp hơn bốn người đã làm cho đầu cô muốn lớn lên, không bao lâu sau, cả Nguyễn Lân cùng với Mục Duy cũng đến tham gia náo nhiệt, ngoài ý muốn là, Nguyễn Lân vậy mà sẽ nhồi bột làm vỏ bánh trẻo, còn nhồi đến nhuần nhuyễn. hắn nói bởi vì cứ đêm ba mươi, mẹ hắn sẽ cho người giúp việc nghỉ hết, cả nhà cùng nhau gói bánh trẻo, mặc kệ sống cũng phải ăn, mà hắn phụ trách làm vỏ bánh trẻo.
“... Có thể, làm cho một bát mì sợi không?” Nguyễn Lân bỗng dưng tạm dừng động tác, quay về phía Hà Nhạc Nhạc nói.
“Được, to hơn một chút gói kỹ lại một chút?”
“Được.”
Làm mỳ sợi dùng ít bột hơn so với làm vỏ bánh trẻo, vì thế Hà Nhạc Nhạc trở lại phòng bếp một lần nữa, thời gian một buổi sáng, bảy người ngay tại bàn ăn qua qua lại lại phòng bếp, mãi cho đến hai giờ chiều, cuối cùng bảy người mới mỗi người một chén lớn ngồi ở bên cạnh bàn chuẩn bị ăn.
“Thơm quá a! Tôi muốn ăn liền!” Vinh Thanh Nhã giơ dĩa ăn hô lớn.
“Đợi chút!” Tần Chi Tu đột nhiên ngăn lại, “Có thể... chụp một tấm ảnh không?”
“A! Đúng rồi đúng rồi! Tôi đi lấy máy chụp ảnh! Hôm qua tôi cùng với tỷ tỷ vừa mua đó!”
một lát sau, “một hai ba... Cà tím!”
Bị mọi người ôm ở bên trong, vị trí này làm Hà Nhạc Nhạc rất không được tự nhiên hoạt động thân thể, nhưng vào lúc Vinh Thanh Nhã hô tiếng “Cà tím”, vẫn hướng về phía màn ảnh trên giá ba chân mềm nhẹ cười cười.
Chụp ảnh xong, những người khác đều tự ăn phần mình, Vinh Thanh Nhã lấy máy chụp ảnh xuống xem hình vừa mới chụp.
“Gì?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? không chụp được sao?” Hà Nhạc Nhạc đi qua nhìn màn hình máy chụp ảnh hỏi.
Vinh Thanh Nhã vụng trộm liếc mắt ngắm Tần Chi Tu, rồi mới nhỏ giọng nói với Hà Nhạc Nhạc, “Chi Tu ca ca nở nụ cười đó!”
Hà Nhạc Nhạc nhìn Tần Chi Tu trong ảnh chụp tươi cười thanh nhã, không rõ lắm.
“Có một việc mà nhóm fan cũng không biết lý do vì sao, chính là Chi Tu ca ca lúc cùng người khác chụp ảnh chung chưa bao giờ cười, mặc kệ là chụp cùng ngôi sao khác hay là cùng fan.”
“...”
“Hơn nữa... hắn cũng chưa từng nhắc đến người nhà của hắn, vì thế chúng tôi đều đoán có phải hay không bởi vì lý do gia đình linh tinh gì đó.”
Nghe vậy, Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn Tần Chi Tu một cái đúng lúc hắn mỉm cười nhìn lại cô, sợ tới mức côgiật mình, may mắn chuông cửa nhà trọ kịp thời vang lên, mới làm cho cô che giấu được bản thân đangxấu hổ.
Bộ dáng Tần Chi Tu cười rộ lên.. Rất... dùng một từ chính là ── rất mê người.
Người đến cô cũng không biết, nhưng giống như đã gặp qua ở đâu, vị đại thúc kia nói là người đại diện của Nguyễn Lân, đến khi Nguyễn Lân bưng bát mỳ sợi đến camera theo dõi xác nhận xong, Hà Nhạc Nhạc mới mở cửa sắt ra để cho vị đại thúc trung niên tóc hoa râm nhưng mặt mày hồng hào tiến vào.
“hiện tại mới ăn sao?” Ngô Minh cười, đưa một cái hộp thủy tinh đóng gói tinh xảo cho Nguyễn Lân. “Sinh nhật vui vẻ.”
“Chú Ngô khách sáo quá.” Nguyễn Lân tiếp nhận quà tặng nói. Tư liệu sinh nhật hắn đã công khai là giả, ở Mâu Tư trừ dì Vân cũng chỉ có chú Ngô biết sinh nhật thật của hắn.
“Hôm nay là sinh nhật của anh sao?” Hà Nhạc Nhạc đang châm trà cho Ngô Minh, vừa vặn nghe được.
“Đúng vậy, sao vậy? Muốn làm tiệc cho tôi? Hay là muốn tặng quà?” Nguyễn Lân nhìn Hà Nhạc Nhạc, dương dương tự đắc cười nói.
“Mời chú dùng thong thả.” Hà Nhạc Nhạc nhìn cũng không nhìn hắn, nhìn Ngô Minh mỉm cười, lui xuống.
“... Nguyễn Lân, con... Cùng vị Hà tiểu thư này?”
Nguyễn Lân vẫn nhìn bóng dáng Hà Nhạc Nhạc, cho đến khi cô biến mất ở hành lang, hắn mới xoay đầu nhìn về phía vị trưởng bối vẫn giúp đỡ dìu dắt cho sự nghiệp của hắn.
“Ừ.” hắn gật gật đầu. hắn tự nhiên hiểu được ý của chú Ngô là gì. Tuy rằng hắn tạm thời còn chưa thu phục được cô gái này, nhưng đó là chuyện sớm muộn, hiện tại thừa nhận cũng không sao cả.
“Vì thế... Hà tiểu thư đối với chuyện con chụp hình kích tình có ý kiến?”
“không, là vấn đề của bản thân con, cô ấy không có ý kiến gì.” Nhìn Ngô Minh tỏ vẻ không tin, Nguyễn Lân đành phải thẳng thắn, “trên thực tế, cô ấy còn không chấp nhận con.”
“Ách... A?” Ngô Minh cau mày nhìn Nguyễn Lân, rồi mới trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy điện thoại di động đi ra bên cạnh cửa sổ gọi điện, còn nói với Nguyễn Lân.
“Đoàn phim bên kia không thể lại hoãn nữa, nếu như con còn chưa tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng chú có một đề nghị.”
“... Cái gì?”
Năm phút sau.
“Cái gì? Muốn tôi tạm đảm nhiệm vị trí trợ lý công tác của Nguyễn Lân?”
“Đúng vậy, làm phiền cô, Hà tiểu thư.”